Tác giả: Bạch Cô Cô
Edit: Chinn
Sở Tu rất bình tĩnh, xưa nay cô chưa từng bình tĩnh đến như vậy.
Cô nhìn chằm chằm con quái vật to lớn kia, nắm chặt trường mâu, ngay lúc quái vật tới gần thì khom lưng, súc lực, sau đó dùng hết toàn lực ném trường mâu trong tay đi.
Cô biết hơn phân nửa quái vật này sẽ không chết, trò chơi ở hiện thực cũng giống vậy, có thể ngăn trở Boss, làm cho nó đóng băng, nhưng không có cách nào phản sát.
Cô muốn thử xem, có thể làm quái vật bị thương hay không.
Theo một tiếng phụt, thế nhưng trường mâu thật sự đâm trúng vào hốc mắt người khổng lồ, nó phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, việc mù một con mắt khiến nó trở nên cuồng bạo, cánh tay dài quơ loạn xạ.
Sở Tu bật nhảy ra sau một tảng đá, trong ánh sáng lờ mờ, gã khổng lồ loạng choạng, quất đánh điên cuồng mọi thứ gần đó cách cô không xa.
Lúc này những người khác đã đến rất gần máy bay, chạy trốn nhanh nhất là Đại Thành đã bắt đầu lên trên cầu thang.
Người khổng lồ điên cuồng đến gần máy bay, Sở Tu có chút sốt ruột, nhanh chóng ném cục đá qua, ý đồ hấp dẫn lực chú ý người khổng lồ qua đây. Nhưng dường như vì nó quá đau đớn, tiến vào trạng thái hưng phấn, cục đá nho nhỏ trúng người nó chỉ làm nó hơi đau nhẹ, quả thực tựa như gãi ngứa.
Đôi mắt thống khổ đã hoàn toàn bị che lấp.
Mắt thấy người khổng lồ đã tới gần phi cơ, Đại Thành đang điên cuồng chạy lên vô cùng hoảng sợ, đột nhiên hắn ta giống như bị điên, dẫm lên Tiểu Thi ở phí dưới hắn ta, muốn đá cô ấy xuống.
Tiểu Thi bị một chân đá vào mặt, nhưng cô ấy không cử động chút nào, đáy đắt của cô gái trẻ đều là phẫn nộ, thống khổ, còn có hận thù sâu đậm. Đột nhiên cô ấy bắt lấy chân Đại Thành, đó là một người đàn ông trưởng thành, chắc chắn cô ấy không thể nào trực tiếp kéo người xuống, bởi vì sức lực không đủ.
Tiểu Thi dùng sức kéo Đại Thành xuống một bậc thang, thừa dịp hắn ta đang đứng không vững, cô ấy ôm chặt Đại Thành, cùng hắn ta lăn xuống dưới: “Mọi người đi mau!”
Tiểu Thi tê tâm liệt phế kêu, tiếng của cô ấy bởi vì quá mức dùng sức mà trở nên khàn khàn, dù như thế nào cũng không chịu buông ra Đại Thành, hai người lăn trên mặt đất, Đại Thành giống như điên rồi bóp cổ cô ấy: “Bà điên! Buông tao ra! Mày muốn chết thì tự đi tìm chết đi! Buông tao ra!”
Tiểu Thi bị bóp cổ sắc mặt đều có một ít sắc xanh, nhưng không hề có ý muốn buông hắn ra, giọng nói của cô ấy như là hàm chứa hạt cát: “Tôi…… Muốn đưa anh xuống địa ngục!”
Lúc này người khổng lồ đã qua tới, thậm chí còn vươn tay về ohias bọn họ, Trần Thiên Lâm bỗng nhiên dùng sức, một phen đẩy Đỗ Điềm Điềm lên máy bay: “Vào đi! Mau vào đi!”
