CHƯƠNG 45
Theo người gác cổng, hắn biết được hướng Lâm Tiểu Thiên rời đi, Lôi Hạo Nhiên cưỡi trên Ngự Phong, chuẩn bị xuất phát liền hạ lệnh cho Trần Dữ “Ta bây giờ đi tìm Tiểu Thiên, ngươi hạ lệnh xuống, phàm là những người có liên quan đến việc bảo Tiểu Thiên lấy trộm đều không được buông tha, phải làm cho tất cả khai ra, chờ ta tìm được Tiểu Thiên, sẽ hỏi từng người một”
“Dạ, bảo chủ”
Lôi Hạo Nhiên kéo cương ngựa, không quay đầu nhìn Phục Long Bảo, trên mặt tuy không một chút biểu tình, nhưng trong lòng đang vô cùng lo lắng, Tiểu Thiên, ngươi nhất định phải cố gắng, ta sẽ tìm được ngươi.
Người gác cổng chỉ hướng, Lôi Hạo Nhiên có thể đoán ra Tiểu Thiên trên đường về nhà.
Một khắc trước khi Lâm Tiểu Thiên bị đuổi khỏi đại môn.
Lâm Tiểu Thiên bước tới đại môn Phục Long Bảo, nhìn phía trước y không biết nên đi về đâu, y muốn đi tìm Lôi Hạo Nhiên, nhưng lại không biết hắn ở đâu, giờ phút này y thật sự rất sợ, người phải từ biệt biết đến khi nào mới có thể gặp lại ? Lôi lão phu nhân nhất định không cho mình tiếp cận Lôi Hạo Nhiên. Cuối cùng thì phải đi đâu, ái nhân mới có thể tìm được mình ? Lâm Tiểu Thiên không ngừng suy nghĩ.
Tiểu Hồng thấy y vẫn đứng ở cửa mà không đi, sợ Lôi Hạo Nhiên sẽ trở về thì kế hoạch của mình và lão phu nhân sẽ hỏng mất ? Thế là lớn tiếng nói “Này, Lâm Tiểu Thiên, ngươi sao không còn về nhà mà đứng đây làm gì ? Chẳng lẽ ngươi còn muốn chờ bảo chủ về sao ?”
Về nhà ?! Phải rồi, nếu như mình về nhà, Hạo Nhiên nhất định có thể tìm được mình, cho dù hắn chưa tới nhà mình, nhưng mình cũng đã nhiều lần nói cho hắn biết, hắn lại thông minh tài trí, nhất định có thể tìm được.
Mỗi khi động một chút, vết thương trên người liền co rút đau đớn, Lâm Tiểu Thiên cắn răng chịu đựng mà từng bước từng bước chậm chạp di chuyển. Cả đoạn đường đi, không một ai dám đỡ y hoặc là giúp y một chút, không phải mọi người vô tình, mà là vùng phụ cận của sản nghiệp Phục Long Bảo, không có một bóng ngưởi cả cửa tiệm cũng không, chính là vì thủ vệ của Phục Long Bảo nhìn thấy những vết thương trên người y thì biết rằng đã phạm bảo quy, bị dụng hình phạt, cho nên không một ai dám giúp y.
Nếu có người để ý, nhìn đoạn đường Lâm Tiểu Thiên đi qua có những vệt máu đứt quãng.
“Ta sẽ không chết chứ ?” Vết thương trên người càng lúc càng đau, mà ý thức của y càng trở nên mơ hồ, thân thể ngày càng suy yếu. Không biết mình có thể cầm cự được cho đến khi về đến thôn hay đến lúc ái nhân tìm được mình ? Khoảng thời gian hạnh phúc ngọt ngào cùng ái nhân lần lượt hiện trong ý nghĩ, cố gắng chống đỡ. Thân thể mệt mỏi không còn chịu được, tốc độ như ốc sên, đột nhiên có tiếng vó ngựa đuổi theo phía sau truyền đến, y xoay người thì thấy, nước mắt nơi khóe mi không kìm được mà lăn dài.
Nhìn thân ảnh ngày càng gần, hắn thật sự đến đây ! Lâm Tiểu Thiên hữu khí vô lực mà hô một tiếng “Hạo Nhiên…..” Thân thể thả lòng, cả người chìm vào bóng đêm vô cực …
“Không ! Tiểu Thiên” Lôi Hạo Nhiên dùng sức kéo cương ngựa, cho Ngự Phong tăng thêm tốc độ, ái nhân trước mặt ngất đi trên nền đất lạnh lẽo, loại cảm giác này như có ai đó dùng đao chém vào lòng mình.
Hắn đến bên Lâm Tiểu Thiên, hoảng loạn mà ôm lấy y, ngồi trên mặt đất, hắn hoàn toàn không để ý nó sạch hay không sạch, kéo Lâm Tiểu Thiên dựa vào lòng mình, một tay nhẹ nhàng sờ lấy gương mặt đang tái nhợt, không ngừng gọi tên ái nhân “Tiểu Thiên, mau tỉnh lại… ta là Hạo Nhiên…ta đến rồi đây …”
Nhìn ngực Lâm Tiểu Thiên vẫn còn phập phồng, hắn mới thả lỏng mà thở hắt ra, nhìn thân hình đầy vết roi của ái nhân mà hắn hối hận, tức giận mẫu thân của hắn, sao có thể tàn nhẫn như vậy, không chỉ nghi oan cho Tiểu Thiên lấy trộm, còn đem y đánh ra như vậy và đuổi khỏi bảo, hối hận chính là sao không đưa Tiểu Thiên cùng đi ? Chính mình cũng không phát hiện mẫu thân ghét ái nhân, vẫn còn nghĩ mẫu thân thật lòng chúc phúc, những gì người biểu hiện bên ngoài đều là giả !
Vì cố gắng không để đụng tới vết thương của Lâm Tiểu Thiên, Lôi Hạo Nhiên cõng y trên lưng, nhìn Ngự Phong nói “Ngự Phong, ngươi chạy về bảo đi” Sau đó liền tức tốc phóng nhanh về bảo.
Sở dĩ Lôi Hạo Nhiên hành động như vậy là vì hắn thấy những vết thương trên lưng của Lâm Tiểu Thiên rất nặng, toàn bộ có thể dùng bốn từ để hình dung ‘huyết nhục mơ hồ’(máu thịt lẫn lộn), hắn vì để tránh chạm tới vết thương trên lưng, hơn nữa, ngồi trên ngựa sẽ không tránh được xóc nảy, đến lúc đó thân thể hai người lại va chạm nhau dễ làm cho miệng vết thương trên lưng Lâm Tiểu Thiên càng thêm nặng hơn.