Tác giả: Bạch Cô Cô
Edit: Chinn
Sở Tu không nghĩ rằng lại nhanh như vậy, trong khi cô còn đang phân loại tin tức từ bản thứ nhất thì bản thứ hai đã bắt đầu rồi.
Lúc ấy cô mới vừa tắm rửa xong, thay áo ngủ, đang chuẩn bị nằm xuống đắp mặt nạ sau đó sẽ ngủ, cảnh sắc xung quanh đột nhiên xảy ra biến hóa, Sở Tu:?
Cô còn đang mặc áo ngủ mang dép lê! Mới vừa đắp mặt nạ, đã xuất hiện trên một cái máy bay?
Lúc này có rất nhiều người, Sở Tu ý thức được chính mình có thể là đã tiến vào phó bản, liền nhanh chóng nhìn quanh một vòng, trên máy bay toàn bộ có mấy chục người, đều dò hỏi nhau rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sở Tu không phải thảm nhất, có người còn chỉ mặc quần lót, vẻ mặt mờ mịt xuất hiện ở nơi này: “Chuyện…… Chuyện gì xảy ra vậy? Vợ của tôi đâu rồi?”
Được đó, còn biết hỏi vợ trước.
Lập tức có người nghiêng người qua: “Là người mới? Tới tới tới tôi phổ cập khoa học cho anh một chút.”
Sở Tu rất nhanh đã thả lỏng, nếu là phó bản có người mới mà hiện tại cũng chỉ mới là bắt đầu phó bản, hẳn là tương đối an toàn.
Cô ngồi ở thuộc về mình rồi an tâm đắp mặt nạ, một lúc sau một người đàn ông ăn mặc hơi giống tiếp viên hàng không bước ra: “Chúng ta sắp tới nơi rồi. Mọi người nên chuẩn bị trước, trò chơi này sẽ ở trong đảo hoang sinh tồn, lập tức liền phải bắt đầu rồi, một tuần sau, máy bay sẽ lần nữa đáp xuống ở trên đảo, chở mọi người trở về.”
Sinh tồn trên đảo hoang.
Thời gian là một tuần.
Sở Tu cảm thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, không chừng sẽ còn có chuyện gì đó phức tạp hơn, ít nhất thì có thể khẳng định rằng đây không phải là phổ phổ thông thông sinh rồn trên đảo hoang.
Những người khác đang nghị luận sôi nổi, thì đã có người bắt đầu phân phát dù để nhảy, Sở Tu chưa từng dùng cái này, chờ NPC chỉ đạo rõ ràng xong, cô mới đem dù để nhảy mặc vào.
Chắc là đã đến nơi rồi, NPC mở cửa khoang ra, để mọi người dựa theo trình tự, từng người nhảy xuống, trước đó còn có người sợ hãi run bần bật, ăn vạ ở chỗ đó không chịu nhảy xuống, trực tiếp bị hai NPC một trái một phải ném xuống.
Những người khác thấy thế, cũng không dám nữa, chỉ có thể thành thành thật thật mà nhảy xuống.
Vào lúc Sở Tu nhảy xuống còn giữ chặt áo ngủ của mình, cùng may là cô không mặc váy, chỉ mặc loại đồ ngủ rộng thùng thình, chỉ cần đè lại vạt áo là được rồi.
Trước lúc nhảy dù, Sở Tu còn đang suy nghĩ lần này khó khăn nhất là lúc nào, sau khi ngã trên mặt đất……
Mặc kệ sắp đối mặt với bất kì khó khăn nào, trước mắt vấn đề lớn nhất ở chỗ quần áo trên người cô quá mỏng, nhiệt độ trên đảo này không cao, lúc cô ở trên trời cao vẫn luôn bị lạnh run.
Điều duy nhất mà Sở Tu có thể coi là may mắn chính là cô đã an toàn rơi xuống đất, dù để nhảy cũng không bị treo ở nơi kỳ kỳ quái quái.
Cô rùng mình sau khi hạ cánh, sau đó quay đầu lại xem dù của mình, dù để nhảy được làm bằng vải dệt đặc thù, trọng lượng nhẹ mật độ cao, không dễ bị đốt cháy, khó xé rách, trên tay cô không có bất kì công cụ nào nên nếu muốn dùng nó làm áo khoác thì thật sự không dễ dàng.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là hiện tại Sở Tu đang mang một đôi dép lê.
Lúc sắp rơi xuống đất cô đã nhìn chung toàn đảo, cái đảo này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, cây cối rất cao cỏ hoang mọc thành cụm, mang dép lê đi trong rừng rậm thật sự là rất không thuận tiện.
