Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại

Chương 41: Chương 41: Mê cung vô tận 07




Tác giả: Bạch Cô Cô

Edit: Chinn

Sở Tu đi tiếp về phía trước một đoạn, cũng không nhìn thấy ký hiệu khác, cũng không tìm được cô gái tên Lily.

“Nếu như nói toàn bộ mê cung mỗi phút mỗi giây đều đang biến hóa… Vì sao chúng ta đều không nhận thấy được dù chỉ một chút?” Sở Tu có hơi không hiểu, tác động lớn như vậy, ít nhất bọn họ phải cảm giác được động tĩnh gì đó chứ?

Đánh giá hai manh mối lúc nãy, ít nhất bọn họ đã trải qua hai lần mê cung rung chuyển. Nhưng nếu không phải xong việc phát hiện một chút dị thường, có khả năng bọn họ không bao giờ phát hiện được mê cung này có vấn đề.

“Tường này quá trắng rồi, nhìn lâu sẽ có một loại cảm giác hoa mắt, theo bản năng chúng ta không có chú ý vách tường, xuất hiện sai sót cũng thực bình thường.” Úc Thời Dịch thở dài một hơi: “Hiên tại, muốn rời khỏi cái mê cung này là rất khó khăn.”

“Rất khó để chúng ta tìm ra quy luật, tìm được cửa ra. Có cô ở đây chúng ta không cần lo lắng đồ ăn không đủ, cho nên tình huống còn tốt một chút, những người vẫn luôn tìm không thấy đồ ăn, khó tránh khỏi bí quá hoá liều…”

Tựa như thanh niên trẻ lúc nãy, chẳng lẽ cậu ta không biết vi phạm quy tắc kết cục sẽ không tốt à? Nhưng cậu ta vẫn thử, bởi vì quá nôn nóng, kiên nhẫn dần dần mất hết, cuối cùng không nhịn nổi nữa, mạng sống cũng mất luôn.

“Hơn nữa tôi nghi ngờ, nhìn những bức tường lâu rồi, cũng sẽ có một số ảnh hưởng nhất định đến tâm thái của con người, sẽ làm người ta trở nên dễ dàng nóng nảy. Bởi vì cẩn thận suy nghĩ lại một chút, dường như hai ngày này tâm tình của tôi cũng táo bạo hơn so ngày thường. ” Sở Tu thấp giọng nói: “Tóm lại, có lẽ là mê cung này so với trong tưởng tượng của chúng ta còn phức tạp hơn rất nhiều.”

Chẳng những trong khoảng thời gian này có chút táo bạo, lại còn có xuất hiện một loại trạng thái khát máu (thích chém giết). Cũng may là mỗi ngày xách đao chém quái, có thể kịp thời đem loại cảm xúc này phát tiết ra ngoài.

“Ý của cô là…”

“Tôi đang lo lắng, rốt cuộc tố chất tâm lý mỗi người đều là không giống nhau, một số người có tố chất tâm lý rất mạnh mẽ, có một số người thì rất dễ dàng bị ảnh hưởng. Tôi không biết có bao nhiêu người bị thả xuống vào trong mê cung này, nhưng mà số lượng tuyệt đối không ít, càng nhiều người thì càng dễ dàng xảy ra chuyện. Nếu loại tình huống này càng ngày càng nghiêm trọng, nói không chừng những người còn sống sẽ nội chiến.”

Sở Tu không muốn nhìn thấy nhất chính là tình huống người sống sót bắt đầu giết hại lẫn nhau, như vậy rất dễ dàng làm ảnh hưởng đến lý trí của bản thân, muốn đi ra ngoài sẽ trở nên khó khăn hơn rất hiều.

“Tôi đã nói phó bản này không có khả năng đơn giản như vậy mà.”

“Dù sao bình tĩnh là được rồi, mặc kệ gặp phải chuyện gì, đều không cần suy xét phá hư cái quy tắc kia.” Úc Thời Dịch vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy mê cung này nhất định là có quy luật, chỉ là chúng ta còn không tìm được quy luật mà thôi, một khi tìm được quy luật, hẳn là là có thể tìm được cửa ra.”

