Khi nhìn những thi thể cũng không, khi gặp những người của Lương Sơn
cũng không, khi từng bước từng bước giết chết đám người Lương Sơn, từng
bước từng bước ép vào đường cùng cũng không. Cho dù có lúc hắn biểu hiện lạnh lùng và điên cuồng khiến người ta phải sợ hãi, nhưng ở cảm xúc
thực tế, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa từng dao động, thậm chí còn không
muốn khiến bất cứ sự phẫn nộ nào ảnh hưởng tới hành động của mình.
Nếu hắn thật sự biểu hiện ra bất luận sự phẫn nộ nào khiến đám người Tống
Giang cảm nhận được thì có lẽ bọn họ đã không sợ hãi. Trước khi mọi
chuyện hoàn thành, hắn chỉ muốn gieo hạt mầm sợ hãi và tuyệt vọng với
năng suất cao ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, khi những thứ đó rốt cục có thể nảy lên trong lòng hắn thì chúng nó đã quấn lấy toàn bộ suy nghĩ của hắn.
Đám người Tề Tân Dũng, Vương Sơn Nguyệt bảo vệ ở bên cạnh hắn, chú ý biến
cố hoặc tên bay lạc. Cũng chỉ có bọn họ ở rất gần mới có thể nghe được
làn điệu ngâm nga cổ quái phát ra từ miệng người thanh niên kỳ quái này. Cũng giống như đêm đó hắn đã ngâm nga trên sườn núi ngoài đồi Độc Long, thong thả nhưng lại linh hoạt kỳ ảo, đồng thời cũng lần tràng hạt. Quả
thật có không khí không hợp với chiến trường sát phạt.
Tiếng hô của Lý Quỳ vẫn đang truyền đến:
- Giết ngươi …
- Ninh Lập Hằng! Ngươi đi ra …
- Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, giết cả nhà ngươi …
- Ha ha ha, hôm đó chúng ta giết đến nhà của ngươi, cũng không biết có động tới nữ nhân của ngươi hay không …
- Có gan thì nhìn bố …
Những người cùng đánh tới với y đã càng ngày càng ít. Tôn Nhị Nương và Hoa
Vinh chết trận giữa đường. Lý Quỳ múa may hai lưỡi rìu, một đường đi về
phía trước:
- Ai đám chắn ta?!
Lúc này y mua may hai lưỡi rìu đẫm máu giống như ma thần, đã giết tới gần.
Trường mâu từ bên cạnh đâm tới, móc câu khóa trói trên người phát lực, vung
lên, tóm, v. v … Binh lính bên cạnh liền bị kéo ngã xuống, nhưng dù sao
trên người y cũng đã cắm mấy mũi tên, mấy cái móc câu bay tới, đâm vào
ngực, bụng y, gần như xé rách bụng của giơ cả hai tay tóm lấy, ra sức
kéo nhưng rốt cục hai chân lại bị đâm, cả người quỳ gối xuống đất. Y vẫn gào thét đi về phía trước.
Cách đó không xa, ở phía sau thuẫn
trận, Ninh Nghị mở to mắt, day day trán, một lát sau mang theo một cây
thiết bổng Lang Nha đi ra. Lúc này Lý Quỳ đã gần như rớt hết cả bụng ra, nhìn Ninh Nghị với vẻ vô cùng hung tợn:
- Ngươi này … Thằng chó … Có gan … Nhìn mắt bố. Bố kiếp sau … Còn muốn …
Ninh Nghị nhìn mắt y, giơ thiết bổng lên:
- Nhìn cả đời cũng được …
Thiết bổng toàn lực đánh vào mặt Lý Quỳ, đầu bị bật ngửa ra sau, sau đó cả
nửa chiến trường đột nhiên nghe thấy tiếng gầm giận dữ:
- Một đám khốn khiếp!
Bổng thứ hai đánh tiếp, đánh cho toàn bộ cổ Lý Quỳ đều bị gãy, đầu vẹo ngửa ra phía sau.
Sinh mạng dần dần mất đi, giết chóc trên chiến trường cũng dần đi đến kết thúc.
Ninh Nghị trở lại sau quân doanh, lau chùi vết máu trên người, sau đó bắt đầu giải quyết hậu quả sự tình.
Khi đang bố trí thì Chúc Hổ từ ngoài lều đi vào. Bộ dạng của y rất phong
trần mệt mỏi, nhưng có thể khiến đám người Lương Sơn rốt cục rơi xuống
đến bước này nên cũng có chút hưng phấn, tuy nhiên đầu tiên vẫn đưa một
tờ giấy cho Ninh Nghị.
