À … Ninh Nghị phất phất tay, cười ôn hòa, cất cao giọng nói:
- Vì sao tại hạ đến đây, hẳn là trong lòng chư vị đều biết. Ta biết rắn có lối rắn, chuột có đường chuột, nhưng hôm nay Ninh mỗ không nói lời
lòng vòng. Vị Lục cô nương kia là ân sư của tại hạ. Vì chuyện của tại hạ mà nàng ngàn dặm đến đây. Có ân oán gì, ta và nàng cùng nhau gánh vác. Tối hôm qua đám người Tống Giang đã toàn quân bị diệt ở thung lũng
Chiến Gia. Tin tức này, ngày mai các ngươi có thể nghe thấy được …
Hắn nói tới đây, hơi hơi dừng lại một chút:
- Sự tình Lương Sơn đến lúc này, ta nghĩ là sẽ mau chóng kết thúc. Gia
sư vô sự thì không còn gì tốt hơn. Ninh mỗ thường nghe, người đại hiệp
vì nước vì dân. Hiện giờ triều Vũ loạn trong giặc ngoài, biên quan
không an tĩnh, mảnh đất Sơn Đông dân sinh khổ sở, nhưng lúc này nạn
trộm cướp Lương Sơn đã qua rồi, chư vị anh hùng tụ tập kết minh ở đây
hiển nhiên là vì muốn có một trật tự tốt hơn nữa. Đây là một việc trọng đại của giang hồ, thật là đáng mừng. Trần minh chủ, ngươi nói có đúng
không?
Hắn vừa thốt ra lời này, ánh mắt Trần Kim Hà liền hơi hơi do dự. Sử Tiến ở bên cạnh lại hô to:
- Đừng nghe hắn tà thuyết mê hoặc mọi người.
Đang định xông lên thì Tôn Lập đã kéo y lại. Trên phố dài, mọi người khe
khẽ nói nhỏ. Thứ nhất là nghe được tin tức Tống Giang toàn quân bị
diệt, thứ hai là người trong lục lâm đa phần là nghèo khổ, nói thật,
mỗi ngày đều phải chạy bên ngoài kiếm ăn, trên đầu không mảnh ngói che
thân, dưới chân không mảnh đất sống yên ổn. Cho dù ngẫu nhiên hô hào
khẩu hiệu ăn thịt miếng to, uống rượu chén lớn thì trên thực tế cũng
không có tính lãng mạn. Đã có ai từng nghe nói cái gì người đại hiệp
thì vì nước vì dân, đã có ai có thể thực sự cảm nhận được cái gì mà anh hùng tụ hội, vì một trật tự tốt hơn nữa, linh tinh gì gì đó.
Đặc biệt Trần Kim Hà. Y nghe nói Lương Sơn bị diệt liền triệu tập người
của lục lâm kết minh. Tuy rằng chuyện này trong lòng mọi người đều biết ít nhiều nhưng ngoài miệng còn chưa chính thức đề xuất. Những người
này chưa chắc đều có thể phục y, chỉ có điều không nói ra, mọi người
cũng đều tích tụ lực lượng chờ đợi mà thôi. Ninh Nghị đại biểu cho thế
lực của quan phủ. Nếu thực sự thừa nhận Trần Kim Hà thì sau này y chỉ
còn cách địa vị Minh chủ lục lâm Tề Lỗ không xa. Chỉ bởi vì thể diện
nên y cũng không thể dễ dàng gật đầu ngay lập tức.