Quy luật thật sự rất quan trọng, nhưng muốn tìm ra quy luật lại không hề đơn giản chút nào. Bởi cho tới bây giờ, bọn họ vẫn không hiểu nó như thế nào.

Có khả năng vào lúc tay người kia bị bắt lấy, mê cung cũng đã bắt đầu chuyển động, chỉ là bọn họ không có phát hiện mà thôi. Cho đến khi bọn họ chạy tới, mê cung đã khôi phục bình thường, đồng đội người kia hiện tại ở nơi nào thì chỉ xem vận khí.

Muốn tìm người thật đúng là không dễ dàng như vậy.

“Hiện tại vật tư của chúng ta tạm thời đủ dùng, có thể chuyên tâm tìm manh mối.” Sở Tu hoạt động tay chân một chút, sau đó nói: “Phương diện này tôi không am hiểu lắm, phải làm phiền anh rồi.”

“Được.” Từ khi Úc Thời Dịch vào mê cung này tới giờ, vẫn luôn cảm thấy mình rất vô dụng, đánh quái đều là Sở Tu làm, anh chỉ theo ở phía sau là được, thật vất vả đi theo ra tay vài lần, kết quả còn có hơi chật vật.

Hiện tại rốt cuộc cảm giác mình có chút tác dụng.

Nếu mê cung đã biến hóa vị trí, như vậy bọn họ vẫn ở chỗ này cũng không có ý nghĩa gì, vì thế tiếp tục đi về phía trước, mới vừa đi ra ngoài không bao xa, đã gặp người.

Vào lúc mê cung biến hóa, con người hẳn là cũng là di chuyển theo, chỉ là bản thân không phát hiện ra mà thôi. Vị trí của tất cả mọi người đều biến hóa, tương đương với việc thêm một rắc rối nữa nữa, hiển nhiên cũng rất dễ dàng gặp được người khác.

Khi nghe được động tĩnh tất cả mọi người đều cảnh giác, nắm chặt vũ khí trong tay, sau đó chậm rãi đi về phía trước, kết quả qua một chỗ ngoặt, người ở hai bên đã gặp nhau.

Ở trong mê cung gặp được loại tình huống này, thường thường sẽ có hai loại kết quả.

Một loại là hai bên đều im lặng không lên tiếng, giữ chặc vật tư dự trữ của mình, đỡ phải khi không cẩn thận lại bị đoạt mất. Sau đó người ở hai bên đều nhìn chăm chú vào đối phương, chậm rãi rời đi, thậm chí phải lùi lại để rời khỏi, đỡ phải bị người từ phía sau thọc một đao.

Loại thứ hai là, lên tiếng kêu gọi trước, sau đó dò hỏi đối phương có manh mối gì có thể trao đổi một chút hay không. Họ sẽ không tiếp xúc nhiều, trao đổi xong thì lập tức rời đi, nói trắng ra là cũng là không tin đối phương, lo lắng sau khi có được manh mối lại qua cầu rút ván.

Người hai bên gặp mặt, đều là gương mặt xa lạ, bên hông Sở Tu còn treo đao, rất có sức uy hiếp. Người khác tuy rằng nhìn vào ba lô bọn họ, nhưng mà chỉ là nhìn thoáng qua, trong lòng có kiêng kị, không dám có tâm tư nào khác.

Nhưng thật ra người dẫn đầu phía đối diện kia vẫn liếc mắt nhìn Sở Tu, sau đó vô cùng hòa khí nói: “Xin hỏi có manh mối có thể trao đổi không? Chúng tôi có một ít.”

“Có thể.” Nếu trong tình huống đối phương không có ác ý gì, trao đổi một chút manh mối linh tinh, đều là bình thường. Sở Tu chủ động nói manh mối lúc nãy phát hiện ra, chẳng hạn như nói mê cung sẽ chuyển động, một khi vi phạm quy tắc, kết quả sẽ rất thảm.

Người đàn ông dẫn đầu bên kia gật gật đầu: “Ở đây tôi có tin tức khác, tôi cảm thấy nhất định các người sẽ cảm thấy hứng thú.”

“Các người đã từng nghe nói qua thần thạoi Minotaur chưa? Tôi hoài nghi nơi này nguyên hình là mê cung Minotaur. Tôi có chứng cứ, tôi với các bạn của tôi đã gặp được "công chúa".”

