Ở Trong Thư Viện, Không Được Làm Ồn

Chương 7: Chương 7




Triều Sinh ở thư viện đến giữa trưa, sau đó xin nghỉ nửa ngày, đến cung đạo quán tập bắn.

Cậu nín thở, tập trung cao độ, ngắm vào tấm bia cách đó mấy chục mét. Lần này có chú ý tăng thêm lực, cho nên sau khi mũi tên bắn ra, rốt cuộc cũng đến được gần hồng tâm.

Luyện thêm mấy lần nữa cũng có lại cảm giác. Triều Sinh tìm về được tự tin, nhàn nhã lấy khăn lau cung.

“Triều Sinh, hóa ra con có ở đây.” Khổng gia đi tới, “Hôm nay có học viên mới đến, ta đã dạy rồi, con rảnh thì đi luyện với người ta một chút.”

“Con…” Triều Sinh đặt cung trong tay xuống, “Thôi bỏ đi, tháng trước có một nữ sinh viên kia luyện một tuần không xong, sau đó không phải dứt khoát không thèm đến nữa sao, chỉ làm phí thời gian của con.”

“Không, hôm nay là một thầy giáo, một buổi sáng đã học xong hết các động tác cơ bản rồi.”

Nghe Khổng gia nói như vậy, Triều Sinh mới yên tâm, “Anh ta ở khu bên cạnh đúng không ạ?”

“Ừm, đang tập một mình, con đến xem thử đi, sửa mấy chỗ sai cho người ta.”

Triều Sinh cầm cung đi ra ngoài, đi qua một dãy hành lang nhỏ hẹp, kéo cửa ra, ngẩng đầu nhìn thấy người thầy giáo mà Khổng gia nói.

Người đàn ông có vóc dáng cao to, đưa lưng về phía cậu, đang cầm cây cung dành cho người mới, hình như đang cúi đầu quan sát.

Sau khi nghe thấy tiếng cửa mở, người học viên mới chưa có trang phục cung đạo quay người lại, đối diện với ánh mắt Triều Sinh.

“Sao lại…” Môi Triều Sinh giật giật, nuốt lời trở lại.

Sao lại là anh nữa vậy?

Triều Sinh phát hiện mấy ngày nay tần suất Tầm Chu xuất hiện trước mặt mình quá nhiều rồi đấy. Mặc dù không có ý kiến nhiều về anh ta nhưng năm lần bảy lượt ngẫu nhiên gặp được, không có ai lại hoàn toàn không thèm để ý, trên mặt Tầm Chu cũng tỏ vẻ kinh ngạc, “Ô, thật là trùng hợp, cậu là người hướng dẫn ở đây à?”

“Không phải.” Triều Sinh trả lời, “Xem tôi là người hướng dẫn cũng không sao, tôi được cử đến để luyện tập với anh.” echkidieu2029.wordpress.com

Xem phản ứng của Tầm Chu, hóa ra thực sự là tình cờ gặp thật rồi, Triều Sinh chấp nhận lần trùng hợp này, cầm cung đi tới bên cạnh anh.

Cả một khu chỉ có hai người bọn họ, khi Triều Sinh đến gần Tầm Chu một chút thì lập tức ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh. Mùi vị vô cùng ngọt, giống như đứng ở đây là một cái bánh kem vậy.

Mà Triều Sinh ghét nhất là đồ ngọt.

“Vừa nãy tôi thử bắn một mũi tên, bắn không trúng bia.” Tầm Chu đi thẳng vào chủ đề, “Trước tôi từng đến chơi ở những chỗ bắn súng, tôi còn cho là bắn vào bia rất đơn giản.”

Triều Sinh không muốn ngửi cái mùi ngọt gắt trên người anh nữa, cố ý dời ra xa, nói: “Cung đạo truyền thống và bắn súng hiện đại không giống nhau, đừng gộp hai thứ đó vào so sánh.”

Tầm Chu gật đầu, “Ừm, tôi nhớ rồi.”

