Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại

Chương 63: Chương 63: Lâu đài cổ thần bí 13




Tác giả: Bạch Cô Cô

Edit: Chinn

Đêm đến, đại khái khoảng 11 giờ, Sở Tu đang chà lau dao thì đột nhiên có người gõ cửa, đồng đội của cô ở gần cửa hơn, từ mắt mèo nhìn ra.

Sở Tu buông đao, cũng ngó qua nhìn, biểu tình theo bản năng cứng đờ một chút, không có cách nào, tuy rằng người chơi đứng ở cửa nhìn bình thường, nhưng ai biểu trước đó không lâu cô đã thấy được toàn bộ quá trình Tiểu Nhụy thay thế anh ta…

Ý thức được đây là người tới đàm phán, Sở Tu liền cửa mở ra: “Mời vào, chỉ có một mình cô à?”

“Người quá nhiều sẽ dễ khiến cho người khác chú ý.” Người đàn ông trẻ diện mạo phổ phổ thông thông đi đến, tưởng tượng đến trong xương cốt anh ta là một cô gái xinh đẹp, Sở Tu liền cảm thấy cả người không dễ chịu.

“Mời ngồi.” Sở Tu hắng giọng, sau đó nói: “Xin hỏi kết quả bàn bạc của các cô là…”

“Có thể hợp tác.” Tiểu Nhụy lộ ra một nụ cười nhẹ, sau đó nói: “Hợp tác là chuyện cùng có lợi, chúng tôi không cự tuyệt đường sống, hơn nữa về sau cũng không nhất định có thể gặp được đối tượng hợp tác giống như cô vậy.”

“Đương nhiên quan trọng nhất chính là, trực giác nói cho tôi biết, lúc này đây khả năng có thể thành công tương đối lớn.”

Sở Tu nghe được một câu cuối cùng không khỏi nở nụ cười, sau đó nói: “Mặc kệ thế nào, có thể hợp tác đều là một chuyện làm người ta vui vẻ, chúng ta đây liền tiết kiệm thời gian, trực tiếp tiến vào chủ đề chính đi.”

“Phiền cô nói cho tôi biết, các cô đã chiếm thân phận của ai, như vậy tôi mới tìm được vợ chồng chủ nhân lâu đài cổ ở giữa đám người.”

“Không có vấn đề.” Tiểu Nhụy vô cùng quyết đoán: “Trước mắt thôi đạt được thân phận chính là tôi, Tiểu Hòa và Tiểu Thanh.”

Cô ấy kể ra thân phận của mỗi người một lần, Sở Tu nhanh chóng nhớ, tuy rằng không biết tên, nhưng là chỉ bằng vào bề ngoài, cũng có thể phân biệt.

Đặc biệt là người mập mạp kia, trong nhóm người chơi là một người độc nhất vô nhị.

Lúc nói đến đây, Tiểu Nhụy còn tán thưởng một chút: “Anh ta cũng là một người chơi rất lợi hại, trong tay anh ta là còn thứ mà người chơi các cô gọi là đạo cụ, vốn dĩ mục tiêu của Tiểu Thanh không phải anh ta, chỉ là sau khi anh ta lưỡng bại câu thương với chủ nhân lâu đài cổ bên kia, bị Tiểu Thanh nhặt của hời.”

À, buổi tối hôm đó có lẽ cậu bé chủ lâu đài cổ và Tiểu Lan, chính là bị người mập mạp kia hấp dẫn đi.

“Tiểu Tuế lập tức cũng phải tìm thế thân, sau khi hợp tác với hai cô, hiện tại cô ấy chỉ còn lại có một lựa chọn, tuy nhiên người chơi kia cũng rất lợi hại, chắc là không thể dễ dàng đắc thủ, cho nên phải chuẩn bị tốt cho ba người cuối cùng ra tay.” Tiểu Nhụy nhẹ giọng nói: “Còn lại làm phiền cô rồi.”

“Chúng ta đang hợp tác mà, có cái gì mà phiền hay không phiền, tôi sẽ cố gắng hết mình.” Sở Tu quyết đoán nói.