Ở trong thần thoại Minotaur, giết chết Minotaur chính là một người gọi là hoàng tử Theseus. Nhưng mà sở dĩ hoàng tử này có thể giết chết Minotaur, là bởi vì có một cô công chúa yêu anh ta, sau khi khiến công chúa nhất kiến chung tình với anh ta, đã đưa cho anh ta một thanh kiếm và một cuộn chỉ.

Theseus nhờ vào cuộn chỉ để không bị lạc trong mê cung, dùng kiếm giết chết Minotaur.

Sở Tu lập tức hứng thú: “Ồ?”

“Vừa mới tiến vào mê cung không bao lâu, chúng tôi đã từng nhìn thấy một cái kiến trúc, là một cái căn nhà có mái màu trắng, có một cô gái đứng ở cửa sổ. Vốn dĩ chúng tôi muốn tới gần xem một chút, nhưng mà cô ấy làm một cái thủ thế xua đuổi, ngay sau đó căn nhà đã không thấy tăm hơi.” Người đàn ông vô cùng thành khẩn nói: “Tôi hoài nghi thân phận của cô gái ở trong mê cung này, tựa như cô công chúa trong thần thoại vậy.”

“Thì ra mê cung là sẽ chuyển động, khó trách cô ấy đột nhiên biến mất ở trước mặt ở chúng tôi.”

“Công chúa Ariadne?” Sở Tu cũng đã nghe qua thần thoại đó, bởi vậy lập tức phản ứng lại: “Có ý gì, chẳng lẽ phó bản này yêu cầu chúng ta giết chết Boss, mới có thể rời khỏi à?”

Nếu là thật sự chỉ có giết chết Boss phó bản thì cửa ra mới có thể xuất hiện, vậy quá hung tàn rồi!

Trong trò chơi này Boss phó bản có bao nhiêu mạnh mẽ, tự mọi người đều biết, hơn nữa ở trò chơi chạy trốn bình thường, hẳn là Boss phó bản ở trạng thái vô địch mới đúng.

“Tôi nghi ngờ chính là vậy, cho nên nếu có thể gặp lại công chúa kia, tôi nhất định phải tiến lên dò hỏi một chút, nếu cô ấy thật sự cho tôi cuộn chỉ và thanh kiếm ma gì đó, chỉ sợ cũng chỉ là tôi suy đoán thôi.” Người đàn ông làm động tác chắp tay: “Từ chỗ các người có được manh mối rất quan trọng, chúng tôi đây đi trước, có cơ hội lại hợp tác nhé.”

“Được.” Nhóm người Sở Tu tránh qua một bên, để cho bọn họ đi qua, vẫn không nới lỏng cảnh giác, cho đến khi đám người kia đi xa.

“Anh đoán xem lời nói trong miệng bọn họ có bao nhiêu là có thể kiến người ta tin tưởng?” Sở Tu ôm cánh tay nghiêm túc dò hỏi.

Úc Thời Dịch lắc đầu: “Không rõ ràng lắm, nhưng tốt xấu gì cũng cho chúng ta ý nghĩ mới.”

“Công chúa Ariadne à?” Sở Tu sờ sờ cằm: “Nếu phó bản này thật sự yêu cầu giết chết Boss phó bản mới có thể rời đi, độ khó có hơi cao nhỉ?”

Không cần quên một chuyện, bọn họ chỉ mới là người mới trải qua hai ba cái phó bản mà thôi, để cho bọn họ đối mặt với phó bản khó khăn như vậy, rất dễ dàng bị đoàn diệt đúng không?

“Ai biết được… Xem xét tình huống trước rồi nói sau, dù sao vật tư trong tay chúng ta cũng đủ, có thể chịu đựng qua nhiều ngày.” Úc Thời Dịch thở dài nói.

Ngay cả cô gái mặt tròn cũng bổ sung một câu: “Hơn nữa dù cho vật tư của chúng ta không đủ, cũng không có sao cả, vẫn có thể tìm tiếp.”

Sức chiến đấu của Sở Tu đã cho cô ấy sự tin tưởng rất lớn.

