Ở Riêng Thì Có Làm Sao?

Chương 15: Chương 15: Phiên ngoại: Chân mệnh thiên nữ của Hạo Hạo




Triệu Hạo Đình, luật sư đang nổi danh, cao dáo đẹp trai, được rất nhiều nữ nhân thích, chỉ tiếc ánh mắt mọc ở trên mặt trăng, đến nay mãi vẫn không gặp được nữ nhân nào làm cho tim cậu đập thình thịch.

Hứng thú thứ nhất: bắt nạt lão mẹ, làm cho lão mẹ đuổi theo cậu chạy khắp nhà, đây coi như là phương thức bắt buộc lão mẹ vận động tốt nhất. Lão mẹ năm mươi tuổi vẫn xinh đẹp như một đóa hoa, lão ba yêu bà yêu vô cùng.

Hứng thú thứ hai: Đùa muội muội song sinh. Nhị Nhị vào năm năm trước đã kết hôn, sinh ra một đôi long phượng thai đáng yêu, nhiệm vụ của cậu chính là làm cho Tiểu Kiệt biến thành thiên tài nhi đồng còn thông minh hơn cả cậu, làm cho tiểu Lị biến thành tiểu công chúa còn thích cười hơn cả mẹ mình.

Hứng thú thứ ba: Cùng ba ba thi bơi lội.

Hứng thú thé tư: Cùng ông nội đấu cờ vua.

Hứng thú thứ năm: Cùng bà nội đi tập múa bụng.

Hứng thú thứ sáu: Cùng bà ngoại hai tay liên thủ đánh đàn.

Hứng thú thứ bảy: Ăn bữa sáng do dì Vương nấu, sau đó liều mình ăn hết, cho dù dì Vương trí nhớ kém quên thêm muối hoặc cho quá nhiều muối, đều phải nói: “Thực sự ăn quá ngon!”

Riêng những hứng thú trên, Triệu soái ca đều làm không biết mệt.

Các vị, nhìn ra vấn đề mấu chốt không?

Soái ca ánh mắt rất cao không sao, vấn đề là hắn rất trạch*, cuộc sống chỉ vòng quanh người nhà của mình, căn bản không rảnh làm quen bạn gái, muốn yêu đương thế nào?

(*trạch: thích/ toàn ở nhà, không thích đi ra đường)

Bà Triệu nóng nảy, lôi kéo ông xã quyền cao chức trọng chạy đến văn phòng nhìn lén tình trạng của con. Trong văn phòng chắc là phải có phụ nữ chứ đúng không? Nếu thư ký mà là nam, nhất định phải đánh gẫy chân Triệu Hạo Đình!

Toàn bộ người trong văn phòng khi nhìn thấy ba mẹ của Triệu luật sư đều toàn bộ đứng nghiêm, ngoài cửu văn phòng còn đi theo một đống thuộc hạ, nói thực ra, hình ảnh này có chút kỳ quái buồn cười.

“Triệu Hạo Đình đâu?”

Thư ký thật là nam a! Bà Triệu quả thực sắp tức chết.

“Phu nhân, Triệu luật sư đến viện tư pháp mở phiên toà.”

“Nha, là nha ~~”

Bà Triệu đành phải lại lôi kéo ông xã chạy đến pháp viện chỗ con mở phiên toà. Đến lúc này, ngay cả đại pháp quan cũng đi ra chào hỏi ba của Triệu luật sư.

Bà Triệu không quan tâm mấy chuyện này, chỉ lo lắng hỏi: “Ông xã à, con chúng ta liệu có phải là thích nam nhân hay không vậy? Anh xem nó để cả văn phòng không có chút mùi phấn, ngay cả người trực tổng đài cũng đều là nam!”

“À, đã quên nói cho em, ngày hôm qua anh nghe thấy Tiểu Lam nói với Hạo Hạo:“ Nắm chắc thanh xuân, phải sớm bộc lộ sự thật“.