“Ừm, cửa ra cô đang tìm là trong phòng tắm ở tầng 1, cái bồn tắm đã hư đó có thể tháo ra, cơ quan nằm trên bức tường đối diện với bồn tắm, dưới một vòi hoa sen khác đã bị vứt bỏ, chốt mở điều tiết nước lạnh và nước nóng.” Tiểu Nhụy đột nhiên nói.

Thật sự, Sở Tu lắp bắp kinh hãi: “Vì sao nói cho tôi sớm như vậy? Không lo lắng sau khi tôi biết cửa ra ở nơi nào, từ bỏ hợp tác với các cô rồi lén lút chạy trốn mất sao?”

“Cái đừa hầm đó cần phải có chìa khóa, chìa khóa chỉ có hai người có, một người là chủ nhân lâu đài cổ, còn lại là vợ ông ta.” Tiểu Nhụy cười nói: “Rời khỏi nơi này, tất nhiên phải có được chìa khóa trên người bọn họ.”

Sở Tu bừng tỉnh đại ngộ, thì ra cái phó bản này vô luận như thế nào, đều là phải tìm được chủ nhân lâu đài cổ hoặc là vợ ông ta, chỉ có tìm được một trong hai bọn họ, mới có thể có được chìa khóa trên người bọn họ.

Cô chọn một con đường đơn giản hơn, thảo nào những người hầu gái dám tin cô, bởi vì không còn sự lựa chọn nào khác, kẻ thù chung của họ chính là chủ nhân của lâu đài.

“Đến lúc đó các cô chuẩn bị động thủ như thế nào?”

“Có thể lại một lần giết chết vợ chồng chủ nhân lâu đài cổ, chỉ có hung khí đã giết chết bọn họ.”

“Anh trai của một người chị em sinh đôi vào lâu đài sớm hơn cả hai chúng tôi đã giết vợ chồng chủ nhân lâu đài. Chuyện hai cô ấy người không có ai biết, bởi tất cả hầu gái chúng tôi đều vào lâu đài sau chuyện đó, Một thời gian dài sau khi hai chị em sinh đôi qua đời. Anh trai của họ đến thăm em gái của mình trong lâu đài vì hoàn cảnh gia đình khá hơn một chút, kết quả lại phát hiện hai em gái mất tích.”

“Chủ nhân lâu đài cổ sợ hãi việc mình giết chết rất nhiều hầu gái bị bại lộ, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh ông ta, liền muốn giết chết người kia, để anh ta không có cách nào tiếp tục truy tìm nữa.”

“Lúc ấy Tiểu Tuế cũng mất tích, tôi đang đi tìm thì tình cờ nghe trộm được chủ nhân lâu đài cổ chủ nói chuyện với vợ, biết được nhóm hầu gái trước đều là bị bọn họ giết chết rồi xử lý, bọn họ còn muốn giết người đàn ông tới tìm em gái.”

“Lúc ấy tôi vô cùng phẫn nộ, bởi vì Tiểu Tuế cũng là bị bọn họ hại chết. Vì thế tôi liền trộm thông báo cho người đàn ông kia. Vậy nên vào lúc ban đêm, người đàn ông thành công giết chết người của chủ nhân lâu đài cổ, cũng chính là đầu bếp.”

“Ngay sau đó, anh ta cầm dao lên tầng hai, giết chết một nhà bốn người chủ lâu đài cổ, trong quá trình này, bọn họ làm đỗ giá cắm nến trong phòng, thế lửa lan tràn ra từ tầng 2, cuối cùng hầu như thiêu đốt hết toàn bộ lâu đài cổ.”

“Đây là câu chuyện lúc chúng tôi còn sống.”

Sở Tu lâm vào trầm tư: “Vậy người đàn ông giết chết một nhà chủ nhân lâu đài cổ đi đâu rồi?”

“Anh ta rời đi từ đường hầm, là tôi mở cửa đường hầm, bởi vì anh ta không là người thuộc về lâu đài cổ này, tôi đã thử qua, tôi không thể nào rời khỏi, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa lớn thiêu chết mình.” Khi Tiểu Nhụy nói đến cái này, tựa hồ không hề thương tâm chút nào: “Nhưng tôi vẫn hy vọng rằng tôi có thể báo thù cho chính mình.”