Nguyên nhân những người khác dần dần mất đi nhẫn nại cũng có cái này, bọn họ muốn có đủ vật tư nhưng không dễ dàng như vậy. Rốt cuộc đối với bọn họ mà nói, ở trong mắt Sở Tu thì là quái nhỏ rất đơn giản, nhưng nó lại có thể làm cho bọn họ bị thương, thậm chí là trực tiếp mất mạng.

Bọn họ chỉ dám tìm đồ vật có thể ăn trong tình huống đã chịu hết nổi, đi tìm điểm tiếp tế thử một chút, vật tư trong tay đều là ăn cần mặc kiệm, có thể tiết kiệm một chút thì tiết kiệm.

Cho nên khi không chiếm được vật tư, không có đồ vật có thể ăn, lại dần dần bị ảnh hưởng đến điên cuồng, cảm thấy tuyệt vọng. Do đó lựa chọn trái với quy tắc, leo lên đầu tường hoặc là nơi khác, muốn xem bọn họ khoảng cách cửa ra còn có bao xa, nó một tình huống rất bình thường.

Trong tình huống người ta hết hy vọng rồi, thì chuyện gì cũng đều có thể làm.

Có thể nói phó bản này chính là một khảo nghiệm tâm lý người ta, sau khi rời khỏi phó bản này, Sở Tu cảm thấy chính mình đối mặt chuyện gì đều có thể Phật hệ (lối sống trung bình, không hoài bão, không ganh đua và bằng lòng với những gì mình có).

Hơn nữa khi tiếp tục đi về phía trước thăm dò, bọn họ còn phát hiện một vấn đề khác. Lúc này đây, sau khi mê cung biến hóa, giống như rất dễ dàng gặp được những người khác, ngắn ngủi mấy giờ trôi qua, bọn họ đã gặp hai nhóm người sống.

Nhóm người thứ hai thoạt nhìn càng chú tâm cẩn thận, không biết có phải bởi vì trong nhóm họ con gái tương đối nhiều hay không.

Cho nên bọn họ không có bất luận giao lưu gì, sau khi gặp mặt thì rất nhanh đã rời đi vào hướng khác.

Bất quá từ điểm đó cũng có thể nhìn ra được, phàm là người sống ở mê cung đến bây giờ, hẳn là đều tìm được đồng đội. Bởi vì người nhiều một chút, cùng đi điểm tiếp tế thu hoạch vật tư sẽ tương đối an toàn hơn một chút.

Trừ phi là cái loại vận khí vô cùng kém, một người sống cũng chưa gặp được, bây giờ còn có khả năng một người đơn độc.

Trong đó có không ít người đều bị thương, tuy rằng vết thương không phải rất nghiêm trọng, nhưng mà đừng quên, ở trong mê cung không có thuốc, chỉ có thể băng bó sơ sài một chút, bị thương nghiêm trọng một chút, miệng vết thương còn đang chảy máu, làm cho tấm vải băng bó đều tẩm ướt.

Thấy nhiều người nhập đội ngũ, lúc này Sở Tu mới ý thức được mình hiện tại có bao nhiêu mạnh mẽ, thậm chí lúc cô đánh nhau còn chưa từng dùng qua năng lực của mình nữa đó, bởi vì không có bị thương.

Dưới tình huống như vậy, cô đã có thể nghiền áp quái nhỏ. Mà quái nhỏ bị cô nghiền áp, người khác đều phải tổ đội đi giết, giết xong trên người còn bị thương.

Biểu tình Sở Tu có chút quái dị, nhịn không được nghĩ tới phó bản trước mình gặp được người đàn ông mặc đồ đen, anh ta rất mạnh, cái loại mạnh mẽ có thể cảm giác được, vốn dĩ cho rằng cùng với việc trải qua nhiều phó bản hơn, cũng sẽ gặp được người ngày càng mạnh hơn.

Nhưng mà so với tưởng tượng có hơi không giống nhau…

“Thì ra tôi trâu bò như vậy à?” Sở Tu nhỏ giọng nói.

Úc Thời Dịch cười theo bản năng, gật gật đầu: “Đúng vậy. Cô mới phát hiện ra hả?”

Đúng vậy, cô mới phát hiện.

Ba người nói nói cười cười, chỗ rẽ lại gặp người, người bọn họ gặp được cũng là một tổ ba người, là ba nam, nhưng mà trong đó một chàng trai tuổi không phải rất lớn, thoạt nhìn cũng mới 18 tuổi, hơn nữa… Cậu ta chỉ có một chân, một chân khác là chân giả.