Quá cả kinh, bà Triệu thật sự muốn lao vào toà án đánh cho Triệu Hạo Đình một trận. Không phải nói bộc lộ sự thật không tốt, mà là loại sự tình này tốt xấu cũng cần thương lượng với cha mẹ một chút chứ đúng không?

Con cái trưởng thành, cánh cứng cáp, cái gì cũng không nói cho cha mẹ, quả thực đáng đánh đòn!

“Có thể đi vào dự thính không? Bên trong luật sư biện hộ là con tôi.” Bà Triệu khiêm tốn hỏi cảnh sát toà án đứng nghiêm bên cạnh.

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề!”

Thuộc hạ lập tức đi vào an bài.

Ông xã còn đang cùng đại pháp quan nói chuyện, nói đều là chuyện quốc gia đại sự mà bà không hiểu, nhân sinh của bà rất đơn giản, không có chí nguyện lớn gì, hiện tại tâm nguyện lớn nhất chính là hoàn thành chuyện chung thân đại sự của Triệu Hạo Đình.

Một đám người tiến vào, nhìn đến ba của Triệu Hạo Đình, quan toà, thư ký với đám người bên việm kiểm sát cùng mọi người lại lập tức đứng nghiêm.

Bà Triệu không để ý tới những người này, bà chỉ lo nhìn đại mỹ nữ đang đấu võ mồm với con trai mình, bọn họ thực sự đang rất... nghiêm túc cãi nhau, ngay cả khi ông Triệu tiến vào dự thính, mọi người đều nhìn qua, chỉ có bọn họ còn đang mải cãi nhau......

Bà Triệu thực lễ phép hỏi viên cảnh sát hộ pháp bên cạnh. “Xin hỏi vị tiểu thư xinh đẹp đnag nói chuyện với Triệu luật sư kia là ai vậy?”

“Thưa phu nhân, đó là An kiểm sát trưởng.”

“An kiểm sát trưởng nha ~~ mấy tuổi a?”

“Thưa phu nhân, cái này...... Ách, không rõ lắm, hình như hai sáu, hai bảy tuổi......”

“Nha.” Nhỏ hơn Triệu Hạo Đình ba đến bốn tuổi, thực thích hợp. “Đã kết hôn chưa?”

“Thưa phu nhân, hình như không có......” Cảnh sát toà án sắp khóc. Vấn đề phu nhân hỏi thật khó trả lời a!

“Thật vậy chăng? Thật tốt quá, cậu họ gì thế? Thật sự là một người trẻ tuổi nhiệt tình.”

“Thưa phu nhân, ngài quá khách khí......”

Vị cảnh sát toà án này không biết rằng mình rất nhanh sẽ được thăng chức.

“Lão công, vị An kiểm sát trưởng kia không tồi nha.”

“Là không tồi, chưa từng thấy cô gái nào đôi co với Hạo Hạo.”

“Hạo Hạo rất kỳ quái, có cô gái nào muốn cãi nhau với nó chứ ~~”

“Cho nên...?” Triệu Thừa Quốc biết vợ mình tất có câu sau.

“Mời cô ấy đến nhà ăn cơm nha.” Bà Triệu thực hồn nhiên. “Chúng ta chờ phiên toà kết thúc sẽ hỏi số điện thoại của An kiểm sát trưởng.”

Một bên đại pháp quan chủ động nói: “Phu nhân, ngài yên tâm, chúng tôi sẽ lập tức an bài thời gian, để An kiểm sát trưởng đến quý phủ bái phỏng ngài.”

“Thật vậy chăng? Thật tốt quá.”

Bà Triệu thực vui vẻ, mà chỉ cần vợ vui vẻ, ông Triệu cũng sẽ rất vui vẻ. Từ trẻ đến già, tâm của ông vẫn giống nhau.

Chỉ là bên này thực vui vẻ, bên kia còn đang cãi nhau......

“Anh có thành kiến với nữ nhân phải không?” An kiểm sát trưởng lạnh lùng hỏi.

Triệu Hạo Đình luật sư lạnh lùng mà nói: “Chỉ đối với cô.”

[ toàn văn hoàn ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.