Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 437: Q.3 - Chương 437: Ngọa hổ tương hành




Chúc Bưng cưỡi tuấn mã, tay vung cương thương, đứng trên sàn đấu vật cười ha hả đầy khí phách, nhưng người thật sự đáp lại thì không nhiều. Đối với hộ nông dân của đồi Độc Long, chiến tranh bất luận như nào cũng đều là tai bay vạ gió. Mọi người để bảo vệ nhà của mình sẵn sàng toàn lực chuẩn bị chiến đấu, nhưng cũng không cần thiết phải giương cao sĩ khí chiến đấu, lúc này mọi người trong ba thôn trang đều ở trong cảm giác hoảng loạn, rối ren, tiêu điều. Bên Chúc gia trang, Loan Ngọc Đình vẻ mặt bình tĩnh nhìn đệ tử hưng phấn, loại cuồng nhiệt này có thể trợ giúp chiến đấu, nhưng trong lòng y, thật ra lại có chút thấp thỏm lo âu.

Lương Sơn vô cùng lớn mạnh.

Năm ngoái lúc Tăng Đầu Thị bị tấn công, y rời khỏi Chúc gia trang, đi tương trợ Sử Văn Cung, cũng đã được chứng kiến đội hình cao thủ lúc đó của Lương Sơn. Sau khi Tăng Đầu Thị bị giết, y với lực lượng đơn độc, không thể xoay chuyển trời đất, bản thân bị trọng thương gần chết, khi thương thế đã khá lên, y không còn muốn quay về Chúc gia trang nữa. Đơn giản là lúc đó y đã nhận ra, sau khi Lương Sơn bành trướng thì chắc chắn sẽ đi càn quét những thôn trang nhỏ, trại nhỏ tại đồi Độc Long.

Một năm nay Lương Sơn phát triển, cũng đã chứng minh cách nghĩ này của y. Thế nhưng lúc bầu không khí chiến đấu bắt đầu tụ hội, y lại không nhẫn nhịn được quay về.

Sau đó, sự việc thật sự tới rồi.

Đồi Độc Long có thể thủ được nhất thời, nhưng mà muốn kéo dài chiến đấu với Lương Sơn là rất khó.

Nhưng mặc dù vậy … Y nắm chặt đồng côn bát giác trong tay, mở mắt ra … cũng chỉ có thể tận hết sức, nghe theo thiên mệnh thôi! Khi đồi Độc Long đã hoàn toàn chuẩn bị xong, thì bên kia Thị Tập tại một giao lộ, Ninh Nghị đang ngồi trên nóc nhà, cầm dây xích mã não, nhìn thương lữ không nhiều lắm cùng người đi đường đang rối loạn hoang mang từ các con đường vội vàng rời khỏi, tình huống này bắt đầu từ tối hôm qua rồi, tới hôm nay, thật ra đã đi gần hết, ngay cả ông chủ của khách sạn bình dân lúc này cũng đã dự định trốn vào trong thôn trang rồi.

Toàn bộ Thị tập lúc này đã trở nên hoang vắng, ngoại trừ đám người bọn hắn ra, chỉ có hộ nông dân của tam trang kia là thỉnh thoảng đi qua đi lại để phòng ngự.

Vương Sơn Nguyệt đứng ở trên một hướng khác của nóc nhà nhìn một màn này, trầm mặc một lúc lâu, Ninh Nghị đã mở miệng:

- Vương Sơn Nguyệt, có tâm sự gì à?

Trước đây hai người khi nói chuyện đều tiết chế và giữ chừng mực, Vương Sơn Nguyệt lớn hơn Ninh Nghị hai tuổi, theo lý hắn phải gọi là Vương huynh, nhưng lúc này tuy ngữ khí của hắn rất lãnh đạm, nhưng lại pha lẫn ý tứ trang nghiêm, Vương Sơn Nguyệt liếc qua, nói:

- Nói gì vậy?