- Ninh Nhân
Đồ đã thẳng thắn, Trần mỗ cũng không tiện lòng vòng. Đối với ân oán của quan phủ và Lương Sơn, chúng ta chỉ là những người sơn dã, không có
quyền xen vào. Chỉ có điều trên Lương Sơn cũng có đông đảo người trong
lục lâm. Chúng ta tụ tập kết minh, trên thực tế cũng là vì muốn thỉnh
nguyện quan phủ. Mưu kế mà Nhân Đồ sử dụng đối với Lương Sơn có quá mức độc ác hay không?! Trần mỗ nghe nói, lúc sau này trên Lương Sơn huynh
đệ tương tàn, giữa thân nhân lại đao kiếm chém nhau. Ninh Nhân Đồ chỉ
vì báo thù, vì sao không thể sử dụng biện pháp quang minh chính đại một chút, làm gì phải khiến người ta trầm luân đến mức đó …
Trần
Kim Hà có thể có dã tâm như vậy, cũng có thể làm được đến bước này, võ
công đã luyện rất nhiều, hiển nhiên cũng có vài phần văn tài. Chất vấn
như vậy đúng là vẫn còn có chút ý đồ xuống thang. Ninh Nghị đang muốn
nói chuyện thì trong đám người, Diêu Vũ Liễu lại nghi hoặc nhìn bốn
phía. Vì sao Thôn Vân Hòa Thượng lại không xuất hiện? Lại nhìn thấy vì
sao Tôn Lập lại giữ chặt Sử Tiến? Tiếp tục nhìn kỹ lại thì thấy Tôn Lập đang liếc mắt nhìn trộm trong bóng tối.
Diêu Vũ Liễu nhìn về
phía đó, chỉ thấy trong bóng tối trên lầu hai có một bóng người đang
lẻn tới không một tiếng động. Đúng lúc này, trong đám người Lương Sơn
đột nhiên phát lên một tiếng quát điên cuồng.
- Nhiều lời với loại ma đầu này làm gì, giết hắn đi …
Ở bên cạnh Lương Sơn, Tôn Lập cầm một chiếc bánh xe gãy nát, gầm thét
ném tới. Ở bên này, Chúc Bưu hừ lạnh một tiếng, mọi người đột nhiên co
rút lại. Ba gã đàn ông của Chúc gia trang đánh tan chiếc bánh xe kia
trên không trung. Cùng lúc này, người của Lương Sơn xông tới. Diêu Vũ
Liễu đang muốn giơ tay lên thì một bàn tay ở bên cạnh nắm lấy, đúng là
Hàn Lệ của Hỏa Quyền Bang. Hai người vẫn có tranh đấu, va chạm ở An
Bình, Hỏa Quyền Bang đa phần là hạ phong nhưng ít ra đối mặt với người
ngoài thì hai người vẫn là cùng tiến cùng lùi.
Nhưng lúc này Hàn Lệ lại đè tay Diêu Vũ Liễu rồi đột nhiên rống lên:
- Nói đúng, giết hắn …
Trần Kim Hà quát lên:
- Từ từ …
Nhưng ở bên cạnh y, Lục Văn Hổ đã rút song đao lao thẳng tới. Ở phía sau,
góa phụ và mấy đệ tử của Khoái kiếm Lâm Kỳ cũng đã vọt lên.
Hơn hai mươi người cầm nỏ lui về phía sau. Lượt tên nỏ thứ nhất bắn trùm
tới phía Lương Sơn bên kia. Chúc Bưu vung thương thép lên, lao ra khỏi
đám người.
Trường thương va chạm kịch liệt với song đao của Lục Văn Hổ, bắn ra tia lửa liên tiếp.
- Đến đây! Lương Sơn! Nhưng Trần minh chủ, Diêu đương gia, các vị An
Bình, nếu việc này thực sự không thể cứu vãn thì các ngươi liền chờ ngày mai quân đội từ Trúc Khê đến quét sạch An Bình đi!
Đối với chuyện này, Ninh Nghị cũng không phải là không có tâm lý chuẩn bị.