“Được rồi, bây giờ bắt đầu tập đi, tám bước bắn cung (*), bước thứ nhất…”

(*) trong cung đạo Nhật Bản (kyudo) có một hệ thống kĩ thuật bắn mang tên Hassetsu (Xạ pháp Bát tiết – Bắn cung tám bước). Tám bước ấy sẽ bao gồm từ chuẩn bị tư thế đứng cho đến khi kết thúc bắn và quay về tư thế ban đầu. (Theo Hanoi Kyudo)

Tầm Chu mở miệng ngắt lời hắn “Mấy cái bước này tôi đã biết rồi, hay là cậu dạy tôi ngắm bắn đi.”

Cái gì?

Triều Sinh nhăn mày. Anh ta quá không biết điều rồi, mới học có nửa ngày thôi mà đã vỗ ngực nói “đã biết”.

Nếu như đổi thành người khác đắc ý như thế ở trước mặt mình, Triều Sinh có khi còn yêu cầu đối phương biểu diễn thành quả đã học được. Thế nhưng đối với Tầm Chu, Triều Sinh lười tích cực, dù sao cậu cũng không muốn ngửi cái mùi nước hoa ngọt gắt đó, phải nhanh chóng đuổi anh ta đi cho xong.

“Đếm ngược bước thứ ba.” Triều Sinh không nhiều lời, hai chân tách ra, tự mình giơ cung lên, “Cầm dây, tay nâng lên, rồi chầm chậm kéo ra.”

“Tôi có một câu hỏi.” Tầm Chu tiếp tục ngắt lời cậu.

“Cái gì?”

“Bia ngắm phía trước đều không có các vòng cụ thể phải không?” Tầm Chu nâng kính, nheo mắt lại, “Ngoại trừ tâm màu đen, còn lại đều là trắng.”

“Ừm, đối với cung thủ mà nói, mục tiêu chỉ có duy nhất một hồng tâm (*) là đủ rồi.” Triều Sinh thuận miệng giải thích, “Nhưng mà tôi có thể nhìn thấy nhiều hơn người khác.”

(*) thật ra thì dùng chữ hồng tâm thì nó không phải là màu đen nữa rồi, nhưng mình chẳng biết phải dùng từ gì khác, cũng không có hắc tâm:))

Vừa dứt lời, tên trên tay Triều Sinh nhanh chóng bắn ra ngoài, nghe âm thanh kia hẳn là ở giữa hồng tâm.

Tầm Chu cúi đầu, “Không phải cậu đang nói chuyện sao, phân tâm bắn tên, không hợp quy củ, đúng chứ?”

Triều Sinh lườm anh một cái, “Còn không phải là bởi vì anh mới hỏi tôi sao?”

Tầm Chu hé miệng nở nụ cười, trở lại vấn đề vừa nãy: “Cậu nói cậu thấy nhiều hơn so với người khác, là có ý gì?”

Triều Sinh im lặng vài giây, tầm mắt nhìn về bia ngắm xa xa, chậm rãi nói “Trong đầu của tôi, bia ngắm đều có các vòng nhất định, vòng mười, vòng tám, vòng bốn, cho nên dù bắn làm sao, thành tích của tôi cũng cụ thể hơn của người khác.”

Tầm Chu bỗng nhiên tỉnh ngộ mà nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, hỏi Triều Sinh tiếp: “Cho nên lưng của cậu cũng ưỡn thẳng hơn người khác phải không?”

Triều Sinh sững sờ, hơi mở miệng lại không lên tiếng. Một hồi lâu sau cậu mới phản ứng được Tầm Chu là đang khen mình.

“Hay, hay là anh sang khu bên cạnh tập bắn bằng cây gỗ đi.” Khóe miệng Triều Sinh giương lên, “Luyện thêm mấy ngày nữa, khi quay lại ngắm bia chính thì tỉ lệ bắn trúng sẽ cao hơn.”

Tầm Chu đồng ý, trước khi đi anh lại hỏi: “Vậy khi nào tôi mới có thể mua cung riêng?”

“Không vội, trước tiên anh cứ dùng cung của đạo quán, thích hợp với người mới.”

“Cung của cậu nhìn ngầu ghê.” Trong mắt Tầm Chu lộ rõ vẻ tán thưởng, “Còn cao hơn cả cậu nữa.” (*) reup là chó

(*) Cây cung trong cung đạo thường dài từ 2m trở lên

Triều Sinh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh, phản bác: “Phí lời, ở đây có cung nào mà thấp hơn người đâu, sao anh không so với anh đi.”