Anh ta xoay người nhảy từ trên cầu thang xuống, lại chạy tới chỗ Tiểu Thi, Đỗ Điềm Điềm ghé vào cửa điên cuồng kêu: “Trần Thiên Lâm! Anh mau trở lại!”
“Ông đây là đàn ông!” Trong mắt Trần Thiên Lâm đều là sợ hãi, nhưng một bước cũng không ngừng: “Là đàn ông đó cô có hiểu không?”
Người khổng lồ đã đập xuống một cái, chụp hai người trên mặt đất, Đại Thành ở phía trên, gắt gao mà ôm Tiểu Thi, một cái đập này, đầu hắn đều bị đập nát, đỏ trắng chảy đầy đất.
Người khổng lồ lại nâng tay lên, hướng tới Trần Thiên Lâm.
Vào ngay lúc này, Sở Tu không biết khi nào đã chạy tới, trong tay cô chỉ có một cây gậy gỗ vừa mới bẻ, thật sự là không có lực sát thương, bước chân lại một khắc cũng không ngừng.
“Bắt lấy.” Cách đó không xa truyền đến một giọng nói lạnh băng, Sở Tu quay đầu lại, một thanh đao màu đen bay về phía cô, theo bản năng cô duỗi tay tiếp được, sau đó nhìn thấy người đàn ông tuổi trẻ tuấn tú nhưng là dáng người lại mỏng manh, cầm theo một thanh đao khác đi lại đây.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng không nói gì, sau đó cùng nhau nhằm về phía người khổng lồ.
Cái người khổng lồ rất cao, ngay cả khi đã tăng mạnh thể chất, sức bật mãnh mẽ, Sở Tu cũng không có cách nào nhảy đến đầu nó, nhưng cô vẫn nhảy lên ngay khi tới gần.
Ngay sau người đàn ông ở phía sau rút đao, sức lực anh ta rất lớn, đao vững vàng ngừng ở dưới chân Sở Tu, ngay khi Sở Tu rơi xuống đã đạp lên mũi đao, thanh đao kim loại cũng cong xuống, mà tay của anh ta cũng không hề run rẩy, ngay cả khi dùng lực.
Khoảnh khắc con dao bật lại, Sở Tu cũng bay theo, cô miễn cưỡng tới gần bả vai người khổng lồ, xoay người đi lên, đao trong tay hung hăng đâm vào trong cổ người khổng lồ.
Thanh đao đó thực sắc bén, vừa lúc đâm vào, máu tươi đã phun trào ra ngoài, trúng mặt Sở Tu, nhưng khi đao đâm vào, miệng vết thương lại chậm rãi khôi phục.
Thậm chí có thể nhìn thấy thịt ở giữa miệng vết thương đang nhấp nhô.
Cô biết thứ này là sẽ không chết, nhưng không thành vấn đề, cô chỉ muốn kéo thời gian mà thôi. Người khổng lồ vốn dĩ đã bắt được Trần Thiên Lâm, lúc này lại buông lỏng tay ra, Trần Thiên Lâm bị gãy một chân, vặn vẹo, anh ta ho khan hai tiếng, không biết có phải nội tạng bị thương hay không, khóe miệng còn có một tia máu, nhưng một chút cũng chưa do dự, kéo cái chân gãy ở dưới thi thể Đại Thành ra, kéo Tiểu Thi không ngừng hộc máu lên.
Từng chút từng chút di chuyển tới máy bay.
Không biết từ khi nào Đỗ Điềm Điềm đã nhảy xuống từ trên máy bay, trên mặt đều là nước mắt, lại đây hỗ trợ kéo Tiểu Thi.
Sau khi Sở Tu làm bị thương người khổng lồ, liền nhanh chóng di động, bởi vì bàn tay người khổng lồ đã chụp lại đây, so sánh với người khổng lồ, cô thật sự là quá thấp bé, bởi vậy ngược lại linh hoạt rất nhiều, giống như con thỏ nhảy nhót lung tung.
