Khi hoàng hôn buông xuống, một nhà bốn người cùng nhau về nhà, lúc lái xe nhìn thấy Tân Vi Ny còn bị dọa nhảy dựng.
“Miệng Tiểu Trương thúc thúc ha ra thật lớn nha!” Nhị Nhị tâm tình tốt trêu chọc anh ta.
Tiểu Trương nhanh chóng ngậm miệng lại, cười hỗ trợ mở cửa xe. Hòa hảo rồi sao? Thật tốt quá! Thật tốt quá! Triệu nghị viên là người tốt, cô đơn một người thực sự rất đáng thương......
Bọn họ ngồi trên xe, xe đi về phía Dương Minh Sơn, dọc theo đường đi, Triệu Thừa Quốc nắm chặt tay vợ, Hạo Hạo bị lão mẹ tàn phá cả buổi trưa dang ngủ say, Nhị Nhị ngủ cả buổi trưa thì tinh thần sáng láng.
Cô bé thực vừa lòng dáng vẻ ba mẹ ân ái. “Mẹ hôm nay sẽ về nhà sao?”
Tân Vi Ny ôn nhu cười. “Hôm nay không được, mẹ muốn xử lý một chút việc, sau đó mới có thể trở về.”
Triệu Thừa Quốc yên lặng nhìn cô, không hỏi nhiều. Anh hiểu biết cô, cô có thể đến văn phòng đã là một cái đột phá, anh biết nếu không phải muốn thay đổi, cô sẽ không làm ra bước đột phá như vậy.
“Ừm, anh không hỏi em sao?” Cô nhìn nam nhân bên cạnh. Nam nhân này biểu cảm rất tự tin, rất chắc chắn.
Anh cầm tay cô đưa lên bên môi. “Anh tin tưởng em, huống hồ......” Anh đến gần bên tai cô, nóng cháy
Trang 2 / 12
nói nhỏ: “Huống hồ anh đã hạ chú ngữ ở trên người em, em không rời khỏi anh được.”
Tân Vi Ny vẻ mặt đỏ bừng. “Anh quá tự tin rồi đó......”
Anh mỉm cười. “Anh tin tưởng em, nhưng lại không tin được chính bản thân mình. Hôm nay không cần khóa cửa lại, anh tùy thời sẽ có khả năng nửa đêm chạy tới, hơn nữa cơ dẫn rất lớn.”
Dáng vẻ anh nói chuyện giống con sói đói.
Đơn thuần Nhị Nhị cười theo. “Ba, con cũng muốn đi, con muốn ngủ cùng mẹ!”
Tân Vi Ny đem nữ nhi ôm đầy cõi lòng. “Tốt, Nhị Nhị cùng ba đến, chúng ta cùng nhau ngủ!”
Triệu Thừa Quốc nhíu mày, hiểu được bà xã có ý định trêu cợt anh. “Đây là lá chắn?”
“Dùng cũng không tồi.”
“Dù sao tiểu hài tử sẽ ngủ.”
“Ai nha ~~ ta rất sợ đó.”
Hạo Hạo bị Nhị Nhị đánh thức vừa khéo nghe thấy một đoạn như thế, không chịu nổi trừng mắt. “Eo ôi, ba mẹ rất đáng ghét nha!”
Cậu bé ồn ào kháng nghị, bất quá cũng cười. Cậu cũng thích lão ba lão mẹ ân ái như vậy.
Triệu Thừa Quốc đem bà xã kéo vào trong lòng, hôn tóc cô. “Đừng làm cho anh chờ quá lâu.”
Cô gật đầu.
Bọn họ đều hiểu được, hiện tại vấn đề lớn nhất chính là mẹ chồng.