Ninh Nghị mở tờ giấy ra xem, một lát sau mới nhìn Chúc Hổ. Chúc Hổ nói:
- Hôm mười hai, người phụ trách nghe ngóng tình báo thu được tin tức này
liền chạy ngay tới. Kỳ thật … Tin tức tình báo giang hồ khó tránh khỏi
có lúc không chính xác …
Ninh Nghị gật đầu, rồi lại tiếp tục gật đầu, nhìn mọi người trong lều, rốt cục nói:
- Vừa rồi nói … Thi thể và đầu của đám người Tống Giang thì đưa cho Võ
Thụy Doanh. Còn lại thì tùy tiện đi. Cho chó, cho chó sói hoặc là thiêu
hủy, xem thế nào tiện thì làm … Ta … Ta có chút việc. Chúc Bưu, ngươi đi cùng ta nhé … Tế Châu, có thể chứ?
Bên kia Chúc Bưu đang băng bó vết thương nhẹ trên người, ngẩng đầu nói:
- Đương nhiên có thể.
- Được, đi ngay lập tức. Ngươi đi … Triệu tập hai trăm người hiện tại có
thể đi được, cũng nguyện ý đi theo ta. Còn lại thì ở lại đây giết người
hoặc giải quyết hậu quả cho tốt đi. Kỳ thật lúc trước đã bố trí tốt rồi. Vương huynh đệ, ngươi phụ trách giao tiếp với Võ Thụy Doanh và quan phủ xung quanh. Văn Dục cũng ở lại. Ba vị Tề huynh đi theo ta. Sự tình hơi
gấp, bên này phải kính nhờ mọi người, còn nhiều nữa … Chờ trở về rồi nói sau.
Thấy bộ dạng hắn gấp gáp như vậy, Vương Sơn Nguyệt nhíu mày hỏi:
- Chẳng lẽ là lệnh sư …
- Ừ! Ninh Nghị gật gật đầu:
- Hẳn là sự tình không phải quá lớn, mọi người cứ xử lý chính sự trước
đi. Ta làm xong lại về đây hoặc là khi các ngươi xong thì đi tới tụ tập
với ta, đều giống nhau cả.
Bên này bố trí xong, không lâu sau,
Ninh Nghị đi ra khỏi doanh trại, đi lên xe ngựa. Ở khe núi bên kia, giết chóc đang tiến hành đến giai đoạn cuối. Ánh sáng lại đang kéo dài mở ra xung quanh núi, đang đi truy lùng những kẻ may mắn trốn thoát trong khi chiến đấu. Xe ngựa chạy ra khỏi quân doanh, phía sau là Chúc Bưu dẫn
theo hai trăm người hoặc là cưỡi ngựa, hoặc là chạy bộ theo sát phía
sau. Trong thùng xe, Ninh Nghị cầm tờ giấy kia nhìn đi nhìn lại mấy lần, nhưng trên thực tế, cũng không nhìn ra được nhiều thêm chút gì cả.
- Buổi chiều ngày mười hai tháng bảy, Lục Hồng Đề đến gần đồi Hắc Ngưu,
bị Lâm Xung, Sử Tiến, Tôn Lập, Trần Kim Hà, Lục Văn Hổ cùng với đám
người Vạn Lý Độc Hành Thôn Vân Hòa Thượng vừa mới tới, phục kích, vây
công, nghe đồn bị thương rồi sau đó chạy thoát. Hiện giờ hành tung không rõ. Nhân sĩ lục lâm lân cận huyện An Bình vẫn đang triển khai đuổi bắt
với quy mô lớn.
Mười hai tháng bảy, đó đã là chuyện của một ngày rưỡi trước đây …
- Ta muốn ngủ một hồi, cứ việc chạy đi, đừng động chạm tới ta.
Hắn nói vậy rồi sửa sang lại quần áo, nằm xuống một bên trong xe ngựa, không lâu sau liền rơi vào mộng đẹp.
Cảnh trong mơ lại có mấy đứa bé đi tới, chào tạm biệt hắn.
Xe ngựa đi liên tục không nghỉ trên con đường gập ghềnh, xóc nảy.
Không lâu sau, trời bắt đầu đổ mưa … Ngày đầu thu, hơi thở của mùa hè vẫn
chưa hoàn toàn tan hết trong thành Biện Lương. Khi mây đen kéo đến đầy
trời, mưa rào lại ầm ầm đổ xuống.