Trò chuyện cũng có thể lui địch. Loại chuyện này không thể làm được đối
với đám người Lương Sơn đã bị ép đến đường cùng, bọn họ nhất định sẽ
lựa chọn cường công. Nhưng mình nhất định phải gây áp lực đối với toàn
bộ người An Bình. Chỉ cần có thể thủ được đợt tấn công thứ nhất, sẽ có người tỉnh táo lại, ngăn không cho tình thế phát triển. Chỉ có điều
thời gian cấp bách, lúc này Ninh Nghị cũng không thể biết rõ tất cả ân
oán, quan hệ của những người này. Không có những người trung gian giảm
xóc, cũng không có đủ thời gian tự hỏi, Ninh Nghị cũng chỉ có thể đánh
cuộc một phen.
Giữa đám người xông tới, hoa máu nở rộ. Bên kia
bắn tên và ám khí cũng bắn trúng mấy người đồi Độc Long. Diêu Vũ Liễu
đánh văng Hàn Lệ ra, một quyền nện vào mặt gã, tay kia chém ra một
quyền xé gió. Hà Lệ vội vàng tránh lui ra, Diêu Vũ Liễu cũng đồng thời
hô lên:
- Dừng tay, Thiết Bài Lầu dừng tay.
- Nạp mạng đi …
Phía trên khách sạn, có người đánh tan mái hiên, ầm ầm rơi xuống. Ống tay
áo thật rộng lớn bao phủ khắp nơi. Mũi Tác Hồn Thương đâm lên, đinh
đang đinh đang liên tiếp. Trận hình đám người bị quấy rầy. Bóng người
kia hạ xuống, lăn vào phía trong khách sạn, sau đó đột nhiên lao ra,
cười ha ha hah ha, vừa cười vừa đẩy lui Tề Tân Nghĩa và Tề Tân Hàn.
Ninh Nghị bắn một mũi tên lại bị bóng người đó đánh bay. Mấy người đồi
Độc Long bên cạnh cũng bắn tên. Ninh Nghị cũng vội vàng lao về một phía khác. Cùng lúc đó, trong đám người ở ngoài đường vẫn không động thủ,
có ba, bốn bóng người gần như bị đồng thời đánh bay. Một bóng người
chạy tới như điên, nhanh chóng tới gần.
Chỉ trong nửa khắc này,
mọi người đánh lộn tùng phèo. Đám người Lương Sơn, Lâm Xung, Tôn Lập,
Sử Tiến đã giết tới. Đón bọn họ đầu tiên vẫn là người của đồi Độc Long, nhưng Tôn Lập nhảy lên, được Sử Tiến đẩy ở phía sau, bay về phía Ninh
Nghị. Ống tay áo rộng thùng thình của hòa thượng đập bay Tề Tân Dũng và hai gã hộ vệ đồi Độc Long, cũng muốn nhằm về phía Ninh Nghị. Trên mái
hiên lại có hai bóng người rơi xuống, đầu đeo vải trắng, chính là hai
gã đệ tử của Khoái Kiếm Lâm Kỳ.
Mà bóng người lao tới từ trong đám người cũng đã nhanh chóng tới gần.
Năm bóng người, bao gồm cả Ninh Nghị, đột nhiên đụng vào nhau một chỗ,
giao thủ điên cuồng như chớp giật. Bọt nước văng tung tóe, bóng người
không ngừng lay động trong ánh đuốc.
Kiếm quang, ánh đao, thiết
cà sa, va chạm liên tiếp, nhưng gần như đại bộ phận công kích đều bị
bóng người đột nhiên lao tới kia tiếp được. Nàng ra tay như điện, trong nháy mắt đã giao thủ hơn mười chiêu với đám người Thôn Vân Hòa Thượng
và Tôn Lập.
Trong quá trình đó, bóng dáng Ninh Nghị cũng gần như lăn lộn cùng một chỗ.
Phá Lục Đạo phát lực biến tay thành đao, nỏ bắn tên, lưới đánh cá, bao
phấn vôi bay ra. Sau đó chỉ nghe phịch một tiếng, kim loại va chạm vào
nhau, ngực hơi ngòn ngọt, cả người đều lui về phía sau. Ống tay áo của
Thôn Vân Hòa Thượng đã đánh trúng người hắn, tuy rằng đánh trúng tấm
thép lót ở ngực hắn nhưng lực đạo này cũng vẫn cực lớn khó có thể chịu
nổi. Trong lúc lảo đảo bay ngược ra, hỏa súng vẫn sáng lên.