“Dao giết chết chủ nhân lâu đài cổ ở đâu?” Sở Tu hỏi cái này, vốn là cho rằng con dao này các cô ấy nhất định có được trong tay.

Tiểu Nhụy lại nói: “ Trong đường hầm.”

Vì thế tạo thành một cái chết tuần hoàn, không có cách nào lấy được chìa khóa, liền mở không đường hầm ra được, mở đường hầm không được thì tìm không thể lấy được con dao, tìm không thấy con dao kia thì không có cách nào giết chết chủ nhân lâu đài cổ để có được chìa khóa.

“Đây là lý do chúng tôi không hợp tác với người ngoài, vốn dĩ lấy được chìa khóa đã rất khó, cũng không ai xác định được lúc chúng tôi cuốn lấy chủ nhân lâu đài cổ, người kia có đem hung khí cho chúng tôi hay không, bởi vì chúng tôi không có cách nào tiến vào đường hầm.” Tiểu Nhụy nhàn nhạt nói: “Đây là nguyên nhân đến bây giờ chúng tôi vẫn không ra tay.”

Sở Tu thở dài một hơi, rất bình tĩnh nói: “Bây giờ nói nhiều như thế cũng không được gì, chúng ta còn chưa biết được thân phận hiện tại của chủ nhân lâu đài cổ là ai, vợ chủ nhân lâu đài cổ là ai.”

“Nếu, tôi là nói nếu, có thể mở cái đường hầm kia ra, tôi nhất định sẽ lấy đồ vật ra.”

Tiểu Nhụy gật gật đầu, nhưng cô ấy dường như không quan tâm lắm, cô ấy tựa hồ nhớ tới cái gì đó, nói: “Sau đêm mọi người chết hết, lâu đài cổ sẽ bốc cháy lên hừng hực lửa lớn, mọi người không có cách nào rời đi, sẽ bị thiêu chung với chủ nhân lâu đài cổ này, chúng tôi sẽ tiến vào vòng luân hồi mới.”

“Không còn nhiều thời gian nữa, hiện tại lập tức bắt đầu đi.”

“Tôi đã biết…” Sở Tu rất quyết đoán lấy ra tờ giấy: “Trước mắt đã biết, cô, Tiểu Hòa, Tiểu Thanh, hiện tại đối ứng chính là ba người chơi này.”

“Tôi, đồng đội tôi, còn có người đàn ông trẻ nói chuyện với tôi ban ngày, ba người chúng tôi trước mắt vẫn là người sống…”

“Từ từ, tổng cộng có 10 người chơi, nhưng là các cô có 11 người, không phải chú định có một người không có cách nào có được thân phận người chơi à?”

Sở Tu vừa nối tên vừa nói: “Chẳng lẽ vẫn luôn là trường hợp này sao?”

Tiểu Nhụy nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu: “Chúng tôi chỉ có 10 người mà.”

Trong nháy mắt, toàn bộ không gian đều lâm vào một mảnh tĩnh mịch.

Sở Tu nhanh chóng nói: “Chúng ta tới sắp xếp lại một chút, một nhà chủ nhân lâu đài cổ có bốn người, đầu bếp có được một người giúp đỡ tên Tiểu Lan, cô, Tiểu Thanh, Tiểu Hòa, Tiểu Nhụy và quản gia, không phải là 11 người sao?”

Tiểu Nhụy trong mắt có mê mang chợt lóe qua: “Không đúng… Quản gia lúc ấy về nhà thăm người thân, ông ta hẳn là không có chết mới đúng… Nhưng… Nhưng vì sao…”

Tiểu Nhụy vỗ vỗ đầu mình, giống như ký ức có chút hỗn loạn.

Trong nháy mắt kia, Sở Tu thậm chí cảm giác được máu mình như đông lại, trong đầu cô xẹt qua vô số cảnh tượng, cuối cùng cô nhảy dựng lên, nhanh chóng vươn tay rút đao, lúc này đã có người ấn tay trên đao.