Hơn nữa nếu gặp được nguy hiểm thì dép lê tuyệt đối sẽ kéo chân sau.
Sở Tu trước tiên đem cầm dù để nhảy lên, đơn giản bó lại, kéo dù để nhảy theo đi tìm nơi tạm thời nghỉ chân với tìm nơi giấu chiếc dù ở gần đây.
Hiện tại trong tay cô không có gì cả, vì vậy chiếc dù đã đã trở thành tài nguyên duy nhất mà cô có, cho nên tuyệt đối không thể vứt bỏ.
Lúc đã cất giấu dù xong, Sở Tu mới bắt đầu đi dạo xung quanh, cô tìm vài loại vật liệu thích hợp, thử xem có thể bện ra một đôi giày rơm hay không.
Từ khi còn nhỏ Sở Tu đã trong cô nhi viện, nơi cô ở vốn dĩ không lớn, trong huyện thành nhỏ bình thường có thể có một cô nhi viện đã là một điều ngạc nhiên rồi, cũng đừng mong đợi vào quy mô của cô nhi viện.
Chẳng những quy mô không lớn, mà còn có lúc thu không đủ chi, cho nên trẻ nhỏ trong cô nhi viện từ lúc còn rất nhỏ đã phải học làm thủ công, trợ cấp cho cô nhi viện.
Vì vậy từ nhỏ tới lớn Sở Tu học rất nhiều tay nghề để kiếm sống, trong đó cũng bao gồm bện thảm rơm, giày rơm linh tinh.
Nếu có thể tìm được vật liệu thích hợp, cô sẽ chuẩn bị cho chính mình một đôi giày rơm, giày rơm phải vừa chân, sẽ không bị rớt lúc chạy bộ.
Một bên Sở Tu tìm kiếm nguyên liệu có thể bện giày rơm, một bên ở trong lòng cảm thán, về sau buổi tối ở nhà ngủ cũng không thể cởi quần áo, bị kéo vào phó bản loại là chuyện không thể dự tính trước được, cũng may là cô tắm rửa xong một lát mới bị kéo vào, nếu mà lúc đang tắm rửa đột nhiên……
Giống như lúc trên máy bay, người đàn ông bị kéo vào chỉ mặc một cái quần lót, kỳ thật đây hẳn là may mắn, nếu mà hắn đã cởi đồ ra hết, chuẩn bị cùng với vợ…… Khụ khụ, lúc đó bất ngờ bị kéo vào phó bản thì chỉ sợ đó sẽ là bóng ma cả đời.
Cho nên vận khí của hắn cũng không tệ lắm đi.
Ngay lúc đi dạo Sở Tu mới phát hiện ra rằng, trên đảo có rất nhiều thảm thực vật cô chưa từng gặp qua, có chút mơ hồ cảm thấy quen mắt, rất giống loại thảm thực vật nào đó ở hiện thực, nhưng lại có một số khác biết rất nhỏ.
Cô tìm một ít loại cây và dây leo, thử độ dẻo dai rồi chọn ra mấy loại mà cô cảm thấy phù hợp, sau đó lại tìm thêm một ít nữa, chuẩn bị bện giày rơm, ở trên đảo không có lựa chọn khác, cũng chỉ có thể chắp vá.
Sau khi Sơ Tu tìm được nguyên vật liệu rồi, cô tự mình làm đôi giày rơm đơn giản, tuy rằng đi cũng không thoải mái, nhưng so với dép lê thì thuận tiện hơn rất nhiều.
Vân đề lớn nhất của giày rơm chính là chân sẽ bị đau sau khi mang lâu, nhất là ngón chân cái và ngón chân trỏ, mỗi là ma sát là đau thấu tim.
Đi dạo vài nơi, Sở Tu mới phát hiện một vấn đề nghiêm trọng nhất, cơ hồ là cô không có nhìn thấy động vật, ngoài các loài chim nhỏ ngẫu nhiên sẽ bay trên bầu trời, thì rừng rậm không có bất cứ âm thanh gì cả, yên tĩnh như là chết lặng.
Sở Tu không nhìn thấy bất kì con vật nào, kể cả côn trùng cũng không nhìn thấy.
Đây thật sự cực kỳ khác thường, khó tránh khỏi sẽ làm cho người ta đặt ra một câu hỏi: Thức ăn ở nơi nào?
Một tuần không ăn cái thì ai mà chịu đựng nổi.