Người khổng lồ chụp tới chụp lui ở trên người mình, nhưng làm thế nào cũng không bắt được cô.
“Chị Sở Tu! Mau tới đây!”
Bên kia hai người đã kéo Tiểu Thi lên máy bay, đứng ở cửa nôn nóng vẫy tay, bởi vì cái kia đếm ngược, chỉ còn ba phút cuối cùng.
Sở Tu còn đang nhào lộn trên người của người khổng lồ, cô hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của nó, nếu đi tới đó, khẳng định sẽ không chạy lại hai chân dài của người khổng.
Quá phiền toái.
Vào lúc này, thanh đao trong tay người đàn đột nhiên biến hình, biến thành cung tiễn, anh ta treo ở trên chiếc thang, bắn một mũi tên về phía người khổng lồ.
Miệng vết thương của người khổng lồ rất nhanh khôi phục, nhưng mà đừng quên, hốc mắt nó còn có một cây trường mâu, ngăn trở nó khôi phục, mũi tên của người đàn ông mặc đồ đen cũng hướng vào con mắt bị thương của nó.
Người khổng lồ lập tức bị chọc giận, tạm thời từ bỏ Sở Tu, đi qua máy bay, đếm ngược trên máy bay đang không ngừng giảm, rất nhanh chỉ còn lại vài giây cuối cùng, Sở Tu lại vô cùng bình tĩnh. Trong một giây cuối cùng, chiếc thang từ từ rút lại, người khổng lồ tới cơ bên cạnh máy bay.
Sở Tu nhảy xuống từ trên người nó, lao đến cầu thang, lên trên thang vào một giây cuối cùng.
Máy bay bỗng nhiên cất cánh, người khổng lồ ôm đồm lại đây, trực tiếp quơ vào một nửa chiếc thang, người đàn ông mặc đồ đen giơ tay bắt được Sở Tu, dùng sức kéo cô lên, đề cô vào cửa.
“Cảm ơn.” Sở Tu trả lại thanh đao cho anh ta, thập phần chân thành nói.
Trên mặt người đàn ông mặc đồ đen không biểu tình gì, cũng không để ý đến Sở Tu, nhặt thanh đao kia lên đeo trên thắt lưng, tự mình đi đến trong một góc ngồi xuống.
Lần đầu tiên Sở Tu nhìn thấy anh ta cũng không thấy đồng đội của anh ta đâu, anh ta cũng một bộ dạng không thích cùng người khác giao lưu, chắc là một người chơi đơn độc.
Sở Tu không đi quấy rầy anh ta, đi về một bên khác.
Cái này phó bản kết thúc, cuối cùng cũng có thể thành công đi vào máy bay, ngoài một đội bọn họ này, cũng chỉ có người đàn ông mặc áo đen, và một người đàn ông xa lạ trên mặt có sẹo.
Trần Thiên Lâm bị gãy một chân, nhưng chuyện này không có gì, bởi vì đến khi rời khỏi phó bản, vết thương trên người anh ta cũng sẽ biến mất, hiện tại càng nghiêm trọng chính là Tiểu Thi.
Thiếu nữ nằm trên mặt đất, đôi mắt mở tròn, trong miệng không ngừng hộc máu ra ngoài, cái đập đó, vận khí cô ấy tốt, lại có Đại Thành làm đệm, không có bị đập trúng đầu.
Nhưng thương thế vẫn nghiêm trọng vô cùng, nôn từng ngụm máu ra ngoài, nhổ máu ra, máu nôn ra còn lẫn mảnh nội tạng vào.
Đỗ Điềm Điềm quỳ gối bên cạnh, không ngừng dùng giọng nói khàn khàn cổ vũ cô ấy: “Kết thúc rồi, đã kết thúc rồi, tất cả người hại cô đều đã chết, cô lại kiên trì trong chốc lát…… Lập tức chúng ta có thể rời khỏi!”