Phỏng chừng là vì băng bó miệng vết thương, cái ống quần của chi giả kia xé rách một miếng to, lúc này mới khiến người ta thấy được chân giả của cậu ta.

Vừa thấy đến Sở Tu bọn họ, thế nhưng nhóm người lại nhiệt tình: “Có muốn trao đổi vật tư không?”

Một người lấy ra từ trong túi một quả táo. Đúng vậy, một quả táo!

Đôi mắt Sở Tu lúc ấy sáng lên, có trời mới biết cô ăn bánh mì ăn đến sắp nôn ra, hiện tại có thể có cái trái cây cải thiện một chút khẩu vị mà nói… Quá hạnh phúc rồi?

“Đổi như thế nào.” Sở Tu đánh giá ba người đó một chút, người lấy ra quả táo kia đeo một cái ba lômàu hồng nhạt, phỏng chừng cái ba lô này không phải anh ta, hơn nữa cái này ba lô này không phải rất lớn, đồ vật bên trong chắc là không nhiều lắm, ngoài ra bên ngoài trên người nhóm người đó cũng không có những thứ khác.

Nói cách khác nhóm họ không có vật tư.

“Hai cái… Không, ba cái bánh mì một bình nước, có thể chứ?” Người cầm quả táo cũng đang đánh giá Sở Tu bọn họ, vừa thấy ba lô trên lưng Úc Thời Dịch căng phồng, ánh mắt anh ta có một ít tham lam.

Nhưng mà anh ta biết rõ, người có thể lấy được nhiều vật tư như vậy, nhóm họ không thể trêu vào.

Bởi vậy tham lam trong mắt chợt lóe mà qua, sau đó được che giấu rất kỹ.

“Anh chỉ có một quả táo thôi à?” Sở Tu tò mò dò hỏi, sở dĩ hỏi cô như vậy, đương nhiên là còn muốn càng nhiều, tại mê cung có thể nhìn thấy thứ giống như trái cây thật sự là kỳ tích.

Qua này lần hẳn là không có cơ hội nào khác nữa, tuy rằng không biết nhóm họ có được như thế nào, nhưng mà trong điểm tiếp tế ở mê cung không có trái cây, phương thức có được trái cây khẳng định là chỉ có bọn họ biết được.

“Còn có.” Anh ta nhanh chóng lấy trái táo từ trong ba lô ra, đó là trái táo thứ hai: “Hai trái táo, chỉ cần năm cái bánh mì và hai bình nước, có thể chứ?”

Chính anh ta nói lời này đều có hơi ngượng ngùng, rốt cuộc mặc kệ quả táo ở bên trong này có bao nhiêu hiếm thấy, cũng không thay đổi được một sự kiện, đó chính là trái cây không đỡ đói, là không có cách nào hết đói, mà ở trong mê cung này, quan trọng nhất chính là ăn no bụng sống sót.

Cho nên giá trị bánh mì kỳ thật cao hơn so với quả táo. Một đường lại đây anh ta cũng gặp không ít người, ý đồ đẩy mạnh tiêu thụ quả táo của mình, nhưng mà chỉ có Sở Tu là có bản lĩnh không thiếu đồ ăn, mới có thể suy xét lấy quả táo để làm tăng chất lượng sinh hoạt của bản thân.

Thật vất vả gặp một người giàu, hiển nhiên anh ta nở miệng chào giá cao một chút.

Nhưng trong lòng lại thấp thỏm, lo lắng Sở Tu cảm thấy quá mắc, không chịu thay đổi.

“Có thể.” Sở Tu lấy nước với bánh mì ra, trao đổi với hai quả táo của anh ta. Anh ta còn lo lắng Sở Tu đổi ý, nhanh chóng ôm đồ vật vào trong lòng ngực, biểu tình còn có hơi xấu hổ, nhưng động tác tay không hề chậm chút nào, nhanh chóng cất hai cái bánh mì, lại đưa cho hai người khác, sau đó tự mình cầm một cái bắt đầu ăn.

