Ở Trong Thư Viện, Không Được Làm Ồn

Chương 4: Chương 4




“Bình cảnh (*), hình như là cái từ này nè.” Người sử dụng ykfs đánh chữ nói: “Một chuyện vốn mình rất am hiểu, bỗng nhiên gặp phải bình cảnh, lúc trước thì làm tùy tiện cũng có thể hoàn thành, nhưng hôm nay bắt tay vào làm lại thấy cực kỳ khó khăn.”

(*) bình cảnh: thường sử dụng với các nhà văn, kiểu đang viết tuốt luốt xong bị bí ý tưởng, thì người ta gọi là bình cảnh

Trục toạ độ y hỏi: “Nghỉ ngơi không đủ à?”

“Đủ, đồng hồ sinh học cũng rất có quy luật.”

“Trí nhớ có tốt không?”

“Cái này tôi cũng không rõ.” Người sử dụng ykfs trả lời, “Tôi không có chuyện gì cần phải nhớ kỹ cả.”

Rất nhanh, Trục toạ độ y gửi tin lại: “Vậy sao, vậy cùng chơi kiểm tra trí nhớ đi.”

Ngón tay Tầm Chu hoạt động mấy lần liền khôi phục bình thường, Tần Lộ bên cạnh nhìn thấy anh đang đánh chữ tốc độ nhanh, không nhịn được hỏi: “Không phải cậu mới vừa nói là không thể dùng tay nữa sao, giờ đang làm gì đây hả?”

“Chat xíu thôi mà.” Tầm Chu không chớp mắt nhìn chăm chú màn hình điện thoại, qua loa trả lời Tần Lộ.

Lúc này trong khung chat của Mê Lam là một đống câu hỏi kiểm tra trí nhớ mà Trục toạ độ y đưa ra: “Một, cậu còn nhớ tối hôm qua trước khi ngủ cậu xem ứng dụng nào cuối cùng không? Hai, cậu còn nhớ lần gần đây nhất uống cái gì không? Ba, cậu có nhớ hàng xóm tên gì không?” Triều Sinh ngồi suy nghĩ đáp án. Dù có nhìn thấy câu hỏi số ba, cậu cũng không hề hoài nghi Trục toạ độ y có mục đích gì.

Người sử dụng ykfs: Một, thời tiết. Tôi kiểm tra xem hôm nay có mưa không.

Người sử dụng ykfs: Hai, hồng trà lạnh. Là buổi trưa hôm trước uống, hôm qua không uống gì.

Người sử dụng ykfs: Ba, không nhớ.

Tầm Chu: “…”

Câu hỏi số ba bỏ cuộc cũng quyết đoán quá ha.

Trục toạ độ y: Được rồi, bước thứ hai kiểm tra trí nhớ, thử nhớ lại đáp án câu số ba đi, viết tắt cũng được.

Triều Sinh đang làm ổ trên giường, hai tay ôm đầu gối, nghiêng cổ trầm tư.

Phòng của cậu nằm ở cuối hành lang, hơn nữa cậu biết phòng bên cạnh không có ai ở, cho nên người có thể gọi là hàng xóm, cũng chỉ có người ở đối diện thôi.

Triều Sinh quả thật không nhớ ra được đối phương tên gì, cũng không phải người quan trọng. Nhưng vì để trả lời Trục toạ độ y, Triều Sinh quyết định chơi ăn gian. echkidieu.wordpress.com

Cậu gửi tin nhắn cho Lâm Yêu: “Thầy tiếng Anh của mày tên gì?”

Lâm Yêu đang chơi điện thoại, nhanh chóng trả lời: “Tầm Chu.”

Đúng rồi, cái tên này nè.

Triều Sinh gửi tin nhắn cho Trục toạ độ y: “Tôi nhớ ra rồi, tên là XZ (*).”