Tầm Chu nghe ngữ khí của cậu bỗng nhiên dữ dằn, nhất thời cảm thấy sung sướng, ra vẻ như không có chuyện gì an ủi: “Thuận miệng nói vậy thôi, đừng nóng giận mà.”

“Ai thèm giận.” Triều Sinh cảm thấy chẳng hiểu ra sao, không cẩn thận cất cao âm lượng.

Tầm Chu biết chừng mực, thu hồi nụ cười trên khóe miệng, lịch sự nói: “Được rồi, tôi sang bên cạnh luyện tập, hôm nay rất cám ơn thầy Đoạn.”

Thầy gì?

Triều Sinh lần đầu tiên nghe được danh xưng như thế này trong đời, đặt nó ở trên người mình thấy rất kì cục. Đặc biệt đối phương mới thật sự là thầy, điều này làm cho Triều Sinh cảm giác bị trêu chọc.

Sau khi Tầm Chu ra cửa, trong phòng chỉ còn mình Triều Sinh đang luyện tập.

Cậu cúi đầu đặt tên lên dây cung, đang chuẩn bị cầm cung lên, trong đầu phút chốc có một câu hỏi chợt lóe.

Kì lạ thật.

Tầm Chu kia sao biết mình họ Đoạn?

Hôm nay lúc cậu tới thì Khổng gia chưa thấy, khi Khổng gia bảo cậu đến giúp Tầm Chu luyện tập chỉ là nhất thời mở miệng, trước đó Khổng gia không có lý do gì giới thiệu cậu với Tầm Chu.

Thật kỳ quái.

Triều Sinh vẫn luôn có phần cảnh giác với Tầm Chu, cậu không thể không đặt cung tên xuống, bước nhanh đi ra cửa sang bên cạnh hỏi thử.

Sang bên cạnh thì lại không thấy người đâu, Triều Sinh không thể làm gì khác hơn là hỏi những học viên khác: “Tầm Chu đâu?”

“Ai cơ?”

“Cái anh trai hôm nay mới tới đó, vóc người rất cao.”

“Ở bên trong thay quần áo rồi.” Học viên chỉ xuống phòng thay quần áo, “Anh ấy nói trang phục cung đạo rất tuấn tú, cho nên muốn tìm một cái mặc thử.”

Không chờ người kia nói xong, cửa phòng thay quần áo bị kéo ra, Tầm Chu còn đang mặc đồ của mình, trong lồng ngực ôm một bộ cung đạo màu trắng.

“Hơi nhỏ, chắc tôi phải chờ làm riêng thôi.” Tầm Chu cười trả quần áo cho người khác, liếc nhìn Triều Sinh, “Cậu tìm tôi à?”

Triều Sinh thấy xung quanh còn có người, không thể làm gì khác hơn là giả vờ thoải mái, hỏi anh: “Sao anh biết tôi họ Đoạn, tôi cũng chưa giới thiệu bản thân mà.”

Tầm Chu bình tĩnh nhìn chằm chằm Triều Sinh, trong mắt lại xẹt qua một tia giảo hoạt. Anh cười như không cười, nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Tôi cũng chưa giới thiệu bản thân mà, sao cậu biết tôi tên Tầm Chu?”

Triều Sinh yên lặng.

Đệt mợ, vừa nãy nói chuyện nói người khác đều bị anh ta nghe thấy.

Triều Sinh lập tức im re, sắc mặt lúng túng, làm bộ vừa nãy chưa từng hỏi gì.

“Tôi nhìn thấy tên cậu trong danh sách trực ở thư viện.” Ánh mắt Tầm Chu vẫn dán lên người Triều Sinh, “Không phải cậu nói với tôi cậu làm việc ở thư viện sao?”

“Ồ.” Triều Sinh không yên lòng đáp lời một tiếng.

Cậu lo lắng Tầm Chu tiếp đó sẽ truy hỏi mình, vì vậy vội vã đổi chủ đề: “Vậy… tôi sang bên cạnh tập, các cậu có chuyện gì thì cứ gọi tôi. Lúc, lúc ngắm bắn thì không được phân tâm.”