Người phụ nữ vẫn luôn ngồi phía sau cô nghe chuyện kia, với nụ cười nhạt trên môi, ấn chặt thanh đao xuống bàn.

Sở Tu động tác nhanh chóng, một quyền nện lên trên mặt cô ta, theo một tiếng răng rắc tiếng, cổ cô ta vẹo một chút, bởi vì sức lực Sở Tu vô cùng lớn, chỉ một chút thôi mà cơ hồ làm toàn bộ xương cổ đều phát ra tiếng không thể chịu đựng nổi, không biết có phải bị gãy hay không.

Nhưng là cô ta chỉ là hoạt động cổ một chút rồi xoay đầu trở về.

“Tiểu Nhụy, đi gọi người! Cô ta là vợ chủ nhân lâu đài cổ! Thân phận hiện tại của chủ nhân lâu đài cổ là quản gia!”

Tiểu Nhụy căn bản là chưa kịp phản ứng lại, nhưng theo phản xạ có điều kiện đứng lên, nhanh chóng đi mở cửa: “Cô chờ tôi một lát! Ngay lập tức!”

Sở Tu cũng trong khoảng khắc vừa rồi mới mới nhận ra, các người chơi cũng không phải đồng thời tiến vào lâu đài cổ, chẳng hạn như cô, cô chính là người tới muộn nhất.

Tất cả mọi người đến đông đủ, ở trong đại sảnh chờ ăn cơm, mà trước đó, không có người gặp qua một nhà bốn người chủ lâu đài cổ chủ, chờ tới lúc ăn cơm chiều, cũng là quản gia đi xuống dưới nói, phát hiện một nhà bốn người chủ lâu đài cổ đều đã chết.

Bọn họ thật sự là bị phát hiện lúc vừa mới chết sao?

Căn bản không phải là 10 người chơi, 11 NPC.

Mà là 11 người chơi, 10 NPC!

Khi cô tiến vào lâu đài cổ, lúc ấy người đàn ông trên danh nghĩa là quản gia kia, rất có khả năng là người chơi đầu tiên tiến vào lâu đài cổ này, lúc anh ta được mở cửa, tiến vào lâu đài cổ trước tiên, đã bị chủ nhân lâu đài cổ thay thế.

Còn người phụ nữ thích hút thuốc, biểu hiện ngày đầu tiên có hơi chút lạnh lùng, ngày hôm sau đột nhiên liền dính vào cô, kỳ thật Sở Tu không thân với cô ta, cho nên sẽ hoàn toàn không nghi ngờ, rốt cuộc lúc ấy còn không có loại khái niệm này.

Làm Sở Tu cảm giác nghi ngờ cô ta chính là thật lâu trước kia cô ta nói qua một câu.

Cô ta kêu Sở Tu cẩn thận với cô gái buổi tối ngày đầu tiên đổi phòng với cô, nói cô gái kia có chút không thích hợp.

Lúc này, cô ta hẳn là đã chết.

Kể chuyện, chính là vợ của chủ nhân lâu đài cổ!

Lúc ấy Sở Tu đều không có hoài nghi, là bởi vì cô còn chưa nghĩ đến thay thế thân phận, hơn nữa chuyện người phụ nữ kia kể chuyện là người mới ở phó bản, cho nên mới không có nghi ngờ cô ta là NPC.

Cho tới bây giờ, cô đột nhiên nhớ tới, các NPC trong phó bản này đều đã trải qua hơn một đợt người chơi, Tiểu Nhụy rất quen thuộc mà xưng hô người chơi, thậm chí còn biết trong tay người chơi sẽ có đạo cụ.

Cái câu chuyện gì đó, chỉ sợ cũng là chuyện của người khác, chỉ là cô ta nghe được.

Lúc cô và Tiểu Nhụy tiến hành một câu đối thoại cuối cùng, trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe, khắc sâu hoài nghi người phụ nữ này. Sở Tu kỳ thật không có hoàn toàn xác nhận, cô nghĩ thử một chút, cô ta chắc là nghĩ rằng cô đã xác nhận, cho nên không hề che giấu thân phận.

“Tại sao cô nghi ngờ tôi vậy kìa?” Cô ta hoạt động cổ, vô cùng tò mò hỏi.

