CHƯƠNG 62
Lần đầu tiên xuống bếp, Lôi Hạo Nhiên khó tránh khỏi tình trạng bừa bộn, Lâm Tiểu Thiên ở một bên chỉ đạo mà cũng toát mồ hôi lạnh, y thực sự sợ ái nhân không cần thận mà đem cả trù phòng đi đốt. Hắn không phân biệt được gia vị – có lúc xem chút nữa đã bỏ luôn dấm chua vào, cũng may đã bị Lâm Tiểu Thiên kịp thời ngăn chặn.
“Hạo Nhiên, ngươi làm canh mì ngọt sao ?” Lâm Tiểu Thiên thấy Lôi Hạo Nhiên chuẩn bị gia vị liền hỏi.
“Đương nhiên là canh mì mặn. Chẳng lẽ ngươi muốn ăn ngọt ? “ Sau khi mang thai, khẩu vị của Lâm Tiểu Thiên thay đổi rất nhiều, đặc biệt là thích ăn đồ ngọt.
“Ta biết là ngươi chuẩn bị làm canh mì mặn, vấn đề là trên tay người cầm là đường chứ không phải muối”
Lôi Hạo Nhiên dùng tay chấm thử một ít rồi cho vào miệng “Thật là đường, may mà có ngươi nhắc nhở, bằng không lại làm ra canh mì ngọt, muối với đường thật sự giống nhau, ta không nghĩ là dễ lầm đến vậy”
Phòng bếp có một cái bàn nhỏ, bình thường chỉ dùng để đặt vật liệu mới mua về, hiện tại Lâm Tiểu Thiên đang ngồi ngay chiếc bàn đó, đợi món canh mì lần đầu tiên của Lôi Hạo Nhiên “Tiểu Thiên, thử xem, hương vị thế nào”
Lâm Tiểu Thiên cầm lấy chiếc đũa trong tay Lôi Hạo Nhiên, gắp một miếng ăn thử “A ….lần đầu tiên mà như thế này là được rồi, chỉ hơi mặn một chút”
“Mặn ? Có thể là do ta bỏ hơi nhiều” Lôi Hạo Nhiên ăn thử một miếng, A ! cái này không phải là mặn một chút, mà thực là quá mặn ! “Tiểu Thiên, đừng ăn nữa … ta làm lại cho ngươi”
“Xảy ra chuyện gì ? ta cảm thấy được mà”
“Còn bảo là được ? Rất mặn, ta sẽ làm lại cho ngươi” hắn nói xong liền đứng dậy đi bỏ, Lâm Tiểu Thiên vội vàng ngăn hắn lại “Hạo Nhiên, đừng đem bỏ, tuy là hơi mặn một chút, nhưng ta vẫn có thể ăn được. Quan trọng là … mì này là tác phẩm đầu tiên của ngươi khi xuống bếp, không nên bỏ đi như vậy, ta vẫn có thể từ từ ăn được mà”
Tuy rằng mì này rất mặn, nhưng khi Lâm Tiểu Thiên ăn nó thì lại cảm thấy rất ngọt.
Buổi sáng hôm sau, Triệu đại nương đến trù phòng làm việc thì nhận ra trù phòng có kẻ trộm, đã ăn trộm mà còn khiêu chiến nàng – ăn xong đặt bát trên bàn không chịu rửa “Là ai ? Ai to gan lớn mật, nửa đêm vào trộm đồ của ta ?” Triệu đại nương lớn tiếng kêu lên, nàng nhớ rõ ràng nàng là người đầu tiên vào trù phòng.
Tại trù phòng, mọi người chỉ biết ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám lên tiếng. Cuối cùng, Triệu đại nương đành tìm tới quản gia, đem sự tình nói cho hắn biết, vốn nàng tính đem chuyện này nói với Lâm Tiểu Thiên, quản gia thấy Lâm Tiểu Thiên đang mang thai, việc trộm vặt này không cần phiền tới y, chờ tới khi bắt được bọn tiểu trộm này rồi đem đến trước mặt Lâm Tiểu Thiên xử lí sau.
Trước khi Lâm Tiểu Thiên mang thai, Lôi Hạo Nhiên đã đem sự tình lớn nhỏ trong bảo cho Lâm Tiểu Thiên quản lý, đó là trách nhiệm của chủ mẫu Phục Long Bảo, mỗi vị bảo chủ khi tiếp nhận Phục Long Bảo, chủ mẫu trước phải giao mọi sự tình lớn nhỏ trong bảo cho hắn, đến khi hắn thành thân, mới có thể đem trách nhiệm giao cho thê tử của mình. Nếu cả đời không thành thân thì cả đời chỉ có thể một mình tự gánh vác.
Liên tiếp những buổi tối sau đó, quản gia cùng một số hạ nhân ở trù phòng trộm tránh ở một nơi không ai chú ý, bọn họ cảm thấy bọn tiểu trộm này đả trộm được một lần nhất định sẽ có lần thứ hai, ngay khi bọn họ sắp buông tha cho một buổi tối, thì lại nhìn thấy ‘tiểu trộm’. Từ đó về sau, trong bảo lại có tin đồn lãng mạn – bảo chủ lạnh lùng thường xuyên nửa đêm vì ái nhân mà xuống bếp làm thức ăn khuya.
Sau đó, Triệu đại nương cũng thường xuyên làm một ít hay để lại một số vật liệu tại trù phòng để cho ‘tiểu trộm’ đến ‘ăn vụng’.