Máu
thịt bắn tung ra, lưỡi kiếm bị bám theo tia máu bay trên bầu trời. Khi
bao phấn vôi nở tung ra thì bóng dáng người không khôi ngô kia cũng một quyền đánh lui Tôn Lập. Mà ở phía trước nàng, hai ống tay áo sắt cũng nện xuống giữa hai vai nàng.
Bóng người đó giẫm lên vũng nước,
cũng đang không ngừng lui lại. Thân thể Ninh Nghị mất thăng bằng, lộn
mình trên không trung, chuẩn bị ngã xuống. Bóng người vọt tới bên cạnh
đỡ lấy hắn, sau đó dùng trường kiếm che ở trước người hắn.
Ninh Nghị một tay ôm lấy nàng, lui lại mấy bước, đến sát vách tường mới dừng lại.
Thân thể cao gầy của nữ tử dán trên ngực hắn.
Một khắc giao thủ lung tung vừa rồi gẫn như hỗn loạn ánh mắt mọi người.
Khi rốt cục sáu người tách ra, hai gã đệ tử của Lâm Kỳ đều đã biến
thành xác chết nằm sấp dưới mặt đất, trong đó một người bị lưới đánh cá quấn lấy. Trên vai Tôn Lập bị trúng một súng của Ninh Nghị, máu thịt
nhoe nhoét, lui lại. Thôn Vân Hòa Thượng nửa áo cà sa dính phấn vôi
trắng, nửa dính bên tay phải của y đang toát ra nhiệt khí.
Y đi
tới một bên, nhúng thẳng tay vào trong nước bùn. Dù sao vôi phấn cũng
không nhiều lắm, muốn dùng nước bùn tẩy rửa đi. Mà ở bên cạnh, nữ tử
đột nhiên xuất hiện vừa rồi đang được Ninh Nghị ôm lấy, đối mặt với mọi người.
Người vừa lao tới đương nhiên là Lục Hồng Đề.
Lúc này tay trái của Ninh Nghị vẫn còn đang ôm lấy nàng, bàn tay thực tế là đang ôm lấy
ngực nàng, nhưng Lục Hồng Đề thì đang tay phải cầm kiếm, tay trái đỡ lấy hắn, không cho hắn ngã xuống, lúc này cũng đang đặt trên lưng bàn tay
của hắn.
Nhưng giờ khắc này, cả hai người đều không để ý tới việc này. Lục Hồng Đề hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Ninh Nghị cảm thấy trong miệng hơi ngọt, ói ra một ngụm máu, cũng quan tâm lại tình trạng của Lục Hồng Đề:
- Ngươi …
Hắn cũng thấy được cảnh tượng song chưởng của hòa thượng kia đánh trúng Lục Hồng Đề vừa rồi.
Trước mắt mọi người, tất cả mọi người trầm mặc một lát, sau đó bỗng nhiên có người nói:
- Nàng ta bị thương rồi …
Lại có người nói:
- Nữ ma đầu đó bị thương rồi …
Ánh đuốc xung quanh lay động. Trong ánh sáng chiếu tới, khóe miệng Lục Hồng Đề có máu tươi tuôn ra. Lúc đó tình hình khẩn cấp, nàng thực sự là
trúng hai chưởng của Thôn Vân Hòa Thượng, lúc này đã thực sự bị thương.