“Tôi và cô phân công nhau hành động, cô đi tìm quản gia muốn chìa khóa, tôi đi tìm những thứ khác, lúc cô trở về nói với tôi, quản gia đưa chìa khóa cho cô mượn, nói trong tay quản gia có một chìa khác, kêu cô mau chóng còn trả về.”

Rất nhiều điều cô nói, làm kỳ thật đều mang theo một chút nho nhỏ điểm đáng ngờ, chỉ là Sở Tu từ trước đến nay đều không có nghi ngờ rằng NPC của phó bản này, ở trận doanh khác nhau nên không thân phận đối phương, bởi vì sau khi bọn họ đã thay đổi thân phận với người khác, từ bề ngoài thì không hề khác người sống chút nào cả.

Tiểu Nhụy thậm chí còn không phát hiện, người phụ nữ này đã không phải người sống.

Cho nên trước kia Sở Tu không có nghi ngờ cô ta cũng rất bình thường, chỉ là hiện tại bắt đầu nghi ngờ, những điểm đáng ngờ nho nhỏ đều bị phóng đại.

“Buổi tối hôm đó tôi cứu cô, cô liền kể mọi chuyện cho tôi, tôi cho rằng cô đã rất tin tưởng tôi.” Người phụ nữ nhịn không được thở dài: “Loại người thông minh như cô này, tâm tư đều là nhiều như vậy à?”

“Tôi đúng thật là rất tin tưởng cô.” Nếu không phải vừa rồi, được Tiểu Nhụy cho biết thêm tin tức, cô vừa xâu chuỗi vừa tự hỏi, đồng thời bài trừ vài người, cũng sẽ không đột nhiên nghi ngờ đến trên người cô ta.

Cô ta thật sự giấu rất tốt.

“Mặc kệ thế nào tôi đều là muốn cảm ơn cô, nếu không phải cô tôi cũng sẽ không biết, nguyên lai con tiện nhân này ở sau lưng còn âm mưu chuyện như vậy.” Nụ cười trên mặt cô ta càng ngày càng tươi, thậm chí có vẻ có chút quái dị: “Nhưng đã chậm, bởi vì cuồng hoan đã bắt đầu rồi.”

Ngay đêm nay, một NPC cuối cùng là Tiểu Tuế đã chết.

Nói cách khác, kỳ thật tối hôm nay chính là ngày cuối cùng, lâu đài cổ lập tức sẽ tiến vào trạng thái thiêu đốt.

Sở Tu nói nhảm với cô ta, kéo dài một chút thời gian, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng, không có ý định cứng đối cứng với cô ta nữa.

Vừa ra đi liền phát hiện các cửa phòng đều mở ra, lần lượt có người ra khỏi phòng. Trí nhớ Sở Tu không tồi, trong đó có người là hầu gái, có người là chủ nhân lâu đài cổ.

Sở Tu thậm chí thấy được cô gái trước kia trao đổi phòng với mình, vào lúc cô ấy nói chuyện với Tiểu Nhụy, Tiểu Tuế cũng đang tìm kiếm thế thân của mình, cuối cùng thành công giết chết cô gái này.

Chỉ là rõ ràng là vừa rồi cô ấy đã thành công, bằng không Sở Tu có thể biết sớm hơn việc người bên cạnh mình có vấn đề.

Toàn bộ lâu đài cổ giữa tức khắc lâm vào hỗn chiến, tất cả mọi người trong hình dáng người chơi, đánh thành một đoàn. Sở Tu rất linh hoạt, ở trong đám người chui tới chui lui, cũng không có ý theo chân bọn họ cứng đối cứng.

Nhóm hầu gái nhóm cũng cố tình chiếu cố Sở Tu, yểm hộ cô.

Để một người không biết sự tình đi qua xem, thật sự không phân biệt được đâu là địch, đâu là ta. Sở Tu cũng nhận ra có chút đau đầu, cô thấp giọng nói: “Tôi đi đến phòng quản gia kiểm tra một chút, nhìn xem có thể tìm được chìa khóa hay không, các cô kéo dài thời gian một lát, thuận tiện xem trên người ông ta có hay không, tôi sẽ trở lại nhanh thôi!”

