Tác giả: Bạch Cô Cô
Edit: Chinn
Sở Tu ăn không ít thịt, cảm giác no bụng làm người ta cảm thấy hạnh phúc, đặc biệt là còn ngọn lửa ấm áp, cô tính một chút, hơi thở con rắn kia vẫn còn lưu lại, nhưng sẽ nhạt dần theo thời gian, nhưng trong thời gian ngắn trong đây vẫn tương đối an toàn.
Không có ngoài ý muốn, thì cô có thể ở trong sơn động sinh tồn hai ba ngày không thành vấn đề.
Sở Tu ăn xong, lại lấy dù trải trên mặt đất, buổi tối có thể ngủ ở trên dù, Sở Tu đã nhặt về rất nhiều củi, cô đã dùng đa số thời gian buổi chiều, chủ yếu là vì ban đêm quá dài, số lượng củi ít sẽ không đủ để đốt.
Một bên sơn động chất đầy củi, Sở Tu giữ mồi lửa, cho dù vô tình ngủ say, ngủ quá lâu, lửa tắt cũng không thành vấn đề, chỉ cần có mồi lửa, không cần lo lắng ngày mai không có lửa dùng.
Kỳ thực cô có chút lo lắng ngọn lửa sẽ bị tắt, nửa đêm phải đi kiểm tra, Sở Tu dùng dùng một cách tương đối thích hợp để bảo tồn mồi lửa, đó là dùng lá cây ẩm ướt để lên đống lửa.
Chỉ cần nó vẫn luôn bốc khói, có thể không cần phải để ý tới.
Những lá cây ẩm ướt đó cũng đều là vật dễ cháy, theo thời gian trôi qua, bị ngọn lửa phía dưới là cho khô nhanh hơn rồi bốc cháy, cứ như vậy năm sáu tiếng phải kiểm tra một lần, rồi thêm một ít lá cây vào tiếp.
Sở Tu chia thành hai mồi lửa, cô lo lắng mồi lửa sẽ dập tắt, đống lá kia cũng thành tro, bởi vì cô nhớ rõ khi còn nhỏ, trong cô nhi viện căn bản là không có máy sưởi, điều hòa thì càng miễn bàn, vẫn còn dùng cái loại than bếp lò kiểu cũ.
Vì loại bếp lò này khó bắt lửa nên những người trong trại trẻ mồ côi sẽ đặt nhiều khối than vào bếp để ngày hôm sau không cần phải mồi lửa nữa, sau đó cho tro hoặc xỉ than vào các khe hở giữa các khối than và dùng nắp đậy kín lại, để hôm sau dùng móc lửa lấy khối than đỏ ra.
Sở Tu tham khảo biện pháp này, cũng giữ lại một ít mồi lửa, nếu hai mồi lửa đều không giữ được, cô cũng không có biện pháp nào khác, cùng lắm thì lại chịu tội một lần, tiếp tục đánh lửa.
Sở Tu dựa vào đống lửa, ôm đầu gối chờ đợi đêm dài trôi qua, nói thật trong trạng thái này thật sự không thể ngủ ngon, lúc ngủ say sẽ vì sợ hãi mà tỉnh lại đột ngột.
Huống chi có đôi khi cô còn nghe được bên ngoài có tiếng dã thú đi ngang qua, tuy rằng tiếng đạp lên lá rụng rất nhỏ, nhưng Sở Tu quá mức cảnh giác, một chút tiếng động nho nhỏ cũng quấy nhiễu cô.
Có thể vừa nhắm mắt muốn nghỉ ngơi một lát, sẽ bị một tiếng động nhỏ nào đó đánh thức, một khi tỉnh lại, trong chốc lát không thể ngủ được, lo lắng sợ hãi không biết làm sao, rồi những con thú đi ngang qua gần đó ngửi thấy mùi rồi qua đây.
Trong tay không có vũ khí tốt để dùng, càng quan trọng hơn là một khi giết chết một con dã thú, mùi máu tươi sẽ nhanh chóng hấp dẫn dã thú khác lại đây, khứu giác của dã thú trên đảo này dường như rất nhanh nhạy, Sở Tu không dám đánh cược.
Cô không muốn phá hỏng tổ ấm mà mình mới xây dựng.
Sở Tu ngủ đứt quãng đại khái sáu bảy tiếng, lúc tỉnh lại cũng xem thời gian, ban đêm tốt xấu gì cũng đã đi qua một phần ba, đêm dài thật sự là một loại tra tấn, bởi vì quá mức dài lâu, làm cho người ta có một loại cảm giác sẽ không chờ được tới bình minh.