Me chồng rất không lượng giải cô, năm đó
Trang 3 / 12
cô cố ý chuyển ra, nếu hiện tại lại tùy tiện chuyển về nhà, nói đi là đi, nói trở về là trở về, như vậy sẽ chỉ làm cho quan hệ mẹ chồng nàng dâu trở nên càng ác liệt, đều không phải mong muốn của cô cùng Triệu Thừa Quốc.
Xe ngừng lại ở cửa Triệu gia, Triệu Thừa Quốc cùng bà xã xuống xe trước, làm cho Tiểu Trương đem xe đi vào chủ ốc, bọn nhỏ vẫn ở trên xe.
Anh nắm tay bà xã cùng đi về phía trên sườn núi.
“Một cái triền núi cản anh bảy năm, không có nam nhân nào có thể chịu được thống khổ có vợ lại không được ôm.”
Tân Vi Ny dựa vào cánh tay ông xã. “Anh nhịn bảy năm.” Trong giọng nói có tràn đầy không nỡ.
Anh cười khổ. “Hiện tại không nhịn được.”
“Em biết.”
Cô dừng bước chân lại, ngẩng đầu nhìn ông xã luôn bao dung chính mình, nhnf vào đôi mắt đen thâm thúy sâu thẳm kia.
“Ông xã, cám ơn anh.”
Tân Vi Ny kiễng mũi chân, lớn mật dựa vào phía anh. Cánh môi của cô như cánh hoa mềm mại hồng nhuận, bởi vì khó được chủ động mà khẩn trương run nhè nhẹ, cô ngượng ngùng tới gần đôi môi mỏng khêu gợi của anh, đến khi hoàn toàn dán vào nhau.
Không có nóng cháy, không có dục hỏa, không có bá đạo đòi lấy.
Chỉ có nam nhân kinh hỉ cùng nữ nhân
Trang 4 / 12
thẹn thùng.
Giao bản thảo xong, cô có rất nhiều thời gian thể hiện chính mình có gì khác trước kia với Triệu gia.
Đầu tiên là tài nấu ăn.
Có dì Vương tự mình chỉ đạo, cô cảm thấy tài nấu nướng của mình tuyệt đối có thể làm cho mẹ chồng nhìn với cặp mắt khác xưa. Bởi vì thời tiết nóng, cô đặc biệt nấu nồi canh đậu xanh thanh nhiệt giải độc mang về chủ ốc.
Đừng xem nhẹ canh đậu xanh, muốn nấu mềm mại vừa phải, nước canh không thể vẩn đục, phải trong suốt xinh đẹp, nhân đậu xanh muốn hầm mềm lại có thể vẫn giữ nguyên hạt đậu hoàn chỉnh, canh đậu xanh như vậy tuyệt đối đạt một trăm điểm!
“Mẹ, đây là canh đậu xanh, mẹ thử xem xem.”
Cô về chủ ốc, còn múc ra bát mang đến trước mặt má Triệu, không ngờ hôm nay má Triệu lại mời khách, Tiểu Ngọc ôn nhu đưa tới tổ yến chưng đường phèn bổ dưỡng làm cho má Triệu “Ăn ngon miệng“.
Canh đậu xanh cùng tổ yến chưng đường phèn......
“Canh đậu xanh? Không ăn.”
Lại trùng hợp như vậy, ở cùng một thời gian đưa lên món ăn bất đồng, me chồng chưa hề thư món canh đậu xanh cô bận một buổi sáng để làm, đã trực tiếp phán cô bị knockout.
Không sợ, cô không ngừng cố gắng.
Cô còn biết làm bánh
Trang 5 / 12
củ cải, món này rất khó đó! Thử hỏi có nữ nhân nào ở tuổi cô có thể có tay nghề này, đây chính là món ăn độc môn của dì Vương, chỉ truyền cho người trong nh. Phải chọn lựa kỹ càng cải củ trắng, con tôm, nấm hương, thịt tươi mới cùng nguyên liệu nấu ăn phối hợp. Mọi nguyên liệu nấu ăn lại phải có tỉ lệ chính xác mới có thể làm ra chiếc bánh củ cải hoàn mỹ.