Sở Tu tìm kiếm nửa ngày, trừ bỏ một loại quả nhỏ sần sùi, cũng không tìm thấy thứ khác có thể ăn được, loại quả mà cô phát hiện có màu đỏ, to bằng quả chà là, có vị chát nhưng không có độc, Sở Tu hái được một ít làm thức ăn cho bản thân.
Nếu thật sự đói thì loại quả này cũng có thể giúp đỡ đói, mặc dù không ngon nhưng ít nhất sẽ không bị đói chết.
Trong lúc đang tìm kiếm đồ ăn thì cô cũng có một ít phát hiện, trên đảo này hẳn là phải có động vật mới đúng, cô phát hiện một ít dấu chân và phân của động vật.
Nhưng lại không nhìn thấy một bóng dáng đông vật nào, sự khác thường này làm người ta cảm thấy rất bất an.
Tuy rằng Sở Tu chưa từng đi dã ngoại sinh tồn, nhưng cô cũng biết ban ngày còn ổn, nhưng đến buổi tối là khó khăn nhất, trước hết phải tìm cho.mình một nơi an toàn.
Sở Tu đi ra ngoài rất xa, trong chốc lát cũng không tìm được chổ ở an toàn, không ai biết hòn đảo này vào ban đêm sẽ như thế nào, nói không chừng những loài động vật đó đều là sống về đêm.
Lúc bọn họ bị thả xuống dưới cũng đã gần đến buổi chiều, buổi tối này đầu tiên Sở Tu không muốn mạo hiểm, đi dạo trong chốc lát lại trở về nơi mình rơi xuống đất.
Buổi tối cô không dám ngủ ở trên mặt đất, do dự một chút rồi lấy dù mình đã cất giấu ra, dù để nhảy rất lớn, cô hoàn toàn có thể dùng nó như một chiếc võng để ngủ.
Chỉ cần cố định hai bên và buộc vào hai cây để giữ độ cao nhất định với mặt đất, đảm bảo sau khi ngủ sẽ không bị rơi ra.
May mắn thay, vào lúc phó bản trước kết thúc, ở thương thành đổi một chút thể chất, tuy rằng chỉ là một chút, nhưng đối với cô mà nói thì nó đã tăng cường rất nhiều, giúp cô có thể nhẹ nhàng hoàn thành mọi chuyện, Sở Tu đánh giá rằng thể lực và sức mạnh đã được tăng cường đáng kể, cô ước tính hiện tại cô không thua gì một người đàn ông cường tráng bình thường.
Vì sự khôn ngoan của mình, Sở Tu lặng lẽ giơ ngón tay cái, phó bản thứ hai là sinh tồn trên đảo hoang, nếu cô không đổi thể chất, thì với cơ thể đã được rèn luyện nhưng vẫn cứ bình thường cùi bắp của cô chắc hẳn sẽ không sống được bao lâu.
Buổi tối này đầu tiên cứ chịu đựng trước đã.
Đây là ý tưởng của Sở Tu.
Sở Tu buộc chặc dù để nhảy, bởi vì cô lo lắng buổi tối mặt đất sẽ không an toàn, cô buộc dù để nhảy hơi cao một chút, muốn lên ngủ thì phải leo lên cây, chỉ cần không bị ngã xuống thì tính an toàn sẽ cao hơn nhiều.
Kế tiếp vấn đề lớn nhất chính là nước, người không ăn cơm một tuần, nhiều nhất thì cả người vô lực suy yếu, nhưng nếu một tuần không uống nước thì sẽ rất dễ dàng chết vì bị mất nước.
Cho nên Sở Tu phải tìm được nguồn nước, lúc trước cô đã đi bộ xung quanh, cũng không nhìn thấy nguồn nước nào, nhưng mà có thể xác định rằng đảo hoang này ở trên biển.
Như vậy nhất định sẽ có bãi biển, gần bãi biển có khả năng sẽ có trái dừa, nước biển thì không cần suy nghĩ nhiều, bởi vì nước biển không uống trực tiếp được, trong đó nồng độ muối cùng với các chất khác rất cao, trực tiếp uống nước biển cũng không thể bổ sung nước được, ngược lại nó sẽ càng đẩy nhanh quá trình mất nước.
Nghiêm trọng hơn thậm chí sẽ bị trúng độc.
Trong tay Sở Tu không có bất cứ thứ gì có thể khử muối trong nước biển, cho nên nguồn nước này hoàn toàn không dùng được.
Hơn nữa, có khả năng sẽ có không ít người đi đến bãi biển, nơi nhiều người nhiều không nhất định sẽ an toàn, đặc biệt là trong thời điểm thiếu thốn thức ăn và nước uống.
