Ở Một Nơi Nào Đó Chúng Ta Sẽ Được Gặp Nhau

Chương 2: Chương 2




Biệt thự bên ngoại ô thành phố của Lạc gia

-Thằng trời đánh! Suốt ngày chỉ có ăn chơi đàn đúm! Không làm được một cái gì cả! Thật vô dụng!_Một người đàn ông đang tức giận mắng chửi Lạc Thần

-Kìa mình! Đừng nóng , từ từ rồi con nó sẽ sửa!_Lạc phu nhân liền lên tiếng thay con

-Còn bà nữa! Có mỗi việc dạy con cũng không xong!

Nói rồi Lạc lão gia cũng bỏ lên gác, để lại Lạc Thần, An Như cùng Lạc phu nhân vẫn còn ở phòng khách

-Thần nhi! Tại sao con lại như vậy chứ? Ăn chơi như vậy đến bao giờ mới chịu trưởng thành đây!

-Tôi muốn làm gì thì kệ tôi! Ai khiến mấy người xía vô!

-Thần! Anh không nên nói với bác gái như vậy!_Giọng An Như tuy vẫn lạnh nhạt nhưng nếu nghe kĩ có thể thấy sự tức giận trong đó.

-AI CHO CÔ CAN THIỆP VÔ!

-THẦN NHI! Con quá đáng rồi đó! An Như nó nói vậy sai sao?

-Tai sao tôi phải nghe lời người đã.....

-ĐỦ RỒI!_Lạc phu nhân tức giận quát.

Lạc Thần nghe vậy cũng không nói gì nữa, liền lập tức bỏ lên phòng.

-Xin lỗi con nha An Như!

-Không sao đâu bác! Con ổn!

-Thằng nhỏ này đến khi nào mới có thể hiểu con đã hi sinh đến mức nào vì nó!

-Con không cần anh ấy hiểu! Mà thật ra.........tốt nhất anh ấy đừng hiểu!

-Con nói vậy là có ý gì?

-Không có gì đâu bác! Con về trước, còn một số thủ tục nhập học cần giải quyết nữa! Con chào bác!

-Ừm! Con về cẩn thận nha!

-Vâng!

An Như vừa đi khỏi, Lạc phu nhân liền nhíu mày nghĩ: “Con bé đang giấu chuyện gì vậy?“. Lại nhìn phòng của Lạc Thần trên lầu 2, bà đau lòng nghĩ: “ Dù không biết là gì nhưng hi vọng con sẽ không bao giờ phải hối hận vì nó“.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Trường Đại học SkyHigh, một trong những trường đại học bậc nhất thế giới. Nơi đây có đầy đủ trang thiết bị tân tiến nhất cho chất lượng dạy và học. Giáo viên cũng đều là người có bằng cấp cao, nổi tiếng trong giới sư phạm.

Khi bắt đầu vào trường, bất kì ai cũng có thể vào, miễn là học bạ những năm trước đÓ phải sạch và đạt đủ điểm trung bình. Sinh viên cứ mỗi ba tháng sẽ có một bài kiểm tra định kì. Dựa vào số điểm đó mà sinh viên được xếp thứ loại, cứ không đạt 3 kì thi thì học sinh đó sẽ bị đuổi và nếu lực học có tiến bộ đi chăng nữa thì cũng sẽ không bao giờ được quay trở lại trường.

Tuy có xếp hạng nhưng trường không bao giờ dựa vào đó để xếp lớp. Bởi ban giám hiệu nghĩ như vậy sẽ gây sự phân biệt đối xử giữa các sinh viên. Thêm nữa xếp lộn xộn cũng là để nhưng người có thành tích tốt giúp đỡ những người còn cần cố gắng.

Lớp A dành cho sinh viên năm 2

-Cô xin thông báo! Lớp chúng ta có hai bạn mới!

-Xin chào! Mình là Nam Cung An Như! Từ giờ sẽ học ở đây, rất mong được giúp đỡ!

-Xin chào mọi người! Mình tên Mộc Thiên Nhu! Từ giờ sẽ bắt đầu học ở đây! Xin mọi người hãy giúp đỡ!

-Rồi! hai em tự tìm chỗ ngồi đi! Chúng ta bắt đầu vào bài học!

-Vâng!_Cả hai cùng đồng thanh

Hai người cùng nhau về chỗ ngồi, đám sinh viên trong lớp cũng bắt đầu bàn tán về hai người.

-Ê! Hai nhỏ mới vào đẹp quá mày ha!

-Đúng vậy! Tao thích nhất con nhỏ An Như đấy!

-Xí! Cô ta trông có vẻ kiêu căng quá! Nghĩ mình đẹp thì hơn người chắc!

-Ờ! Tao cũng thấy ưa mắt con bé Thiên Nhu hơn!

-Đúng vậy! Người đâu mà lạnh thấy ghê vậy! Chẳng bù cho người ta dễ thương như thế!

-Xem kìa! Trông mặt không có tí cảm xúc gì cả! Thấy ớn!

Xì xầm.....xì xầm.......

-Một lũ chết tiệt!_Thiên Nhu gằn giọng nói

-Thiên Nhu! Mặc kệ họ đi!

-Nhưng bọn học dám nói cậu như thế làm tớ không chịu được!

-Bỏ qua đi! Tớ cũng không quan tâm họ nói gì đâu mà!

An Như và Thiên Nhu cùng nha là bạn thân khi cô sang Mỹ du học. Đó là một cô gái đẹp, với mái tóc màu nâu hạt dẻ cùng đôi mắt đen láy. Thiên Nhu là con lai, mẹ cô ấy là người Pháp còn ba cô ấy người Việt. Ở nơi đất khách quê người, chỉ có mỗi Nhu nhi bên cạnh cô. Hai người luôn thân thiết với nhau, thân thiết đến mức chỉ có Thiên Nhu vì cô mà sang đây học. Có lẽ cả đời này An Như cũng không tìm được người bạn nào tốt hơn thế.

-Cậu bỏ qua dễ dàng cho bọn họ quá đấy!

-Tớ chỉ không muốn tốn hơi sức vào những chuyện vô bổ thôi!

-Chuyện bản thân cậu mà vô bổ sao? Đến bao giờ cậu mới biết nghĩ cho bản thân mình!

-Cậu biết là mình không thể mà! Dù có quan tâm thì cũng đến vậy thôi!

-An Như...

-Thôi! Lo học đi! Giáo viên chú ý đến bọn mình từ nãy giờ rồi đó!

-Ừm...._Thiên Nhu nhỏ giọng dần

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.