“Canh đậu xanh của con thua thực thảm......”
Dì Vương vỗ ngực cam đoan. “Yên tâm, dì đã hỏi qua Triệu quản gia, hôm nay triệu phu nhân không có mời khách.”
Chính là lão thiên gia thực yêu khảo nghiệm của nàng thật tình, kia không mời khách? Căn bản là thiên muốn vong nàng!
Hoàn toàn há hốc mồm Triệu quản gia kinh ngạc xem Tiểu Ngọc ôn nhu tới chơi, đưa tới món điểm tâm ngọt Tiramisu do chính tay đầu bếp của khách sạn năm sao chỉ dạy cô ta làm, ăn ngon này là vô địch, nữ nhân đều thích Tiramisu.
Bánh củ cải pk Tiramisu......
Tân Vi Ny ngay cả lên tiếng mời mẹ chồng ăn cũng không dám, đem bánh củ cải nóng hổi đặt lên bàn sau, lập tức về nhà ôm chăn bông khóc rống. Lão thiên gia, đây là đùa dai sao? Ô, lần này cũng thua rất thảm thôi......
Không quan hệ, vẫn là không ngừng cố gắng.
Hôm nay, thời tiết tốt, cô lái xe đến
Trang 6 / 12
chủ ốc đón mẹ Triệu, dự định đi dã ngoại uống trà chiều.
“Ta sợ nóng.”
“Mẹ, trên núi sẽ không nóng, rất mát mẻ.”
“Không cần, Tiểu Ngọc muốn tới đón ta đi spa.”
Uống trà chiều suông ngắm cảnh cùng xa hoa spa, còn có xe Lexus với xe trong nước sản xuất......
Một ván này binh bại như núi đổ, càng thảm hại hơn.
Tân Vi Ny ảm đạm lui ra.
Đêm nay, mẹ Triệu vừa làm cho Tiểu Ngọc đưa về nhà, bụng có chút đói, muốn Triệu quản gia giúp bà chuẩn bị bữa đêm.
Không bao lâu quản gia đem bữa đêm đưa lên bàn, đó là......
Canh đậu xanh lạnh lẽo cùng bánh củ cải đã hâm nóng lại, tất cả đều là mấy thứ hai ngày nay Tân Vi Ny đưa tới.
“Ta không muốn ăn.”
“Tủ lạnh chỉ có mấy thứ này.”
“Bữa tối đâu? Nhất định phải có đồ ăn thừa cơm thừa chứ?”
“Chúng ta toàn bộ đều đến chỗ thiếu phu nhân bên kia ăn cơm, trong nhà không có đồ ăn thừa cơm thừa.”
“Hừ, ta không ở nhà, các ngươi toàn bộ đều đi tiêu dao!”
“Thiếu phu nhân chỉ chờ một mình ngài, vốn kế hoạch là sau khi đi uống trà chiều, cô ấy muốn đích thân chuẩn bị bữa tối hôm nay để cho ngài hảo hảo thưởng thức, ngài không đến, đồ ăn đầy cả tủ lạnh vẫn cần tiêu hóa,
Trang 7 / 12
cho nên thiếu gia muốn chúng tôi toàn bộ đi qua ăn cơm. Nói thật, tay nghề của thiếu phu nhân sớm đã vượt qua ta cùng dì Vương, chính là ngài không muốn nhìn thẳng vào mà thôi.”
Triệu phu nhân nổi giận đùng đùng. “Thế nào? Triệu quản gia, bà đang nói giúp nó sao? Bà không thấy được Thừa Quốc chịu khổ như thế nào sao?”
Triệu quản gia không bình luận nhiều, xoay người rời đi.
Thiếu gia đúng là phải chịu khổ, nhưng không có thiếu phu nhân ở bên người, cậu ấy càng khổ.