Đối với dân chúng Biện Lương
lúc này, cơn mưa xối xả chợt đến vẫn không thể nào che giấu được cảm xúc sôi trào nhiệt liệt ở trong thành lúc này. Trong khoảng thời gian này,
tin tức khiến triều Vũ chấn động và vui mừng nhất là đến từ phương bắc.
Bắc phạt thắng lợi, Đồng Quán hai trăm ngàn đại quân phá Yến Kinh, mười sáu châu Yến Vân đã thu phục được hơn một nửa, nước Liêu sắp tan.
Khi tin tức truyền đến, nỗi sỉ nhục và giấc mộng kéo dài hai trăm năm qua
rốt cục cũng lộ ra tia sáng đầu tiên của rạng đông. Đối với dân chúng
Biện Lương, nhất là các học sinh Nho gia thì đây chính là nỗi vui mừng
của khắp thiên hạ. Trong không khí này, việc quân phỉ ở hồ nước Lương
Sơn phía đông bị thua gần như là việc quá nhỏ không đáng nhắc tới. Quốc
gia vận mệnh hưng thịnh, thiên hạ đồng tâm hiệp lực, dưới tình huống
này, chỉ cần quân tiên phong của triều đình nhắm đến đâu là đám phỉ sẽ
tự nhiên trông đến đó mà tan vỡ, không đáng nhắc tới.
Bởi vì tầm
quan trọng của việc Lương Sơn bị phá còn thua xa so với việc Yến Kinh bị phá, cho nên sau khi tin tức Lương Sơn bị phá được truyền đến thì cũng
không được tuyên dương ra bốn phía. Trên thực tế, tin tức Lương Sơn còn
truyền đến trước cả tin tức về Yến Kinh, nhưng bởi vì một số vấn đề chi
tiết, trình tự xử lý cần phải tạm thời ép lại, tiếp sau đó … Cũng không
quá cần thiết phải tuyên truyền. Chỉ cần có trận thắng Yến Kinh thì tất
cả sự tình còn lại đều chỉ là dệt hoa trên gấm, không thể so sánh nổi.
Cũng trong không khí này, Tô Đàn Nhi đưa một loạt người của Tô gia, cùng với đứa con nhỏ ba tháng tuổi, đi đến Biện Lương.
Đoàn người đến tòa nhà mà Ninh Nghị đã mua lúc trước, chuẩn bị một chút rồi
đầu tiên là đến thăm hỏi nhà Hữu tướng Tề Tân Nghĩa. Đối với người của
Tần gia, kỳ thật Tô Đàn Nhi vẫn không quen thuộc được như Vân Trúc so
với Tần gia. Nhưng đám người Tề Tân Nghĩa, Tần phu nhân vẫn luôn coi
trọng Ninh Nghị, mang đứa con nhỏ đến cũng thành công mở ra nút thắt
"ngoại giao". Lúc này Tiểu Ninh Hi đã được ba tháng tuổi, thân thể khỏe
mạnh, rất đáng yêu. Tần phu nhân trông thấy liền thích vô cùng, còn nói
đứa bé này rất thông minh, muốn nhận nó làm cháu nuôi, khiến Tô Đàn Nhi
thường xuyên mang nó đến nhà chơi.
Người của Tần gia yêu thích
Ninh Hi đương nhiên cũng có một phần là đến từ Ninh Nghị, điểm này không cần nói cũng hiểu. Nhưng vinh quang của đứa bé luôn gắn liền với mẹ nó. Là đứa con cả của Ninh gia, tương lai thừa kế y bát của Ninh Nghị, làm
rạng rỡ cả Ninh gia và Tô gia, trọng trách này không phải nói chơi. Bởi
vậy, mỗi một lời khen nó cũng đều là khen Tô Đàn Nhi từ tận trong nội
tâm. Mà sau khi xử lý xong những việc nhà cửa đó, Vân Nương một mình nói chuyện với Tô Đàn Nhi về tin tức của Ninh Nghị, cũng nói rõ lý do mà
người của Tần gia lại coi trọng Ninh Nghị như vậy.
Bắt đầu đi từ
Biện Lương, trong thời gian chỉ một tháng đã đại phá Lương Sơn, mấy vạn
phỉ Lương Sơn kẻ bị giết chết kẻ đầu hàng. Đối với bất cứ ai thì đây đều là chiến tích như thể mộng ảo vậy.