Tác giả: Bạch Cô Cô
Edit: Chinn
Điều khiến người ta cảm thấy hoảng sợ chính là trên bức tranh vẽ bằng bút chì màu có bốn hình người nhỏ bé, còn có đầy máu, tuy rằng nét vẽ vô cùng non nớt, giống như trẻ con vẽ nhưng mơ hồ cũng có thể nhìn ra được, nó hơi giống với hiện trường vụ án này.
Cái này thật sự làm người ta sởn tóc gáy.
Đặt trong tủ đầu giường của nạn nhân, thoạt nhìn giống như trẻ con vẽ ra, nhưng cái được vẽ lại là hiện trường bị giết hại của bốn người họ.
Cô gần như sắp run rẩy theo tiềm thức, bởi vì thật sự làm người ta hoảng sợ, ai đã vẽ bức tranh này? Là hai đứa trẻ vẽ chơi, hay là… Có liên quan tới hung thủ?
Sở Tu xem bức tranh xong, lại lăn qua lộn lại kiểm tra trong chốc lát, cuối cùng phát hiện ở trong góc có một hàng chữ nhỏ, viết cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, trông giống như là trẻ con viết.
"Quà sinh nhật cho mẹ"
Từ hàng chữ nhỏ này đã có thể phán đoán ra được, chắc có lẽ bức tranh này là do hai đứa trẻ đó vẽ.
Nhận thức này không thể làm người ta thả lỏng được, bởi vì trong một chốc căn bản không thể hiểu nổi, vì sao hai đứa trẻ lại vẽ ra một bức tranh như thế. Khi trẻ con vẽ tranh, đều sẽ vẽ những thứ mà chúng cảm thấy hứng thú, đa số đều là những thứ mà chúng từng gặp qua.
Hoặc là người khác dạy.
Nhưng câu hỏi đặt ra là, nguyên nhân ra đời cửa bức tranh này là gì?
Sở Tu lại kiểm tra một số nơi khác, tạm thời không phát hiện đồ vật gì không đúng. Cô tìm trong phòng hai lần, đột nhiên ý thức được gì đó, theo bản năng xốc khăn trải giường lên, nhìn thoáng qua phía dưới giường.
Sau đó liền phát hiện một số con dao chất đống lộn xộn dưới gầm giường, một chiếc rìu cán dài, một cây mã tấu, một cái dao dài rất giống dao giết heo, với lại hai con dao nhỏ.
Trong đó bên trên rìu và dao giết heo đều dính đầy máu tươi, thậm chí máu còn chưa hoàn toàn đông lại.
“Hình như tôi tìm được hung khí…”
Mấy người khác lập tức vươn đầu lại, Sở Tu duỗi tay đi vào, kéo đồ vật trong ra ngoài, người phụ nữ ngậm thuốc lá cầm lấy chuôi dao giết heo, khoa tay múa chân trên miệng vết thương một chut: “Hình như thật sự là hung khí…”
Bọn họ phấn khích trong chốc lát, rồi lại bình tĩnh trở lại, bởi vì ngay cả khi bọn họ tìm thấy vũ khí giết người, điều đó tốt nhất sẽ chứng minh rằng suy đoán trước đó của bọn họ là chính xác, ngoài ra nó không có công dụng nào khác nữa.
Bởi trong lâu đài cổ này bọn họ cũng không thể xét nghiệm dấu vân tay, với tính chất của phó bản này, phỏng chừng dù cho bọn họ tìm được hung khí rồi, cũn chỉ có thể dùng để xem thôi.
Hơn nữa Sở Tu vẫn luôn ở suy xét một chuyện rất trọng yếu, cốt lõi của phó bản này rốt cuộc là cái gì đây? Là sinh tồn trong lâu đài cổ, chờ đến khi hết bão tuyết là có thể rời khỏi.
Hay là phải phá án, tìm ra hung thủ, mới có thể có được manh mối rời khỏi.
Không xác định được cốt lõi của phó bản này là gì, cũng chỉ có thể tìm lung tung theo tiết tấu trước mắt cửa phó bản, quá khó khăn…
Người mập mạp lau mồ hôi trên trán. À, anh ta cũng không làm gì, chỉ tìm manh mối trong phòng trong chốc lát, trên trán cũng đã ra mồ hôi, hôm nay rất lạnh đấy, bên ngoài còn có tuyết rơi dày đặc, anh ta cũng không mặc dày, dù sao ở phương diện này Sở Tu vẫn rất bội phục anh ta.
“Mọi người đều ở lại đây là có duyên phận, có muốn tạm thời kết minh hay không?” Mập mạp ho khan một tiếng, sau đó nói: “Chính là có manh mối mấu chốt thì chia sẻ với nhau, người nhiều lực lượng lớn mà.”