(*) Tầm Chu (Xún Zhōu)

Khi Tầm Chu nhìn thấy tên viết tắt của mình xuất hiện, lập tức quên mất nội dung định viết, anh ngơ ngác, sau đó kìm lòng không đặng nhếch miệng lên.

“Trả lời rồi.” Anh tự lẩm bẩm.

Tần Lộ nghe thấy anh đang thì thầm, ngẩng đầu nghi ngờ hỏi: “Cậu nói cái gì?”

“Không có gì.”

Tầm Chu tiếp tục đánh chữ, quay trở lại vấn đề ban đầu của Đoạn Triều Sinh: “Khi gặp phải bình cảnh có nghĩa là cậu cần phải điều chỉnh trạng thái, thử thực hiện cái chuyện cậu am hiểu kia bằng một cách thức khác.”

Hô hấp Triều Sinh có chút nặng nề, sau khi đi khỏi cung đạo quán, cậu đã nghĩ về lại nhà trọ thư giãn có thể làm tâm tình tốt lên, nhưng yên tĩnh ngồi mấy phút mới phát hiện, tình trạng còn gay go hơn dự đoán, không làm sao có hứng nổi với game hay phim ảnh nữa, thậm chí sức ăn cũng giảm.

Đầu tiên cậu không nghĩ trình độ bắn cung của mình giảm xuống nhiều như vậy, vượt ra khỏi trình độ “cảm giác không tốt”; càng không ngờ là tâm trạng của mình lại không thể chịu nổi cái đòn này, buồn phiền giống như trong lồng ngực có thứ gì chèn ép.

“Nhưng tôi không biết phải đổi cách thức như thế nào.” Triều Sinh đánh câu nói trong lòng ra, mới vừa gửi đi, xoang mũi bỗng nhiên bắt đầu chua xót.

Cậu phát hiện sâu trong nội tâm mình không biết nên làm thế nào, đó là cảm xúc mà từ lúc cậu sinh ra tới giờ chưa bao giờ gặp phải, là một loại mờ mịt không thể miêu tả. Nếu như cậu im lặng không nói, sẽ cảm thấy bất lực; nhưng nếu như cầu viện với người khác, sẽ cảm thấy tủi thân.

Nhưng ở màn hình bên kia, Tầm Chu chỉ dựa vào những con chữ không phát hiện được tâm lý chuếnh choáng của Triều Sinh, cho nên anh chỉ có thể dùng suy nghĩ của người trưởng thành cố gắng cho đối phương thêm sự lựa chọn.

“Cách thức mới chính là cách thức mà cậu chưa từng thử sức, hoặc là không am hiểu.” Trục toạ độ y nói: “Cơ thể cậu thích ứng với cách thức cũ quá lâu, cho nên phần khả năng nằm ngoài cách thức này vẫn chưa được luyện tập, khó tránh khỏi bị thoái hóa.”

Triều Sinh tỉ mỉ đọc hai lần tin nhắn người kia gửi tới, dường như có thể hiểu được ý người kia muốn nói.

Nếu như so sánh cơ thể mình với máy móc, như vậy bây giờ nhất định là có một linh kiện nào đó ở tận sâu bên trong bị hỏng rồi, lúc thường nó không hoạt động ở bên ngoài để cậu nhìn thấy, cho nên khi nó đã cũ kỹ hư hỏng, cậu cũng không phát hiện ra.

Vậy phần khả năng mà mình chưa luyện tập…

Triều Sinh trở nên trầm tư, trong đầu hiện ra câu nói Khổng gia nói với mình, nếu như không thể truyền nhiều sức mạnh vào cánh tay, dù động tác có đẹp cách mấy cũng không có nghĩa lý gì.

Cho nên đó là “sức mạnh” phải không?

Triều Sinh chợt tỉnh ngộ.