Ninh Nghị đứng một bên mái hiên:

- Hai ngày nay ngươi luôn lo lắng, ta nghĩ ngươi nên là người mở miệng trước, nhưng ngươi không hỏi không nói, ta đành phải hỏi thôi.

- Ta đang lo lắng cái gì chứ?

- Bốn mươi người đấu với năm vạn, muốn nói ta tự tin, tức là ta đang gạt ngươi. Kế hoạch thường thường biến hóa cản không được, nhưng ngươi có cách nghĩ gì, giờ cũng có thể hỏi. - Ninh Nghị nói.

- Những lời này, nếu như tiếp tục nói, là thật sự muốn lấy mạng người rồi.

Hắn nhìn nam nhân đẹp như nữ tử kia, ánh mắt Vương Sơn Nguyệt lạnh lùng nhìn lại, cứ như vây một lúc lâu, chậm rãi mở miệng.

- Ta … không cầu kế sách vạn toàn, ngươi cũng đã kéo mạng mình vào rồi, giờ ta chỉ hỏi một câu, cục diện kỳ lạ như thế, ngươi thật sự nghĩ có thể thành công không?

- Có.

- Vậy ta theo.

Vương Sơn Nguyệt gật đầu.

- Những chuyện khác nói sau.

Y nói hai câu này thì lại im lặng. Ninh Nghị vốn chuẩn bị một vài ý kiến, nhưng lúc này cũng vô cùng kinh ngạc, sau đó lắc đầu cười cười.

- Tốt lắm, nên làm việc thôi.

Không lâu sau, tại cửa Chúc gia trang, Chúc Triêu Phụng đang chỉ huy trang định xây dựng phòng ngự thì thấy quản sự dẫn vị Lôi công tử kia đến.

- Ông chủ Chúc!

- Lôi công tử, ngươi còn chưa đi sao?

- Đi như nào, hàng hóa đang ở bên ngoài, hiện tại mọi nhà đang sôi sùng sục, nhỡ dọc đường đi bị cướp thì làm sao đây, huống hồ chúng ta là người giang hồ …

Lôi công tử nhà giàu mới nổi tay chống nạnh, nhìn chung quanh.

- Ông chủ Chúc, rốt cuộc Lương Sơn có bao nhiêu người mà náo lớn đến vậy?

Vẻ mặt Chúc Triêu Phụng phức tạp:

- Cụ thể có bao nhiêu, chúng ta cũng không rõ lắm.

- Dọa người à … bên ông chủ Chúc có ba thôn trang, nhân số phải đến hơn vạn người, có gì phải sợ … Đừng sợ, Lôi gia ta cũng có chút quan hệ, ta vừa rồi viết hai phong thư, một thì gửi cho Tri phủ Lương Châu, một thì gửi cho Trương thống lĩnh của Võ Thụy Doanh, bọn họ nhất định sẽ tới bình loạn, đến lúc đó ba mặt giáp công bao vây đám Lương Sơn kia. Người giang hồ chúng ta đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau, có việc gì cần, ông chủ Chúc cứ mở miệng, ta mới đến nhưng có thể đánh mở cục diện này, bảo đảm cho đồi Độc Long, Vạn Gia lĩnh các ngươi … Hiện tại ta cũng không dễ dàng đi được, một bên thì là Lương Sơn giết tới, một bên thì là Trịnh Ma Vương gì đó chuyên giết người, hơn mười xe hàng hóa của ta đấy, ông chủ Chúc, ta ở lại đây không thành vấn đề chứ?

Trong lòng Chúc Triêu Phụng nghĩ Vận Châu, Võ Thụy Doanh sẽ đến mới là lạ, nhưng lúc này có thể mang tới một chút áp lực cho Lương Sơn cũng là chuyện tốt, biểu hiện đương nhiên rất vui mừng, đồng ý để hắn ở lại viện tử trong thôn trang …

- Binh hung chiến nguy, Lôi công tử thiên kim chi khu, mong rằng không nên đi lại lúc loạn lạc, Chúc gia trang chắc chắn sẽ bảo vệ công tử an toàn.