Triệu phu nhân tức giận đến cả một bụng hỏa, càng cảm thấy đói bụng, thậm chí có cảm giác choáng váng đầu, tuổi lớn, vừa đói liền bị hạ huyết áp, bà không muốn té xỉu ở trên bàn cơm, mà lại là ngã trước đồ ăn nàng dâu chuẩn bị!
Hừ, người ngoài sẽ nghĩ sao về bà? Có thể nói bà đáng bị té xỉu, ai bảo không ăn đồ nàng dâu chuẩn bị hay không? Hay là nói bà là một mẹ chồng khó ở chung? Lời này truyền ra đi có bao nhiêu khó nghe chứ!
Triệu phu nhân động đũa, chính là vừa ăn mấy miếng, bà cũng nhận ra được sự cố gắng của nàng dâu trong mấy món ăn đơn giản này.
Người ta nói hương vị món ăn phản ánh lòng người, phải có tâm, mới có thể làm được món ăn mỹ vị như vậy......
Bà nhớ tới đứa nhỏ kia
Trang 8 / 12
khi vừa gả vào Triệu gia, là một cô gái trẻ tuổi ngay cả phòng bếp cũng chưa từng đi vào, chẳng bao lâu sau, cô sinh ra Hạo Hạo cùng Nhị Nhị, làm mẹ, còn có thể luyện được tay nghề tốt như vậy?
Nghiêm khắc mà nói, năm tháng thanh xuân của nó cũng toàn cho Triệu gia, nhưng nếu không phải do cá tính...... Triệu phu nhân không nhịn được thở dài.
Triệu Thừa Quốc đứng ở ngoài cửa nhà ăn xem, không đi quấy rầy mẹ dùng cơm. Nhìn biểu cảm khi thì thỏa mãn, khi thì ảo não của mẹ, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, xoay người rời đi.
Anh rời khỏi chủ ốc, đi lên sườn núi, vừa khéo nhìn đến bà xã vội vã chạy ra.
“Hi.” Khi nhìn thấy anh, Tân Vi Ny phát hoảng.
“Đi chỗ nào?” Triệu Thừa Quốc khí định thần nhàn hỏi.
Nửa đêm xuất môn quả nhiên sẽ gặp phải đại sói hoang......
Tân Vi Ny có chút cẩn thận trả lời, tận lực không cần tới gần anh quá. Mấy ngày nay, anh luôn tỏ rõ không cho cô bỏ qua dục vọng sắp thoát cương của anh. “Ách...... Triệu quản gia gọi điện thoại cho em, nói mẹ đã trở lại, đang kêu đói bụng, em muốn đi qua giúp bà chuẩn bị một chút đồ ăn......”
Triệu Thừa Quốc ôm cười, hai tay ôm ngực, con ngươi đen tỏa sáng. “hiếu thuận như vậy sao? Nếu anh nói anh đã đói bụng, em có
Trang 9 / 12
thể giúp anh chuẩn bị này nọ hay không?”
Mặt Tân Vi Ny đỏ lên, không nhìn nhầm nóng bỏng trong mắt anh. “Đừng náo loạn, em đi trước nhìn xem mẹ......”
Cô muốn vòng quá anh, lại làm cho anh duỗi cuối cánh tay nắm lấy eo, cả người bị lôi vào trong lòng.
Bàn tay nhỏ bé của cô để trên lồng ngực rắn chắc của anh, đỏ mặt nhìn anh. “Uy......”
Anh nhìn thiên hạ trong lòng, ở dưới ánh trăng, da thịt óng ánh trong suốt trắng nõn của cô, sắc môi hồng nhuận tự nhiên, đẹp không gì sánh nổi. “Triệu quản gia đem canh đậu xanh cùng bánh củ cải đưa cho mẹ, mẹ đã ăn, phản ứng coi như không tồi.”
“Thật sự?” Cô rất vui vẻ, hai mắt hưng phấn lóe sáng.
