Ô Long Kỳ Duyên

Chương 47: Chương 47




CHƯƠNG 53

Sau khi Vân Văn Sinh đi, Lâm Tiểu Thiên tùy tiện ăn vài hớp cháo, rồi nằm trên giường lấy tay sờ bụng, thật sự ta có thai sao ? y hy vọng như thế, nếu không thì chẳng phải là bệnh sao ? Hay có thể là bệnh nan y ? Y nằm trên giường không ngừng suy nghĩ, càng nghĩ càng phiền, càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng lo lắng. Hạo Nhiên, ngươi mau trở về đi ! Lâm Tiểu Thiên thầm gọi tên ái nhân.

Lâm Tiểu Thiên chờ lại chờ, trông lại trông, cuối cùng cũng chờ đến giờ cơm trưa vừa lúc Lôi Hạo Nhiên trở về.

Lôi Hạo Nhiên vừa bước vào phòng liền bị một con ‘bạch tuộc’ gắt gao ôm lấy, cúi đầu nhìn thấy ái nhân, sao Tiểu Thiên lại tự nhiên chủ động ? Hắn còn chưa kịp mở lời, thì ái nhân đã dùng ngữ khí run rẩy mà nói “Hạo Nhiên, ta làm sao đây ? Phải làm sao đây ? Lòng ta rất loạn, có phải là bệnh không ?”

Lôi Hạo Nhiên vừa mới trở về, căn bản không biết là chuyện gì, lại gặp Lâm Tiểu Thiên mơ hồ nói “Tiểu Thiên, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì ? ta không biết ngươi đang nói cái gì”

Trở lại với ái nhân đang tựa vào ngực, cả người yếu ớt đứng lên, Lâm Tiểu Thiên trứ lệ nói “Hạo Nhiên, vừa sáng ta tỉnh dậy thì thấy trong người muốn buồn nôn nhưng lại không nôn ra được, thế là ta đến chỗ Vân đại phu để xem mạch, hắn nói ta đã mang thai được hai tháng, nhưng ta là nam nhân, sao lại mang thai được ? Ta sợ, sợ không phải mang thai mà lại là bệnh ! Vân đại phu nói giúp ta nên đã đi kiếm sách để tìm hiểu, ta rất lo lắng …”

Nghe xong Lâm Tiểu Thiên nói, cả người Lôi Hạo Nhiên nhất thời trầm tĩnh lại, Mẫu Tử đan kia thật lợi hại, Tiểu Thiên đã mang thai thì biểu hiện cho cái gì ? Cho sự sinh tồn của đứa nhỏ, cho chuyện tình sau này của bọn họ, cho suy nghĩ về người thừa kế của mẫu thân, cho tình yêu của bọn họ không còn cản trở, cho kết tinh tình yêu của bọn họ ….

“Tiểu Thiên, ngươi đừng hoảng hốt, để ta nói cho ngươi biết” Lôi Hạo Nhiên nâng cằm của Lâm Tiểu Thiên, dùng ống tay áo mà nhẹ nhàng lau đi nước mắt đang lăn dài “Ngươi không có bệnh gì cả, ngươi thật sự mang thai”

Lâm Tiểu Thiên kinh ngạc nhìn Lôi Hạo Nhiên, một lúc sau mới lắp bắp mà hỏi “Hạo …Hạo Nhiên…Ngươi sao…sao… có thể …khẳng …khẳng định ?”

Thế là Lôi Hạo Nhiên đem những ngày mình đã biến thành Tiểu Hắc nói hết cho Lâm Tiểu Thiên…

“Cho nên ta mới khẳng định ngươi mang thai. Tiểu Thiên, ngươi sợ sao ?” Sau khi nói xong, Lôi Hạo Nhiên lo lắng nhìn ái nhân trong lòng, hắn sợ sự tình kì diệu như vậy sẽ làm cho ái nhân có phản cảm, bất quá theo như nét mặt của Lâm Tiểu Thiên thì hắn đã lo lắng dư thừa “Khó trách mà ta thấy có đôi khi ngươi và Tiểu Hắc thật giống nhau. Nghe ngươi nói như thế, vậy khi ngươi còn là Tiểu Hắc đã yêu ta rồi ?”  Lâm Tiểu Thiên đắc ý hỏi.

Kỳ thật vừa mới nghe, Lâm Tiểu Thiên cũng thật kinh ngạc. Nếu như là người khác nói mình thật sự không tin, nhưng đây chính do ái nhân nói ra. Hơn nữa nếu nhớ lại tính cách của Tiểu Hắc, rồi đem mọi chuyện đã phát sinh xâu chuỗi lại với nhau, như vậy mọi chuyện đã sáng tỏ, chính là tại sao ái nhân lại đột nhiên yêu thương mình. Lúc trước khi Lôi Hạo Nhiên nói yêu y, y đã cảm thấy rất kỳ quái, thì ra mọi chuyện là vậy.

Lôi Hạo Nhiên thành thật mà gật đầu “Cho nên khi ta tỉnh lại mới đem ngươi an bài bên cạnh mình”

“Ha ha” Lâm Tiểu Thiên nghĩ đến Lôi Hạo Nhiên đã sớm yêu mình sớm như vậy nhịn không được mà nở một nụ cười ngọt ngào. Đột nhiên, y nhớ tới một việc gì đó mà la lớn “Ngươi là Tiểu Hắc, thế trước kia đã biết hết bí mật của ta ?” Trước kia, y thích nhất là ôm Tiểu Hắc vào lòng, vuốt ve lông của nó rồi kể mọi chuyện bí mật “Hơn nữa còn đã từng hôn ta !” Y nhớ tới lúc Lôi Hạo Nhiên còn là Tiểu Hắc, thường xuyên dùng đầu lưỡi liếm môi mình. Nghĩ đến đây, y không nhịn được mà dụng quyền đánh nhẹ hắn “Ngươi là con mèo háo sắc” Nói xong liến tức giận đưa lưng về phía hắn.

“Oan uổng quá, tướng công đại nhân, bí mật của ngươi đều là chủ động nói cho ta biết, chứ không phải ta chủ động muốn nghe” Lôi Hạo Nhiên trấn an ái nhân trong lòng “Được rồi, Tiểu Thiên, đừng giận, cẩn thận coi chừng hại đến thân thể, đừng quên hiện tại ngươi đang mang thai, thân thể quan trọng hơn”

“A” Nói đến đứa nhỏ trong bụng, Lâm Tiểu Thiên hỏi “Hạo Nhiên, ngươi thích con trai hay con gái ?”

Lôi Hạo Nhiên đưa tay sờ lấy vùng bụng vẫn còn đang phẳng của Lâm Tiểu Thiên “Kỳ thật trai hay gái đều chẳng sao cả, chỉ cần là con của chúng ta, ta đều thích cả”

Hai tay ôm lấy tay Lôi Hạo Nhiên đặt trước bụng, Lâm Tiểu Thiên quay đầu nhìn ái nhân cười rạng rỡ “Ta cũng vậy, thật mong chờ ngày con chúng ta được sinh ra”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.