Nhưng mà căn bản không có người để ý đến anh ta, người đàng ông tết bím tóc nhỏ nói thẳng: “Tôi thích hành động một mình.”
Người phụ nữ ngậm điếu thuốc nhìn thoáng qua Sở Tu, cười như không cười nói: “Tôi không có hứng thú với những đàn ông thúi, nếu như chị gái này đồng ý thì hai ta có thể tổ đội.”
Mập mạp nhanh chóng nói: “Không phải tổ đội, chỉ là một khi phát hiện manh mối tương đối mấu chốt nào đó, chia sẻ một chút nếu thích. Mấy người chúng ta cũng không liên lụy người khác, tôi luôn cảm thấy phó bản này không đơn giản, sau này nói không chừng sẽ xuất hiện biến cố gì đó. Nếu mọi người hài lòng thì chúng ta kết minh, thế nào?”
“Tôi không ý kiến.” Sở Tu rất rõ ràng, sức lực của một người có hạn, vài manh mối tinh vi dù cẩn thận đến đâu cũng có thể lọt qua. Hơn nữa, kết minh thế này chỉ là thỏa thuận bằng miệng, bạn không muốn nói ra ngước khác cũng không làm khó bạn, rất thích hợp loại tình huống hiện tại.
Hai người khác cũng tỏ vẻ không có ý kiến, bốn người đơn giản như vậy liên minh.
Có thể ở lại nơi này, hẳn là xem như trình độ không tồi giữa những người chơi bình thường, cũng được coi là những đội tinh anh trong phó bản. Sau một liên minh ngắn ngủi, những người vào phòng bếp dường như đã có kết quả.
Nghe được bên ngoài cãi cọ ầm ĩ, bốn người từ hiện trường vụ án đi ra ngoài, ra đến cầu thang nhìn xuống, đã nhìn thấy trong phòng khách đều là người, ngoại trừ một đám người chơi và có quản gia, còn có một người đàn ông mặc quần áo rõ ràng chính là đầu bếp.
Cái người có thể là đầu bếp, dáng người rất cao lớn, đang ở đó tức muốn hộc máu mà dậm chân: “Tôi đã nói rồi, người không phải là tôi giết, mấy người không nói tôi cũng không biết ngài ấy đã xảy ra chuyện! Không tin mấy người có thể hỏi Tiểu Lan, cả ngày hôm nay trừ lúc đi WC, tôi cơ hồ không có đi khỏi phòng bếp, đây là mọi người đều nhìn thấy rõ, căn bản là tôi không có thời gian để đi giết người, được chưa?”
Nhưng bởi vì trước đó toàn bộ chứng cứ đều chỉ về đầu bếp, đa số người chơi đều là không tin ông ta, nhưng cũng đi dò hỏi Tiểu Lan phụ việc trong nhà bếp, Tiểu Lan vô cùng xác thực gật đầu: “Tôi có nhìn thấy, đầu bếp nhiều nhất cũng chỉ rời khỏi phòng bếp hai đến ba lần, đều trở về trong vòng 5 phút.”
Thời gian 5 phút đúng thật là không đủ, 5 phút giết 4 người, lại trở về phòng bếp… Có lý trí đều biết, khả năng này không lớn.
Hơn nữa…
“Trong phòng ngủ có nhiều máu như vậy, trên người của kẻ giết người cũng sẽ bị bắn lên một ít máu nhỉ? Còn có trên giày cũng rất có thể sẽ dẫm máu.” Có người đề nghị nói: “Chúng ta kiểm tra quần áo trên người đầu bếp chẳng phải sẽ biết rồi sao?”
Bọn họ cảm thấy rất có đạo lý, đầu bếp vì thoát khỏi hiềm nghi, cũng vô cùng phối hợp. Sau khi kiểm tra xong, trên đế giày ông ta thật sự không có bất luận vết máu gì, cũng có người đi đến nơi đầu bếp ở kiểm tra một chút, cũng không nhìn thấy trên quần áo đã thay ra có thứ gì.
Vì thế đám người chơi kia có chút bối rối, nếu không phải đầu bếp giết, như vậy ai đã giết cả nhà chủ nhân lâu đài cổ đây? Thi thể một nhà bốn người hiện tại còn nằm ở trên kia kìa, không có khả năng tự mình chết bất đắc kỳ tử được.
Người ở dưới thậm chí bởi vậy mà cải nhau, có người cho rằng là đầu bếp đã giết chết chủ nhân lâu đài cổ, cái người giúp việc gọi là Tiểu Lan cùng một đám với đầu bếp, cho nên sẽ giúp ông ta che giấu hành vi phạm tội.
Cũng có người cho rằng bọn họ tìm lầm người, kẻ giết người là một người khác, không cần lãng phí thời gian ở trên người đầu bếp.