Từ trước tới nay, vì để động tác nhìn hài hòa và đẹp hơn, lúc kéo dây cung cậu đều sẽ bớt một chút lực để vị trí khuỷu tay không quá thấp, nên cổ tay cậu thường hay run. Chi tiết nhỏ này người khác chắc chắn không thấy được, nhưng trong lòng cậu rất rõ ràng, lúc bắn cung cậu đã “cắt giảm nguyên vật liệu”. web nào reup làm chó, nhất là truyenfull

Khi mũi tên lao ra, hấp thu tất cả các điều kiện ảnh hưởng như thời tiết, chiều gió, lực cản không khí, nhưng hôm nay Triều Sinh lại quên nhân tố quan trọng nhất, cung thủ.

Trước đây còn có thể may mắn bắn trúng hồng tâm, qua một thời gian dài, cậu đã thành thói quen khi giương cung dùng ít sức lực, quên mất bản thân mình còn có thể nâng cao sức mạnh để bảo đảm mũi tên phi hành vững vàng trong không khí.

Tuy rằng còn muốn đến cung đạo quán nghiệm chứng đáp án có phải là “sức mạnh” hay không, nhưng cảm xúc nặng nề trong lồng ngực Triều Sinh đã từ từ tiêu tán.

“Cảm ơn.” Triều Sinh trịnh trọng đánh xuống hai chữ này rồi gửi đi.

Nếu như có thể, Triều Sinh bây giờ thật sự muốn nói cảm ơn ngay trước mặt Trục toạ độ y. Với cái tính tình mạn nhiệt ngoài đời của cậu, với người không quen cậu tuyệt đối không chủ động mở miệng nói chuyện, dù là có cảm thấy hứng thú với nội dung người ta nói chuyện, cậu cũng chỉ có thể yên lặng ở trong lòng nói tiếp, chưa bao giờ chịu thử tham dự vào.

Cho nên, tán gẫu với bạn trên mạng không nhìn thấy mặt đối phương mới là cách giao tiếp thích hợp với con người cậu, mà Trục toạ độ y mỗi lần nói chuyện đều cho cậu cảm giác được cưng chiều đến kinh ngạc, Triều Sinh cảm thấy chỉ dùng câu chữ để cảm ơn thì không đủ biểu đạt cảm xúc vui mừng của mình bây giờ.

Cảm xúc vui mừng vì gặp được Trục tọa độ y qua mạng xã hội.

Trục toạ độ y: Cố lên.

Nhìn thấy người kia trả lời lại, Triều Sinh từ từ cũng bình tĩnh lại, nằm trên giường ngửa mặt lên.

Lơ đãng liếc mắt đến vách tường, lúc này mới phát hiện từ sau khi về nhà vẫn quên mở máy điều hòa, Triều Sinh chợt cảm thấy lạnh, lập tức vươn mình lên lấy điều khiển từ xa, mấy phút sau, trong phòng liền trở nên ấm áp.

Cảm xúc thay đổi trong nháy mắt, Triều Sinh lúc này mới khôi phục thái độ lạc quan, nhưng lần thứ hai nhìn lại câu nói “Cố lên” thì viền mắt lại nóng lên, nhíu chặt mày.

Cậu biết không phải mình đang khổ sở, chỉ là vừa nãy trong một khoảnh khắc nào đó, trong lòng cậu bỗng nhiên chui ra một nguyện vọng được voi đòi tiên.

Cậu cũng muốn ngoài đời bên cạnh mình có một người như Trục toạ độ y thì tốt biết mấy.

Trong mắt Triều Sinh, y (*) giống như là một “công cụ chuyển đổi năng lượng”, sau khi truyền năng lượng cho cậu, người kia còn giúp chuyển đổi thành năng lượng tích cực. Đổi lại là bạn bè ở ngoài, Triều Sinh chỉ có thể trút giận với họ, cuối cùng tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái buồn bực hơn.

(*) “y” ở đây không phải là đại từ chỉ người đàn ông ngôi thứ ba số ít như các bạn hay gặp trong truyện đâu, nó là “y” trong “Trục tọa độ y”.