Triệu Thừa Quốc nhìn chăm chú vào bà xã, cô đẹp như vậy, động lòng người như vậy. “Còn anh thì sao? Anh đã đói bụng, em định giải quyết thế nào?”
Tân Vi Ny chọc chọc ngón tay vào ngực anh, vui vẻ đã quên muốn giữ khoảng cách. “Hừ, em mới không tin anh đã đói bụng, bữa tối anh ăn nhiều nhất.”
Triệu Thừa Quốc thoải mái cười. Cô ở trong lòng anh, cảm giác giống như gặp phải cơn động đất nhỏ. “Không có biện pháp, bà xã của anh sắp biến thành siêu đầu bếp, làm cho anh không ngừng động đũa được. Nhưng mà hiện tại, anh thực sự đói bụng, em phải
Trang 10 / 12
tìm biện pháp đi.”
Cô ngửa đầu nhìn anh, hắn vẻ mặt nghiêm túc như vậy, thật đúng là cho rằng anh đang “Đói“. “Muốn ăn cái gì? Em làm bát mỳ cho anh ăn có được hay không?”
Anh kiềm chế thân thể mềm mại của cô, cười thầm lão bà không có cảnh giác. Sau khi có lần đầu tiên kích tình, anh không bao giờ muốn dừng lại nữa, Vi Ny có ý tưởng của cô, không muốn bị anh dụ hoặc đến mất đi lý trí, cái gì cũng không suy nghĩ đã cùng anh chuyển về nhà, cho nên trong khoảng thời gian này, Vi Ny cố gắng kháng cự anh.
“Đêm nay là trăng tròn.”
Tân Vi Ny nhìn ánh trăng sáng chói trên bầu trời kia, gió đêm mát mẻ thổi tới, trong không khí có mùi hoa dã quỳ thơm ngát, còn có tiếng ếch, đây là không khí ở tại nội thành không thể hưởng thụ được, nhưng mà cô vẫn không hiểu......
“Trăng tròn cùng mặt của em có cái gì quan hệ?”
“Trăng tròn sẽ làm nam nhân biến thành sói, thứ anh muốn ăn là em, bà xã.”
Cô trừng to mắt, nhưng không còn kịp rồi, cánh môi đã bị rắn chắc che lại.
Cô kinh hô một tiếng, lại làm cho lưỡi của anh có cơ hội có thể chui vào trong miệng của cô bá đạo mút, bàn tay to của anh giữ ở sau đầu cô, khiế cô căn bản không thể thoát đi.
Anh hôn sâu quá kích tình, ý đồ làm tiêu
Trang 11 / 12
giảm sự giãy dụa của cô, lòng bàn tay thô ráp của anh xoa nắn đỉnh nhọn mẫn cảm của cô, bàn tay to xoa nắn nơi nõn nà rất tròn kia, bên tai là tiếng anh khàn khàn khêu gợi dụ hoặc......
“Bà xã, anh muốn em.”
“Ông xã......” Kìm lòng không đậu, được lấy lòng yêu kiều từ trong môi cô bật ra.
“Đi đến phòng em?”
“Nhị Nhị ở phòng em.” Nhị Nhị ầm ỹ đòi cùng cô ngủ.
“Về phòng của chúng ta?”
“Mẹ ở...... A......”
“A...... ông xã, không thể...... Không thể......” Cô xấu hổ thân ngâm kháng cự, lại phát hiện lực kháng cự sớm bị anh nhiệt tình mang đi.
Anh nhấc lên váy ngắn của cô, bàn tay theo bên đùi bóng loáng chui vào giữa hai chân, cô kinh hoảng siết chặt hai chân, trừng mắt to. Anh sẽ không định ngay tại chỗ......
“Thừa Quốc?”
“Chúng ta về nhà.”