Nhìn ánh mắt của mọi người trước mặt dần dần trở lên ác liệt, trong lòng
Ninh Nghị trầm xuống. Lần này mọi việc cứ thế dồn dần, hắn đã từng nghĩ
chỉ cần uy hiếp rằng đã diệt Lương Sơn, những người này bình tĩnh nghĩ
lại thì mình sẽ không có nguy hiểm, ngay cả Lục Hồng Đề cũng thuận thế
giải vây. Nhưng lúc này xem ra, vừa rồi Lục Hồng Đề không thể không ra
tay cứu mình. Nàng võ nghệ cao cường, lẻ loi một mình thì có thể chạy
thoát được, nhưng vì mình ở bên cạnh nên rốt cục lại biến thành trói
buộc …
Chạy tới từ ngàn dặm để cứu viện, khi đến nơi lại phát
hiện ngược lại mình biến thành đồng đội heo của đối phương. Chuyện như
vậy đúng là không có gì lãng mạn đáng nói. Nhưng lúc này trên đường phố
huyện An Bình, bị nữ tử chắn ở trước người mình, nhìn ánh mắt của mọi
người, Ninh Nghị liền biết mình đã trở thành một vai hề.
Từ khi
mới bắt đầu, nếu hết thảy đều có thể thuận lợi, mình và hơn hai mươi
người có thể lui vào khách sạn, chống đỡ qua đợt công kích đầu tiên, mầm móng lưu lại sẽ nảy mầm. Diêu Vũ Liễu cũng thế mà mọi người của huyện
An Bình cũng thế, đều không đến mức lấy tính mạng thân gia của mình làm
tiền đặt cược. Mà đối với Trần Kim Hà, nếu có thể không trở mặt với quan phủ, y hẳn là cũng sẽ lựa chọn con đường tốt một chút. Đợi cho qua đêm
nay, hơn hai trăm người sẽ đến, tụ tập ở An Bình, trên cơ bàn còn có
thực lực ngang nhau với những hảo hán này.
Mà bởi vì mình xuất
hiện khiến Lục Hồng Đề bị thương lại là một đòn ấn xuống bên kia cái
cân, giống như cho đám người Lương Sơn, người nhà Lâm Kỳ một liều thuốc
trợ tim. Mặc dù trong đó còn chưa quyết định, có một số người dù sao
cũng thân cận với Lương Sơn và có oán thù với quan phủ, cũng sẽ suy xét
liệu có nên lao tới giết chết bọn họ, nổi danh giang hồ hay không. Từ đó về sau, cho dù quan phủ, quân đội truy đuổi thì cùng lắm là trốn một
thời gian, chờ sau khi sự tình phai nhạt thì đi ra lại là một hảo hán.
Chỉ có điều chỉ trong nửa khắc đó đã khiến người ta hít thở khó khăn. Đám
người Chúc Bưu lại tụ tập đội hình lần nữa. Trong đám người có tiếng thì thào khe khẽ truyền đến, mang theo ác ý khiến lòng người run sợ. Ninh
Nghị dựa vào sau lưng Lục Hồng Đề, trên tay nắm chặt lại theo bản năng,
đến lúc sau ý thức được rằng không ổn thì cũng đành phải giữ nguyên như
vậy.
- Ngựa ở bên kia tường, chúng ta phải chạy trốn đi …
Tay phải thu hỏa súng lại, ra hiệu hai cái về phía đám người Tề Tân Hàn. Kỳ thật lúc trước cũng không mấy khi phối hợp, bọn họ có thể hiểu ra hiệu
này hay không thì Ninh Nghị cũng không chắc lắm. Nhưng sau khi ra hiệu
xong, Lục Hồng Đề chần chừ một lát rồi gật đầu. Ninh Nghị đột nhiên nhảy lên, tóm lấy tường nhà, lăn mình qua, vào tòa nhà trống bên cạnh khách
sạn. Lục Hồng Đề cũng lật nghiêng mình lao qua. Đồng thời lúc này, tiếng la hét cũng nổ tung ở bên ngoài, lao tới như nước lũ!