Nếu có thể, Sở Tu hy vọng không phải gặp được một người nào trong phó bản này.
Buổi chiều ngày đầu tiên tiến vào phó bản trời êm biển lặng, nhưng sự yên tĩnh này giống như sự yên tĩnh trước bão táp, sẽ không làm người ta nhẹ nhõm mà ngược lại càng cho người ta cảm thấy áp lực hơn.
Có lẽ có không ít người sẽ thấy may mắn, độ khó của phó bản này không cao lắm, chỉ cần 7 ngày sinh tồn trong đảo hoang là được.
Tuy nhiên Sở Tu lại rất rõ ràng một điều rằng tên của trò chơi này chính là chạy trốn cái chết đó, sao có thể chỉ là bình bình thuờng thường sinh tồn trên đảo hoang 7 ngày, là có thể thông quan.
Lý trí nói cho cô biết, ngay từ đầu nó đã cho biết thời hạn phó bản, độ khó tuyệt đối sẽ không thấp, nếu ban ngày gió êm biển lặng, như vậy thì buổi tối tuyệt đối sẽ có khó khăn gấp bội.
Bởi vậy Sở Tu một chút thời gian cũng không dám lãng phí, làm võng xong lại nhặt một ít nhánh cây trở về, một đầu cây bẻ gãy, hiện tại không có công cụ, bằng không thì có thể tước nhọn một đầu làm cho lực sát thương lớn hơn một chút.
Hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng dùng cạnh bị bẻ gãy làm vũ khí, có còn hơn không.
Không bột đố gột nên hồ, đồ vật Sở Tu có thể chuẩn bị không nhiều lắm, khi sắc trời dần dần tối, cô trực tiếp dọn dẹp đồ vật, lên võng nằm.
Buổi tối ngày đầu tiên, phải cẩn thận hơn.
Khi bầu trời hoàn toàn tối đen, Sở Tu nằm trên võng cũng không buồn ngủ, trong tay cô nắm cành cây đã được bẻ gãy, an tĩnh lắng nghe.
Ban đầu chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây sàn sạt, ban đêm yên tĩnh nên bất luận âm thanh nào cũng sẽ bị phóng đại lên, vì thế Sở Tu nghe rất rõ ràng được tiếng gì đó bất đồng với tiếng gió thổi lá cây.
Như là có thứ gì đó, nhẹ nhàng đạp lên lá khô, chậm rãi chậm rãi đi tới.
Một con, hai con, ba con....
Cuối cùng khi trời càng tối đen, rất nhiều thứ gì đó tụ tập tới gần đây, nhưng bởi vì võng của Sở Tu cách mặt đất một khoảng, chúng nó với không tới, vì thế chỉ có thể lượn lờ dưới tàng cây.
May mắn thay, Sở Tu là 'tộc cắm đầu', đi đến chỗ nào cũng cầm theo di động, khi bị truyền tiến phó bản, cô chỉ mới vừa dán mặt nạ xong, cầm lấy di động chuẩn bị lướt xem Weibo một lát, bởi vậy nên mang theo di động cùng nhau tiến vào.
['Tộc cắm đầu' (低头族 di tou zu) hay còn được gọi là 'tộc sống ảo': chỉ những người lúc nào cũng dán mắt vào điện thoại, nghiện điện thoại...]
Cô lặng lẽ từ trên võng bò dậy, không dám trực tiếp mở đèn flash di động, chỉ bật sáng màn hình lên, chiếu xuống phía dưới một cái.
Ngay sau đó liền cảm giác da đầu tê dại.
Năm sáu sinh vật bề ngoài giống như sói, ở phía dưới võng của cô lượn lờ. Những con vật giống sói này có đôi mắt màu đỏ, thậm chí còn có ánh sáng lung linh vào ban đêm. Bộ lông trên cơ thể của chúng có màu xám đen, lớn hơn những con sói bình thường một chút.
Coi như chúng nó là sói đi, mấy con sói đang ở dưới tàng cây đi tới đi lui, còn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào võng rồi chảy nước miếng, nhưng mà chúng nó không leo cây, dù thèm muốn Sở Tu cũng chỉ có thể dưới tàng cây chờ đợi.
Dường như có một hai con có chút nôn nóng, lấy đầu đầu đâm cây ở hai bên, sức lực của chúng nó rất lớn, làm cho thân cây bắt đầu lay động, tim của Sở Tu đập nhanh hơn, chỉ sợ cái cây này như đậu hủ, nếu cây bị gãy, cô rơi vào bầy sói……
Chỉ sợ đến sáng mai một mảnh xương cũng không còn nữa.