Đồng tử Tiểu Thi đã có chút tan rã, cô ấy thực miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, trong miệng không ngừng nôn ra máu lẫn với miếng tạng nhỏ, nhưng cô ấy vẫn đứt quãng nói: “Rất…… Vui vẻ…… Khụ khụ…… Có thể…… Gặp được mọi người……”
“Cảm ơn……”
Cô ấy đã chứng kiến sự độc ác của con người, lại tìm thấy ánh sáng ở đồng đội mới, vào lúc cô ấy tuyệt vọng, Sở Tu thu nhận cô ấy, ngay khi nguy hiểm đến tính mạng, Trần Thiên Lâm và Đỗ Điềm Điềm liều mình muốn tới cứu cô ấy, chẳng sợ cô ấy rất có khả năng không sống nổi.
Đủ rồi, đã đủ rồi……
“Lại kiên trì thêm một chút……” Sở Tu cầm tay cô ấy: “Chỉ cần phó bản kết thúc, về tới hiện thực, thương thế trên người em sẽ biến mất toàn bộ, lại kiên trì một chút!”
“Được……” Cô ấy cười, rõ ràng thống khổ như vậy, thần sắc lại thản nhiên bình tĩnh.
Cũng may sau khi máy bay cất cánh không bao lâu, các cô nhận được lời nhắc phó bản kết thúc, Sở Tu lại được bao phủ trong ánh sáng quen thuộc, cô mở mắt ra, mọi lời nhắc nhở đều lọt vào tai cô.
“Chúc mừng thành công thông quan trò chơi sinh tồn trên đảo hoang, thành công chạy thoát, tích phân +30, đạt được MVP của trò chơi này, tích phân +10, kết toán lại……”
Cô lại sống sót, không biết Tiểu Thi có kiên trì đến cuối cùng hay không, có thành công rời khỏi phó bản này hay không.
Sở Tu thởi ra một hơi thật dài, lúc này nhìn lại phó bản đã trải qua, bảy ngày dài trên đảo hoang lại cảm thấy khác lạ.
Hiện tại chính là rất mãn nguyện, có một loại cảm giác nói không nên lời.
Cô mở thương thành ra xem một hồi, nếu có thể thì cô thật sự muốn mua thêm thể chất, hạn mức thể chất có thể mua sắm cao nhất là mười.
Điểm thứ nhất 50 tích phân, điểm thứ hai 100 tích phân, điểm thứ ba 200 tích phân, mỗi lần mua sắm đều sẽ gấp đôi.
Phó bản này cô chỉ đạt được 40 tích phân, không đủ mua thể chất, nhưng có thể suy xét những thứ khác một chút.
Tuy nhiên……Hiện tại cô càng tò mò một chút, năng lực mà phó bản thứ nhất cô thu hoạch được rốt cuộc là cái gì?
Tác giả có lời muốn nói: Tôi đi viết phó bản mới! Hôm nay thời gian còn tương đối nhiều, tôi nhìn xem có thể lại viết một chút hay không.
Nhìn thấy có tiểu tỷ tỷ nghi ngờ, lấy tính cách nữ chính sẽ không làm ra loại sự tình này, tôi cảm thấy, cô ấy là loại người tuy rất bình tĩnh nhưng cùng là người rất điên cuồng, có thể là bút lực của tôi không đủ, miêu tả không ra cái loại cảm giác này, không có biện pháp, người mới thái kê (cùi bắp, gà mờ) mong thông cảm một chút huhuhu, lúc ấy nếu nữ chính không đứng ra cũng không được, bởi vì không có người nào dám lên máy bay, trong lúc hỗn loạn ngược lại sẽ có nhiều khả năng hơn! Tôu đi gõ chữ lạp! Chỉ có thể dùng một bàn tay (tác giả bị thương một tay á mn), thật khó chịu…… Hy vọng nhanh chóng hết, lại cảm ơn mọi người vì tôi đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng Tiểu Thiên sử nga ~