Sở Tu bẻ một quả táo thành hai nửa, một nửa đưa cho Úc Thời Dịch, một nửa đưa cho cô gái kia: “Còn lại một quả tôi có thể lấy hết không?”

Cô có hơi ngượng ngùng hỏi.

“Đương nhiên có thể.” Úc Thời Dịch rõ ràng là đại thiếu gia, nhưng ở phương diện ăn uống sinh hoạt ngược lại càng bình đạm một ít, cô gái mặt tròn càng không cần phải nói, cô ấy là dựa vào đội ngũ này, mà đứng đầu đội ngũ lại là Sở Tu.

Vì thế Sở Tu vui sướng độc hưởng một quả quả táo, quả táo đúng thật là ngọt lại nhiều nước, Sở Tu đối với ba người kia có một chút sắc mặt tốt: “Các người lấy quả táo ở đâu vậy? Có thể nói cho tôi không?”

Cô nghĩ đến việc sau khi ăn xong quả táo này, thời gian rất lâu sau lại chỉ có thể ăn bánh mì, quả táo trong miệng tức khắc không còn ngọt ngào nữa.

Ba người đang chia sẻ nước, ăn ngấu nghiến bánh mì, nghe được Sở Tu nói như vậy, biểu tình đều trở nên phức tạp lên, đặc biệt là hai người đàn ông tuổi hơi lớn chút, theo bản năng nhìn chàng trai tàn tật.

Hai người xấu hổ cười, sau đó nói: “Cái này… Cái này… Không thể nói được, đây là bí mật của chúng tôi. ”

Sở Tu nhìn hai người bọn họ, nhìn lại chàng trai kia, vươn tay kêu cậu ta: “Có muốn suy xét đổi đội ngũ không? Vào đội chúng tôi này, mỗi ngày đều có cơm ăn, đánh nhau không cần cậu lên, chỉ cần làm hậu cần là đủ rồi.”

Sắc mặt hai người kia thay đổi ngay tức khắc, đại khái không nghĩ tới Sở Tu có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra mấu chốt.

Chàng trai tàn tật vốn dĩ vẫn luôn đứng ở phía sau không nói chuyện, sau khi bị điểm danh cả người đều sửng sốt, cậu ta chỉ chỉ chính mình: “Chị đang kêu tôi ở lại hả?”

“Đúng vậy, không kêu cậu thì kêu ai.” Sở Tu vẻ mặt theo lý thường hẳn là: “Muốn ở lại đây hay không?”

Cô thậm chí còn mở ba lô ra, lộ ra bên trong tràn đầy vật tư: “Không lừa cậu đâu, mỗi ngày đều có thể ăn no, cậu có thể suy xét một chút.”

Cô giống như là một ông chú kỳ quái cầm kẹo que dụ dỗ bé loli, nhưng nói thật thì, một ba lô đầy bánh mì như vậy, hiện tại thật sự dụ hoặc vô cùng.

Đừng nói chàng trai tàn tật kia, hai người đàn ông cũng nhịn không được mà nuốt nước miếng. Nếu có bản lĩnh, ai mà không hy vọng mỗi ngày đều có thể ăn uống no đủ?

Một ba lô lớn như vậy, đựng toàn là bánh mì, đủ bọn họ ăn được mấy ngày rồi! Nếu như vậy thì ba bốn ngày tuyệt đối không có vấn đề, ba bốn ngày không cần suy xét không cơm ăn… Cuộc sống thần tiên?

Chàng trai tàn tật lại một bộ dáng không thể tin được: “Vì sao lại là tôi? Chị cũng thấy rồi, tôi…” Cậu ta không nguyện ý nói ra cái từ kia, chỉ là hàm hồ nói: “Tôi không có sức chiến đấu, chỉ biết kéo chân sau các người thôi.”

“Cho nên cậu có gia nhập hay không vậy?” Sở Tu biểu tình vô cùng thành khẩn: “Hoặc là cậu có yêu cầu gì khác cũng có thể nói.”

Hai người đàn ông kia sốt ruột: “Chu Thanh, trong khoảng thời gian này vẫn luôn là hai chúng tôi quan tâm chăm sóc cậu đó!”

“Đúng vậy đúng vậy, vào lúc cậu bị người khác ghét bỏ, chính là chúng tôi tiếp nhận cậu mà!”