Mấy cô hầu gái sôi nổi gật đầu, để Sở Tu đi nhanh về nhanh.

Sở Tu như cá về biển, ra khỏi đám người, đi thẳng đến phòng của quản gia, đến cửa phòng, cô mới chợt nhớ ra bản chất người này không phải là quản gia, cô lại chạy nhanh về tầng hai, muốn đi đến phòng một nhà bốn người lại nhìn một cái.

Hành lang hiện tại là loạn nhất, hai bên người đánh nhau lộn xộn, máu thịt bay tứ tung. Nhưng mà có thể giết chết bọn họ chỉ có đồ vật đã giết bọn họ lúc sinh thời, nói cách khác, nhóm hầu gái nhóm phải dùng lửa đốt mới có thể chết, mà chủ nhân lâu đài cổ bọn họ, chỉ sợ hãi hung khí.

Cho nên mặc kệ đánh dữ đội thế nào, mặc kệ có phải thiếu tay thiếu chân hay không, bọn họ đều sẽ khôi phục với tốc độ rất nhanh.

Sở Tu trộm lẻn vào phòng chủ nhân lâu đài cổ, sau đó thành công ở trong phòng thấy được một người quen…

Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau đó một giây đạt thành chung nhận thức, trăm miệng một lời nói: “Cô là người sống đúng không? Nhanh tới hỗ trợ.”

Đúng vậy, hiện tại toàn bộ lâu đài cổ chỉ còn lại có cô và người đàn ông trẻ tết bím tóc nhỏ, người tràn ngập hơi thở nghệ thuật gia.

Hai người vùi đầu tìm đồ.

Chìa khóa, chìa khóa nếu không có bị bọn họ đặt ở trên người, chắc chắn sẽ bị giấu ở phòng này, Sở Tu còn lo lắng cái gì mà hình tượng nữa, thậm chí chui vào gầm giường, kiếm nửa ngày.

Không tìm được, chờ tới lúc cô chui ra từ gầm giường, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông trẻ cầm trong tay cầm một tờ giấy, đang đánh giá căn phòng, cô ngó đầu qua thì thấy… Có hơi quen.

Đây không phải là bức tranh đã bị mất sao?

Bức vẽ hiện trường giết người bằng màu sáp đó.

“Anh đang xem cái gì?”

“Xem bài trí trước đó và hiện tại có gì khác nhau.” Người đàn ông nhanh chóng nói: “Nói không chừng có thể có manh mối nào đó đấy.”

Sở Tu suy nghĩ lại là những thứ khác, nếu là cô, cô sẽ đặt chìa khóa ở nơi nào?

Thoạt nhìn hình như nơi an toàn nhất là mấy thi thể trên giường kia, giấu ở trong thi thể, hẳn là không có ai sẽ đoán được. Nhưng vạn nhất gặp phải một người chơi biết giải phẫu, chẳng phải là ngày đầu tiên sẽ vạch trần rồi sao?

Tuy rằng khả năng không lớn, Sở Tu vẫn là thử một chút, cô lật thi thể ra, cái mùi đó quả thực là rất nồng, chỉ cần ngửi thấy cũng khiến người ta buồn nôn, Sở Tu còn phải căng da đầu vói tay từ miệng vết thương vào trong, sờ soạng nội tạng thi thể.

Cái loại xúc cảm nhão nhão dính dính này… Làm người ta càng muốn nôn ra.

Sở Tu có chút buồn nôn, nhưng vẫn phải nghiêm túc sờ soạng một lần, quả nhiên cũng không có tìm được đồ vật mình muốn. Cô vừa chà lau bàn tay, vừa nghĩ, có cái gì là điểm mù của người bình thường bọn họ hay không?

Nghĩ nghĩ, cô ngẩng đầu lên.

Có đấy, nói thật, trừ phi là một ít người có kinh nghiệm trong phương diện này, nếu không phần lớn người điều tra một phòng đều sẽ điều tra mặt đất, đồ đạc ở khắp mọi nơi, những thứ trên tường, nhưng rất ít có người sẽ đi lục soát đỉnh đầu.