Bởi vì mỗi người đều có ý tưởng khác nhau, một đám người tranh luận khá nghiêm túc, đều sắp động tay động chân, quản gia nhanh chóng nói: “Tuy rằng nói chủ nhân bị hại làm người ta vô cùng đau lòng, nhưng mà hiện tại mọi người tranh chấp cũng vô dụng, vẫn là chờ sau khi ngừng bão tuyết, cảnh sát lại đây tra đi.”
“Không bằng mọi người đi ăn trước đã, sau đó nghỉ ngơi một chút, nói không chừng chờ đến ngày mai, tuyết sẽ ngừng rơi đấy.”
Người đang cãi nhau cũng thanh tỉnh, biết hiện tại cãi nhau không có bất luận tác dụng gì, còn rất mất mặt, không bằng tiết kiệm sức lực đi tìm manh mối, nói không chừng có thể tìm được đồ vật rất quan trọng.
Vì thế mọi người tạm thời bỏ qua đầu bếp, Sở Tu bọn họ lúc này đã từ trên lầu xuống dưới, nói chuyện phát hiện hung khí ở gầm giường.
Vì thế một số người cảm thấy thật sự là đói bụng muốn ăn uống trước, một số người cảm thấy vừa mới gặp qua thi thể, thật sự là không có tâm trạng ăn cơm, không bằng đi lên nhìn xem hung khí.
“Đồ ăn nguội rồi, tôi kêu đầu bếp hâm nóng cho mọi người.” Quản gia ở bên cạnh nói.
Bọn họ nhanh chóng cự tuyệt, tuy rằng nói đồ ăn đã có hơi lạnh. Dù sao lúc nãy bọn họ đi lên xem hiện trường giết người, lại đi tìm đầu bếp giằng co, lãng phí không ít thời gian.
Nhưng thật sự là không muốn chậm trễ thời gian nữa, dù sao tất cả đều ăn nguội giống nhau.
Vài người ở lại tầng dưới chỉ đơn giản là ăn một chút gì đó, trời đã khuya rồi, từng người từng người trở về phòng của mình.
Có chuyện gì chờ ngày mai rồi nói sau, dù sao phó bản mới vừa bắt đầu. Phó bản vừa mới bắt đầu đều là lúc nguy hiểm nhất cũng là lúc an toàn nhất, nguy hiểm ở chỗ phó bản cấm kỵ cái gì mọi người đều không biết, một khi không cẩn thận có lẽ sẽ trái với quy tắc.
An toàn ở chỗ phó bản vừa mới bắt đầu, sẽ không có người chết, đa số người tương đối an toàn, ngoại trừ một ít người xui xẻo…
Sở Tu lại đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, tuy rằng ban đêm bên ngoài đen như mực, nhưng mà tuyết sẽ phản chiếu lại ánh sáng, ánh trăng mờ nhạt chiếu lên tuyết, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một ít đồ vật.
Tuyết không ngừng rơi, gió còn mạnh hơn, lúc gió từ ngoài cửa sổ thổi qua sẽ phát ra tạp âm như là quái vật.
Sở Tu nhìn một lát rồi đóng cửa sổ lại, chuẩn bị lên giường ngủ một lát để bổ sung năng lượng, ngày mai còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây.
Mới vừa nằm đến trên giường liền có người gõ cửa, Sở Tu phải đứng dậy nhìn ra ngoài qua mắt mèo, trong số những người chơi, ngoại trừ cô và người phụ nữ hút thuốc thì còn lại một cô gái ôm ba lô của mình, đứng ở cửa, có chút khẩn trương gõ cửa.
Sở Tu mở cửa ra, cô gái có hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn là nói: “Xin chào, xin hỏi buổi tối hôm nay tôi có thể ở chung phòng với cô không? Tôi ngủ dưới đất cũng được.”
Cô ấy tương đối xui xẻo, mới vừa vào quản gia hỏi cô ấy muốn gần cầu thang hay là gần phòng ngủ chính, cô ấy lựa chọn ở gần phòng ngủ chính.
Kết quả không nghĩ tới ngày đầu tiên tiến vào phó bản đã xảy ra án mạng, vừa chết chính là bốn người, hơn nữa vừa vặn ở cách vách cô ấy, cô gái trải qua không nhiều phó bản, lá gan còn chưa tôi luyện ra được, vừa rồi ở trong phòng lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng không ngủ được.
Vừa nhắm mắt sẽ nhớ tới cách vách vừa mới chết bốn người, hơn nữa tử trạng thê thảm, khắp nơi đều có máu.
Cô ấy do dự thật lâu, ở cùng một phong với đàn ông là không được, còn lại hai cô gái, Sở Tu thoạt nhìn giống như dễ ở chung hơn.