“Các người tiếp nhận cậu ta không phải bởi vì cậu ta có giá trị à?” Sở Tu tò mò nói: “Vì cái này cũng có thể lấy làm ân tình, áp chế cậu ta?”

“Quả táo anh lấy ra để đổi vật tư là đến từ chỗ cậu ta đúng không? Nói đúng là, bánh mì mà anh đang chính là cậu ta kiếm được, tuy rằng các người tiếp nhận cậu ta, nhưng cũng không phải là các ngươi chăm sóc cậu ta đâu.” Sở Tu đặc biệt tò mò: “Cho nên làm sao mà các người có thể dùng "lời lẽ chính nghĩa" như vậy?”

“Là lo lắng sau khi cậu ta đi theo tôi thì ngay cả quả táo đều không ăn được, đúng không?”

Hai người kia hiện tại chính là hối hận, vô cùng hối hận, hối hận ngày thường không đối xử với chàng trai tàn tật tốt hơn một chút. Sức chiến đấu hai người bọn họ như nhau, rất ít đi điểm tiếp tế, nếu lại mất đi chàng trai tàn tật này, về sau thật sự chỉ có thể dựa vào điểm tiếp tế thu hoạch đồ ăn.

Bởi vậy hai người căng da đầu nói: “Như vậy thì có sao đâu? Trong khoảng thời gian này chúng tôi không phải bảo hộ cậu ta à, cậu ta chính là một người tàn tật, nếu chúng tôi không bảo vệ cậu ta, sao cậu ta có thể sống trong mê cung này đến bây giờ.”

Vừa mới bắt đầu trong lòng hai người kia còn có một chút nói không lại, càng nói ngược lại càng tự tin, giống như trong khoảng thời gian này thật là bọn họ chăm sóc chàng trai. Cho nên mới nói, cảnh giới cao nhất của kẻ lừa đảo chính là lừa cả bản thân mình.

Hai người bắt đầu lải nhải, lời trong lời ngoài chỉ có một ý tứ, chàng trai tên Chu Thanh, không thể đi theo Sở Tu bọn họ.

“Hai người ồn quá, không thể để cậu ta tự quyết định được à?” Sở Tu ở cái mê cung này vốn dĩ rất dễ dàng bực bội, cô cau mày, sau đó nói: “Các người đều im miệng có được không hả? Để cậu ta nói.”

“Tôi… Tôi có thể không?” Chu Thanh tựa hồ chịu không ít đả kích, đã không chịu tin tưởng có người sẽ chủ động mời cậu ta tiến vào một cái đội ngũ. Cậu ta cắn môi, trong ánh mắt tất cả đều là khẩn trương, tự ti, còn có một chút kinh hỉ.

“Mỗi người đều có giá trị riêng, người khác ghét bỏ cậu có thể là bởi vì đội ngũ bọn họ phân chia không được.” Sở Tu vừa mới mới biết được có khả năng mình sẽ trở thành đại ca, hiện tại rất tự tin: “Mà đội ngũ này của chúng tôi, vừa lúc thiếu một người giống như cậu vậy, cậu chỉ cần gật gật đầu, đã có thể lại đây, không cần phải xen vào hai bọn họ nói cái gì, cậu cũng không thiếu nhận tình của bọn họ, hơn nữa đây là trò chơi mà, quan trọng nhất chẳng lẽ không phải sống sót sao?”

Sở Tu hiểu chi lấy lý động chi lấy tình, Chu Thanh do dự thật lâu, vẫn là đi về phía Sở Tu, cậu ta có hơi hơi thọt, mang theo một chút ngượng ngùng đi tới Sở Tu, đây là người đầu tiên chủ động mời cậu gia nhập đội ngũ.

[Hiểu chi lấy lý động chi lấy tình (晓之以理动之以情): dùng chân tình làm cảm động đối phương, dùng đạo lý thuyết phục đối phương.]

Hơn nữa cậu ta nhìn ra được bọn họ rất mạnh.

Vốn dĩ bị đả kích nên hoàn toàn mất hết lòng tự tin, dường như đang từ từ ngưng tụ lại.

Cậu ta không sợ bị lợi dụng, chỉ sợ ngay cả giá trị lợi dụng cậu ta cũng không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.