Triều Sinh tự mình biết mình, biết rằng dựa vào năng lực non kém của cậu thì không có cách nào trở thành một người giống như “công cụ chuyển đổi năng lượng” được, cho nên chỉ có thể mong mỏi thiện lương của người khác tới cứu rỗi.

Mặc dù biết suy nghĩ này chỉ tạo thêm phiền phức cho người ta, mà ngày mai, ngày mốt, ngày kia, chỉ cần mạng internet còn tồn tại, Triều Sinh vẫn hi vọng Trục toạ độ y có thể mãi trò chuyện cùng mình.

Làn gió ấm từ máy điều hòa phảng phất thổi lên người, Triều Sinh nhìn ra cửa sổ bị một lớp sương mù vây kín, nhắm mắt lại thiu thiu ngủ.

Giấc ngủ này đến tận gần tối, cậu bị điện thoại của Lâm Yêu đánh thức, sau khi bắt máy đối phương giục cậu mau xuống lầu đi ăn lẩu.

“Lại đi cùng bồ mày nữa à?” Triều Sinh mới vừa tỉnh ngủ, tgiọng nói có chút khàn khàn, “Không đi đâu, đừng bảo tao làm kỳ đà cản mũi nữa.”

“Yên tâm, nhỏ không đi, lần này là liên hoan của câu lạc bộ bọn tao, thoải mái dẫn theo người thân.” Lâm Yêu cười to hai tiếng, “Tao nói tao dẫn con trai tao theo.”

“Biến.”

“Đi mà Đoạn Đoạn, nhân tiện cho mày quen thêm bạn.”

“Tao không muốn.” Triều Sinh theo bản năng muốn từ chối xã giao, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng thì lại do dự.

Từ sau khi làm việc ở thư viện, bên cạnh cậu đã rất lâu không có bạn bè nào mới, có thể hôm nay chính là cơ hội để mình bước về phía trước.

Lỡ may mắn có thể quen được bạn giống như y, mặc dù cậu cũng không biết y ngoài đời là kiểu người gì.

Triều Sinh đồng ý đến bữa tiệc này, thay đồ mặc áo khoác, đến chỗ mà Lâm Yêu gửi địa chỉ.

Cỡ mười người tham dự, cả nam lẫn nữ. Trên đường đến nhà hàng lẩu, Triều Sinh vẫn luôn nghe bọn họ cười nói đùa giỡn với nhau, mình thì đi tít ở ngoài rìa im thin thít.

Có người chú ý tới Triều Sinh không hòa nhập, liền lặng lẽ hỏi Lâm Yêu: “Bạn đẹp giai kia sao không nói gì vậy?”

Lâm Yêu không hề nghĩ ngợi, trực tiếp ôm vai Triều Sinh, lớn tiếng trả lời: “Nó ngại ngùng thôi, các cậu cứ chủ động đùa giỡn với nó là nó dễ nói chuyện liền.”

Ngớ ngẩn.

Triều Sinh không nhịn được lườm một cái.

Từ nhỏ đến lớn Lâm Yêu đều là như thế này, không biết giữ mồm giữ miệng, nói chuyện chưa bao giờ cân nhắc người khác có lúng túng hay không, còn tưởng rằng mình đang điều tiết bầu không khí.

Triều Sinh lập tức trở thành tiêu điểm của đám đông, cậu cúi đầu, nghe có người cười hỏi Lâm Yêu: “Đùa gì đây, hỏi người ta sao da trắng vậy hả?”

“Công nhận nha, da đẹp thật.” Có nữ sinh hâm mộ cảm thán một câu.

Triều Sinh làm bộ không nghe thấy, nhấc nhấc khăn quàng cổ, che khuất gương mặt và lỗ tai đỏ bừng.

Xung quanh trường chỉ có một nhà hàng lẩu, đến ngày nghỉ lễ là chật ních, cũng may Lâm Yêu đặt chỗ trước. Triều Sinh chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, đang chuẩn bị ngồi xuống, cánh tay bị Lâm Yêu kéo lấy.