Vẻ mặt Lôi công tử có danh hiệu như sấm rền trên giang hồ vẫn xoắn xuýt như cũ:

- Thật không ngờ lại gặp phải chiến sự … hài, trong số hàng hóa của ta còn có ít kim sang dược, đợi khi đánh trận có thể lấy ra dùng …

Vì vậy vào buổi chiều hôm nay ngày hai mươi sáu tháng năm, đoàn buôn bán của Lôi công tử đã vào viện tử của Chúc gia trang để ở. Lúc này đang thời kỳ chiến tranh, Chúc gia trang đương nhiên cũng có chút phòng bị, nhưng hơn bốn mươi người rất an phận, không hề có hành động gì khác lạ, chỉ có vị Lôi công tử kia thỉnh thoảng sẽ cùng vài thị vệ trang đinh chạy ra ngoài những nơi không mẫn cảm để quan sát.

Người trong Chúc gia trang ít nhiều đã quen sự tồn tại của vị Lôi công tử này, thỉnh thoảng cũng sẽ chắp tay chào hỏi hắn. Mà sự thấp thỏm lúc ban đầu của Lôi công tử sau khi qua đi thì đã bắt đầu có lòng tin với mọi phòng thủ của Chúc gia trang, sau đó bắt đầu tiếp tục phát biểu các loại ý kiến phòng thủ có thể dựa vào, ví dụ như khi quân đội Lương Sơn đánh tới, mọi người có thể giả vờ thất bại, dẫn đạo tặc Lương Sơn vào trong khe hẹp sơn cốc dùng hỏa công gì đó, đáng tiếc đồi Độc Long lại không có khe hẹp lý tưởng như hắn nói.

Ngày hai mươi bảy tháng năm, quân đội Lương Sơn xuất hiện tại phụ cận đồi Độc Long, đến buổi sáng ngày hai mươi tám tháng năm, bắt đầu khởi xướng tiến công. Ninh Nghị không xuất hiện tại trên chiến trường, mà là lẳng lặng đứng ở trong sân, theo tin tức từ bên ngoài truyền đến để dự đoán sự phát triển và kết quả của chiến sự.

Tương đối mà nói, đã rơi vào thế cục này rồi, Vương Sơn Nguyệt ngược lại không có bất luận lo lắng gì nữa. Y chú ý đến sự phát triển của tình thế, thỉnh thoảng sẽ đi ra ngoài thôn trang nhìn bước tiến của chiến sự, đồng thời suy đoán tên thư sinh Ninh Lập Hằng kéo mạng mình vào kia rốt cuộc sẽ dự tính làm cái gì. Mà lúc phát sinh trận chiến này, mặc dù nhiều năm sau nhớ lại, đều làm y thổn thức không ngừng.

Trước đó, y từng ở Sơn Đông theo dõi Lương Sơn nhiều năm, nhìn nơi đó trong thế cục hỗn độn mà từng bước phát triển lớn mạnh. Đầu tháng sáu năm Cảnh Hàn thứ mười, nó đã phát triển đến đỉnh cao nhất từ trước tới nay, một trận chiến với đồi Độc Long này, ngay từ đầu tất cả mọi người có thể thấy được hướng đi đều không chút nào lo lắng. Mặc dù thời gian này đồi Độc Long cũng từng ra sức chiến đấu ở vị trí cân bằng, nhưng sau đó tất cả đều chuyển tiếp đột ngột theo đúng như suy nghĩ của mọi người, thậm chí còn có rất nhiều người đều thấy được đó là thuộc về sĩ khí và tinh thần sa sút dẫn đến chiến bại. Tận đến lúc này, thư sinh trẻ tuổi tay cầm xích liên mã não vẫn luôn im lặng ngồi ở trong sân kia cuối cùng cũng ra tay.

Sau đó, tất cả mọi người chứng kiến một trận chiến nhân tính quỷ dị đáng sợ …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.