Đôi mắt nóng rực thiêu đốt hừng hực dục hỏa, anh vội vàng như vậy, khát vọng như vậy, nếu có cái ngõ tối, thậm chí anh không thèm để ý ngay tại chỗ giữ lấy cô.
“Không thể về nhà, mẹ ở nhà.” lý trí của cô đã bị dọa trở về.
“Em đã làm được đã quá nhiều, mẹ biết em muốn trở về.”
“Không đủ, ít nhất muốn cho mẹ nhìn thấy thay đổi của em......”
Anh gầm nhẹ, đánh gãy lời giải thích
Trang 12 / 12
của cô. “Bà xã, anh không nhịn được, em có biết em làm cho anh chờ bao lâu sao?”
Trong ngữ điệu của Triệu Thừa Quốc tràn ngập oán hận tích lũy, đây là lần đầu tiên, ở trước mặt cô anh không che giấu ủy khuất của mình......
Anh có chút tức giận, có chút bất lực, có chút không biết làm sao, càng muốn xác định cô có khát vọng giống mình hay không.
Bàn tay anh cường ngạnh vặn bung ra hai chân của cô vắt lên hông mình, thẳng đến khi va chạm vào địa phương mềm mại chỗ tận cùng bắp đùi kia, cách một tầng quần áo mỏng, anh vẫn như cũ cảm giác được sự ẩm nóng của cô.
“Em cũng muốn không phải sao?” Trong giọng nói của anh có ý khẳng định cũng có yên tâm.
“Thừa Quốc, không nên như vậy......”
“Chúng ta về nhà, bị mẹ thấy thì sao?”
Không phải như thế! Cô dùng sức đẩy anh ra.
“Nếu bây giờ em trở về, mẹ sẽ cho rằng mấy ngày nay tất cả cố gắng em làm đều là trăm phương ngàn kế vì đêm nay về nhà, quá nhanh, Thừa Quốc, em muốn lại cố gắng thêm một ít......”
“Nhưng anh không chịu nổi.”
Tân Vi Ny phát hỏa lớn. “Trong đầu anh chỉ nghĩ đến những thứ này sao?”
Lửa giận của Triệu Thừa Quốc cũng không ít hơn cô. “Đúng, anh muốn em, chuyện này thì có sai sao?”
“Nếu ngay cả anh cũng không nhìn tới cố gắng của em, vậy thì mẹ sẽ nhìn thấy được sao?”
Những lời này đánh tan phẫn nộ của anh, anh hối hận chính mình không lý do tự dưng tức giận. “Vi Ny......”
Cô run run lau nước mắt.
“Em muốn không phải chỉ có mấy thứ này, em muốn được mẹ tán thành, em muốn anh cảm thấy kiêu ngạo vì em, em muốn thuận lợi vui vẻ về nhà, em không cần lại một cái bảy năm nữa......”
Khóc ý bị nghẹn khiến cô rốt cuộc không nói được nữa, cô xoay người, nghiêng ngả lảo đảo chạy về nhà, dùng sức đóng cửa chính.
Đôi mắt đen thâm thúy của Triệu Thừa Quốc thủy chung nhìn chằm chằm bóng lưng cô rời đi, hai tay đặt tại bên người, theo bản năng nắm chặt lại.
Anh cực kỳ ảo não, hận không thể ra sức đánh chính mình một quyền!
Anh đương nhiên biết Vi Ny cố gắng, cũng hiểu được mẹ cự tuyệt sự nhát gan của cô, dễ dàng buông tay cô có bao nhiêu sao khó khăn, cô cố lấy dũng khí không ngừng cố gắng như thế nào......
Anh cúi đầu xem dục hỏa của mình, lại ngửa đầu dùng sức thở dài với ông trời.
Bỗng nhiên, Anh hiểu được một việc......
Thói hư tật xấu của nam nhân quả nhiên sẽ làm hỏng chuyện.
...
Mia: Chuẩn luôn rồi anh.