“Đã để lại cho mày vị trí tốt nhất rồi.” Lâm Yêu nói, liền đẩy cậu lên phía trước, “Mày không ăn cay được thì ngồi ở đó, hai người ăn cùng một nồi nước dùng.”

“Hai người” trong miệng hắn nói, ngoại trừ Triều Sinh, còn có một cô gái khác ngồi bên cạnh.

Triều Sinh hiểu rất rõ Lâm Yêu, lúc trước từng giới thiệu bạn gái cho cậu, bị từ chối cũng vẫn bận tâm, bây giờ lại làm nữa.

Ở trước mặt mọi người Triều Sinh cũng không thể từ chối được, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, giữ khoảng cách với cô gái bên cạnh.

“Đừng có mà quản việc không đâu.” Triều Sinh cúi đầu gửi tin nhắn cho Lâm Yêu.

“Hạnh phúc của huynh đệ, cũng chính là hạnh phúc của tao.” Lâm Yêu trả lời.

Triều Sinh phiền nhất là điểm này của hắn, lúc nào cũng tỏ vẻ có “ý thức trách nhiệm” chẳng hiểu ra sao, chuyện gì cũng phải nhúng tay vào, nói trắng ra là ham muốn nắm giữ mọi thứ trong tay quá nặng.

Triều Sinh chuẩn bị lý luận với Lâm Yêu một trận, cậu cúi đầu chuyên tâm đánh chữ, không chú ý tới Lâm Yêu đã sớm đứng dậy.

“Chào thầy Tầm.”

Mấy người xung quanh bỗng nhiên mở miệng chào hỏi ai đó, Triều Sinh cũng ngước mắt lên, vừa lúc bốn mắt nhìn nhau với Tầm Chu.

“Chào thầy cô ạ.” Lâm Yêu nhìn thấy đằng sau Tầm Chu còn có mấy thầy cô tổ tiếng Anh, “Thầy Tầm hôm nay có uống rượu không ạ, tụi em mời.”

“Sao để cho sinh viên mời được.” Tầm Chu lơ đãng thu hồi tầm mắt từ trên người Triều Sinh, “Tối nay muốn uống gì thì cứ gọi nhé.”

“Cảm ơn thầy Tầm ạ, lần sau bọn em mời lại.”

Tầm Chu ôn hòa cười cười, cùng các thầy cô khác ngồi ở cái bàn xa xa.

Chờ bọn họ đi xa, mới có người mở miệng cảm thán với Lâm Yêu: “Đệt mọe, tại sao giảng viên tiếng Anh của mấy người là Tầm Chu, còn lớp tui lại là cô Tưởng.”

“Phải thấy thỏa mãn đi, cô Tưởng cũng không bắt chép thuộc lòng từ vựng, Tần Lộ còn bắt bọn này đối thoại một chọi một, lên bục nói bằng mic luôn.”

“Vậy cũng xấu hổ quá chừng, vẫn là Tầm Chu tốt nhất, ít nhất còn đẹp trai.”

Nhắc tới Tầm Chu, đề tài của bọn họ không ngừng được triển khai. Thầy tiếng Anh này ở trường học xem như là khá nổi danh, trẻ tuổi đẹp trai, còn có thể đàn dương cầm, quan trọng nhất là cách thầy giảng rất thoải mái, khoan dung với sinh viên, làm không ít người muốn tới học ké.

Triều Sinh không tham dự vào cuộc thảo luận của bọn họ, ngồi một bên yên lặng lắng nghe, càng nghe càng khó có thể tin sao người thầy dịu dàng trong miệng bọn họ lần trước lại hà khắc với mình như vậy chứ, bỗng nhiên có người tạo đề tài mới, đè thấp giọng mang theo chút hưng phấn nhiều chuyện: “Các cậu biết không, thầy Tầm là trai hư đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.