Đây là một áp lực tâm lý rất lớn, có một nơi có thể ở còn tốt một chút, còn những người vào ban đêm không chỗ để đi, chỉ có thể không ngừng chạy trốn dã thú cùng những nguy hiểm khác, có lẽ tâm lý sẽ dễ dàng suy sụp.
Sở Tu khảy đống lửa vài cái, lại kiểm tra mồi lửa một chút, xác định mồi lửa không có vấn đề gì, mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô không thường xuyên mở di động xem thời gian, đơn giản là vì lượng pin còn ít, thực sự không muốn lãng phí, ít nhất cô cũng phải sống sót qua mấy ngày nữa đúng không.
Cô ôm đầu gối ngồi dưới đất, nhìn ngọn lửa bốc lên, phản chiếu mọi thứ xung quanh lên tường, rồi xoắn lại thành một hình thù kỳ lạ, rồi chợt hiểu tại sao con người lại là một loại sinh vật quần cư quần cư.
Con người có thể sống một mình, nhưng nếu sống một mình trong một thời gian dài, sẽ cảm thấy cô độc, đặc biệt là trong hoàn cảnh bị nguy hiểm vây quanh, một mình ngây ngốc tại trong sơn động, bên ngoài dường như là ban đêm vĩnh hằng, cô lại càng ngủ không được, cảm giác cô độc giống như là ung nhọt trong xương, làm thế nào cũng không thể thoát khỏi.
Ngủ không được sẽ suy nghĩ đến rất nhiều chuyện lung tung, thay phiên ở trong đầu quay cuồng, thật vất vả Sở Tu mới thoát khỏi, nỗ lực hướng suy nghĩ của mình đến phó bản.
Cô là một người luôn làm việc nghiêm túc, thích quan sát chi tiết, phó bản trước bởi vì là phó bản đầu tiên, cô không có kinh nghiệm, nhưng cũng tìm ra rất nhiều manh mối.
Mỗi một cái phó bản hẳn là đều là có một mạch truyện hoàn chỉnh, tỷ như nói Kim Sơn trấn, những người ban ngày sinh hoạt trong trấn, thật ra đều là quái vật.
Ban đầu bọn họ bị đưa vào viện điều dưỡng Kim Sơn, bọn họ giống như là không có ký ức trong ban đêm, chỉ nhớ rõ chính mình sinh hoạt trong thị trấn này, có người thân, nhưng người thân đều ở nơi xa xôi, không có thời gian trở về thăm bọn họ.
Sau đó Viện điều dưỡng Kim Sơn biến thành Bệnh viện tâm thần Kim Sơn, lúc đó không biết đã xảy ra chuyện gì, dù sao tất cả mọi người đều trở nên bất thường, có khả năng bọn họ đã trải qua một số thí nghiệm nào đó, cho nên họ thậm chí không còn giống con người nữa, còn có một số đặc điểm kỳ lạ.
Mạch truyện quá rõ ràng, tưởng chừng như vô dụng, nhưng Sở Tu lại thích cảm giác tất cả những thứ tìm được đều có thể kết nối thành một đường dây.
Mà hiện tại cái đảo hoang này, động vật trong đây đều không bình thường, như vậy thì phía sau nó có phải có một mạch truyện khác hay không?
Trong lúc Sở Tu đang suy nghĩ miên man ở đó, chợt nghe thấy bên ngoài có một giọng nói nhỏ, hơn nữa càng trở nên rõ ràng hơn.
Cô cẩn thận cầm khúc cây, khảy hai ngọn lửa làm nó trở nên tối hơn, lúc này mới đến gần cửa động, trước khi đi ngủ Sở Tu lấy cục đá chặn cửa động, tuy rằng cục đá chỉ có thể che chưa được một nửa cửa động, nhưng cũng có thể ngăn chặn rất nhiều nguy hiểm.
Lúc cô đến cửa động, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến giọng nói ngạc nhiên vui mừng của một cô gái: “Nơi này có ánh sáng!”
Sau đó, dường như có ai đó đến gần rồi có thêm một người nữa, họ nhanh chóng đầy cục đá, nhưng không di chuyển đi được vì không còn sức.
Cô gái nôn nóng nói: “Bên trong có người không? Có người không? Cho chúng tôi đi vào! Làm ơn cho chúng tôi đi vào! Bên ngoài có quái vật…… Sắp đến rồi! Nó muốn lại đây!”
(Chương này ngắn vì phần sau tác giả giới thiệu truyện mới. À mà có những chương tác giả có để lại lời muốn nói, mình thì lười nên mình không edit mấy đoạn đó ╯﹏╰)