Thấy toàn
bộ thế cục đã nghiêng, phản ứng trong nháy mắt của Ninh Nghị không thể
không nhanh. Mà cũng động tác quả quyết chỉ trong khoảnh khắc này, cũng
trực tiếp đánh vỡ gông xiềng lý trí của mọi người. Những tiếng hô giết
đột nhiên vang lên. Thôn Vân Hòa Thượng muốn chạy tới, thương thép trong tay Chúc Bưu rít gió đâm tới, bị song chưởng của Thôn Vân Hòa Thượng
đập văng ra. Thương thép lại thuận thế đánh tới Lục Văn Hổ.
Trên
đường phố, đám người Sử Tiến, Lâm Xung mãnh liệt lao tới. Mà đệ tử,
người nhà của Lâm Kỳ và một ít nhân sĩ lục lâm cũng thét lên, lao tới,
chỉ bị người đồi Độc Long ngăn trở một lát.
Lao tới nhanh nhất
vẫn là Thôn Vân Hòa Thượng kia. Chỉ giây lát đã tới bên tường, đạp đạp
hai bước như thể leo thang trời, ống tay áo múa may. Lục Hồng Đề ở trên
tường, phất tay đâm một kiếm nhắm thẳng vào mi tâm của Thôn Vân Hòa
Thượng.
Bóng nàng nhảy lên, một kiếm đâm ra, linh hoạt, sắc bén không một tiếng
động, rồi lại đơn giản, dứt khoát tới cực điểm. Thôn Vân Hòa Thượng còn
chưa kịp phòng bị, sát khí đã mãnh liệt đến trước mắt. Cũng may dưới
chân y còn có thể động, hai chân đá vào tường, cả người ngã bay ra phía
sau.
Trên đường đang có người của lục lâm lao tới. Trong đó hai
người bị ống tay áo của Thôn Vân Hòa Thượng nện vào mặt. Thôn Vân Hòa
Thượng cũng rơi thẳng xuống vũng bùn, chật vật không chịu nổi. Ngoại
hiệu của y là Vạn Lý Độc Hành, có nhiều kẻ thù, lại lòng lang dạ sói,
lần này bị đánh ngã như vậy, làm sao chịu để cho người khác dẫm lên lưng mình chứ. Hai gã nhân sĩ lục lâm cũng là bị tai bay vạ giói, bay ngược
ra ngoài, nước mắt và máu tươi trộn lẫn trên mặt, đã bị đánh thành trọng thương.
Bên này Diêu Vũ Liễu lại nện một quyền về hướng Hàn Lệ,
thuận tay tóm lấy một gã người của Lương Sơn đang lao lên, một chưởng
dập cho gã ngã lăn xuống đất:
- Không cần động thủ! Tất cả đều dừng tay lại!
Mà Trần Kim Hà vốn đã hơi chút nghiêng về phía Ninh Nghị, lúc này cũng
nhíu mày thật chặt, ánh mắt hung ác nhìn cảnh tượng trước mắt, hiển
nhiên là rất không thích khi mình mất đi quyền uy như vậy. Nhưng rõ ràng là y đã một lần nữa cân nhắc lại toàn bộ tình thế, trong lòng lắc lư
không chừng.
Tiếng ngựa hí vang lên trong sân khách sạn. Đám
người thứ hai leo lên tường, chỉ có điều vừa mới ló đầu lên thì một cây
hồng anh trường thương (trường thương có chùm tua màu đỏ) đâm tới, đâm
thủng trán người đầu tiên. Sau đó là người thứ hai, người thứ ba ngã lăn xuống. Bên này đứng cách tường không đến hai trượng, với thân thủ của
Lục Hồng Đề, cầm trường thương phòng thủ ở đây, ai có thể qua nổi để vào chứ?! Thôn Vân Hòa Thượng giãy dụa đứng lên từ vũng bùn, thét lớn:
- Bảo vệ phía sau!