“Chuyển cái tủ đó lại đây!” Sở Tu nói nhanh.

Người đàn ông trẻ lập tức hỗ trợ dọn tủ lại, độ cao này vẫn chưa đủ, bên trên lại đặt thêm cái ghế dựa, anh ta ở dưới hỗ trợ đỡ, Sở Tu leo lên trên tủ dẫm lên ghế dựa, duỗi tay sờ đèn treo trên nóc.

“Quả nhiên có gì đó!”

Một tay cô vừa sờ soạng vừa hôi đồng, cũng thành công tìm được chìa khóa!

Nghe nói chìa khóa có hai cái, có thể tìm được một chìa, là có thể rời khỏi nơi này.

Cô nhanh chóng từ trên ghế trượt xuống: “Đi đi đi! Đi tìm đường hầm!”

Hai người vừa ra khỏi phòng, vợ chồng chủ nhân lâu đài cổ lập tức khóa chặt mắt nhìn cô, sau đó điên cuồng đi lại đây.

“Ngăn bọn họ lại!” Sở Tu chạy xuống lầu nhanh như chớp, mấy người hầu gái trong nháy mắt biết cô lấy được chìa khóa, liền liều mạng ngăn cản hai vợ chồng đó.

Sở Tu với người đàn ông trẻ cùng nhau chạy một mạch tới phòng khác tầng một, ngay sau đó lập tức đi về phía phòng tắm. Vừa đến đến phòng tắm, hai người bọn họ thấy được cậu bé đứng cách đó không xa.

Thi thể của cậu bé đã bị phân hủy nặng, cậu đang lang thang trên hành lang như một bóng ma.

“Cô đi mở cửa.” Người đàn ông nhanh chóng nói: “Tôi sẽ đến ngay thôi.”

“Có được không?”

“Được.”

Sở Tu lập tức vọt vào trong phòng tắm, cuối cùng còn liếc mắt xem một chút, tình cảnh có hơi tàn bạo, cậu bé xông tới cô, còn chưa có vọt tới cửa, đã bị người đàn ông trẻ một phen hạ gục, hai người giống như hồ lô mà lăn trên mặt đất vài vòng, cơ thể cậu bé hư thối còn rớt xuống rất nhiều thịt nát.

Thoạt nhìn vô cùng thối.

Sở Tu lúc này đã tiến vào phòng tắm, cô nhìn thoáng qua kết cấu phòng tắm, sau đó tới bồn tắm bị hư phía đối diện, quả nhiên có một cái vòi hoa sen đã bị vứt bỏ, cô tiến lên vặn cơ quan phía dưới, phát hiện không chuyển động được, lập tức thử ấn xuống một chút, vẫn không được, liền dùng lực rút ra ngoài.

Quả nhiên, theo cơ quan bị mở, phía sau cũng phát ra tiếng ầm ầm ầm, bồn tắm chậm rãi dịch chuyển qua một bên, lộ ra lối vào hình tròn ở phía dưới như là nắp giếng.

Cái nắp lối vào có hơi giống hình cá âm dương, ở giữa có ổ khóa, cô thử lấy chìa khóa trong tay để mở, quả nhiên là có thể mở ra.

“Anh có ổn không? Tôi mở cửa!” Sở Tu vừa khóa vừa kêu.

“Tới ngay đây!” Người đàn ông cao giọng nói.

Cái nắp giống như cá âm dương vang lên tiếng mở khóa, mở ra hai bên, vừa lúc cái nắp mở ra, người đàn ông trẻ vọt vào trong phòng tắm, nhanh chóng đóng cửa lại, ngay sau đó cửa đã bị đập bùm một tiếng.

Lúc này đã có thể ngửi được mùi khói nồng đậm, giống như vị trí nào đó ở lâu đài cổ, đang dần dần bị thiêu đốt.

“Ở đây ở đây!” Sở Tu vẫy vẫy tay với anh ta, sau đó dẫn đầu nhảy xuống.

Người đàn ông đẩy chốt cửa, ngay sau đó cũng đi tới cửa đường hầm, nhảy xuống theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.