Khi y lại đứng lên đầu tường lần nữa thì thấy mấy chục con ngựa ở trong sân đều bị thả ra khỏi chuồng, đang chạy ra cửa chính phía sau, đã chạy đến xa xa rồi. Lục Hồng Đề mạnh mẽ quay người, hồng anh trường thương được
nàng ném mạnh ra khỏi tay, rít gió lao tới. Thôn Vân Hòa Thượng đang ở
giữa không trung, vung ống tay áo cà sa một cách điên cuồng, đánh vỡ
trường thương thành từng khúc. Y lại rơi xuống vũng bùn một lần nữa,
quát lên:
- Bọn chúng muốn chạy …
Lâm Xung, Sử Tiến, người của lục lâm đều lao tới bằng những con đường khác nhau, mãnh liệt bọc
đánh tới. Kỳ thật con ngõ phía sau khách sạn chưa chắc đã không có ai,
nhưng trong tình huống có tuấn mã mở đường, chỉ sợ không ai chắn nổi
loại cao thủ như Lục Hồng Đề thế này. Mà ở bên này, đám người Chúc Bưu
ra sức ngăn chặn đám người đuổi theo, kêu lớn:
- Không được chạy!
Diêu Vũ Liễu cũng ý đồ ngăn cản hai bên, gào thét:
- Đừng đánh nữa!
Khi Hàn Lệ mãnh liệt hô đệ tử Hỏa Quyền Bang chạy tới giết ma đầu, Diêu Vũ Liễu gầm lên với Hàn Lệ:
- Ngươi điên rồi!
Hai người giao thủ một quyền, Hàn Lệ lui lại hai bước, vẻ mặt cười quỷ dị, hai quyền nắm chặt:
- Ta không điên. Diêu Vũ Liễu, ngươi nhà to nghiệp lớn phải không? Hàn Lệ ta không có nhiều người nhà như vậy … Nàng vẫn cấu kết với ngươi, ngươi cho là ta không biết sao? Đây là một cơ hội tốt, ta không sao cả. Diêu
Vũ Liễu, ngươi cả nhà tìm chết đi, ta vừa lúc tính sổ với ngươi …
Hàn Liệt nói tới đoạn sau thì nghiến răng nghiến lợi, giọng cũng không cao. Diêu Vũ Liễu đầu tiên là mặt hơi chút xấu hổ, sau đó là tức giận vô
cùng:
- Ngươi con mẹ nó, bố … Được, hôm nay liền cùng ngươi tính đủ nợ cũ nợ mới …
Khi Hàn Lệ vung quyền công tới, Diêu Vũ Liễu cũng cứng rắn đánh lên. Hai gã chưởng môn nhân đánh nhau cùng một chỗ, người của hai bang phái thấy
chưởng môn sống mái với nhau thì cũng ầm ầm lao tới. Trần Kim Hà ở bên
kia giờ có phản ứng, dù sao cũng không thể nghĩ nổi hai người đó lại nội chiến vào lúc này, vội lao tới:
- Hai vị dừng tay …
Trần
Kim Hà có ngoại hiệu là Thiết Quyền, vốn là công phu dùng tay cũng rất
lợi hại, nhưng vẫn còn không xuất ra Cửu Hoàn Đao ở sau lưng. Diêu Vũ
Liễu luyện Thiết Tuyến Quyền, Hàn Lệ là Hỏa Quyền Bang chủ, đương nhiên
cũng luyện công phu tay rất nhiều. Trong lúc nhất thời, ba người đánh
lộn một chỗ. Trên đường phố, đệ tử hai môn phái triển khai chém giết,
trở nên hỗn loạn không chịu nổi.
Ninh Nghị và Lục Hồng Đề cưỡi
một con ngựa, lao ra con ngõ phía sau. Thỉnh thoảng có người ngăn cản
thì hoặc là bị tuấn mã chặn lại, hoặc là bị Lục Hồng Đề lấy thứ gì đó
đập ngã hoặc giết chết luôn. Sau khi qua một ngõ tối, Lục Hồng Đề ôm
Ninh Nghị lao xuống lưng ngựa, quay cuồng chạy tới một ngõ nhỏ, sau đó
hai người chạy theo con đường tối tăm này.