“Được.” Tầm Chu trả lời rất dứt khoát.

Triều Sinh vội vã rời đi, đi ra bên ngoài thở phào một cái.

Cái tên Tầm Chu âm dương quái khí này.

Triều Sinh cảm thấy hơi bất mãn, cái làm cậu sản sinh mâu thuẫn không chỉ là mùi nước hoa của Tầm Chu, mà còn là cảm giác ngột ngạt vô hình trên người Tầm Chu. Đặc biệt là lúc hai người đối thoại, Tầm Chu cứ luôn dán chặt mắt nhìn cậu, dẫn đến áp lực trong lòng Triều Sinh càng rõ ràng hơn.

Giống như cảm giác lúc trước bị Tầm Chu phạt đứng trong lớp học. Nhưng rõ ràng cung đạo quán là sân nhà của mình mà.

Triều Sinh cất cung tên cẩn thận, thay quần áo, cũng không chào hỏi ai liền kết thúc buổi luyện tập hôm nay.

Cậu không phải muốn trộm lười biếng, hôm nay cậu vốn chỉ muốn thử cảm giác mà thôi, sau đó thì không muốn tiếp xúc với Tầm Chu nữa nên là rời đi thì tốt hơn.

Triều Sinh cho mèo hoang ăn xong liền đến thư viện.

Ở nơi này cậu đã rất quen thuộc, thế nhưng cái “danh sách trực” mà Tầm Chu nói hình như cậu chưa từng thấy, cho nên cậu muốn đến tìm thử.

Đi lòng vòng cả lầu một cũng không gặp cái gì có viết tên mình, Triều Sinh không thể làm gì khác hơn là đi đến quầy hỏi chị Kha.

“Danh sách trực gì chứ, chưa từng thấy.” Chị Kha nhỏ giọng trả lời.

“Vậy trong thư viện có cái bảng nào viết tên chúng ta không?”

“Cũng không có, không phải có mỗi cái thẻ nhân viên mà ngày nào em cũng quên đem à?”

“À, dạ.” Giọng Triều Sinh ngày càng nhỏ, “Lần sau em sẽ nhớ đem.”

Lần này Triều Sinh lại càng thấy kì lạ hơn, Tầm Chu vừa nãy nói xạo với mình à?

“Đúng rồi chị Kha, em dùng máy vi tính một chút.” Triều Sinh đi vòng qua quầy, ngồi xuống tìm ghi chép mượn sách của Tầm Chu.

Danh sách rất dài, con chuột trượt mấy vòng mới tới hàng đầu tiên. Triều Sinh xem lướt qua từng cái, sau khi đọc kỹ tên sách thì lại càng thấy hoang mang với Tầm Chu hơn.

“Mang thai cùng vợ”

Đã kết hôn rồi à, không đúng, hôm ăn lẩu không nghe bọn họ nói chuyện này, lẽ nào tên trai hư này làm con gái nhà người ta mang thai thật sao?

“Nhà tạo mẫu tóc Nhật Bản dạy bạn tạo kiểu tóc”

Tóc anh ta không dài như vậy, chẳng lẽ là muốn tạo kiểu cho bạn gái à? Như vậy tình cảm hẳn phải rất tốt, không đến nỗi làm người ta phá thai chứ?

“Món ăn cho người bệnh tiểu đường”

Đệt mợ, có bệnh chẳng lẽ không suy ngẫm trước làm sao để chữa à, thế mà lại muốn có con gấp như vậy, lỡ ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi thì làm sao?

“Trước 30 tuổi đừng kết hôn “

Ba mươi tuổi, nhìn dáng vẻ của anh ta chắc chắn không tới ba mươi tuổi. Ồ, hóa ra là chỉ muốn hại người.

Xem một lần ghi chép mượn sách của Tầm Chu, cũng giống như Triều Sinh thể nghiệm một lần kế hoạch mưu trí của đối phương, ấn tượng với Tầm Chu cũng càng sâu hơn.

Đại khái chính là một trai hư “cơ thể có bệnh nhưng lừa gạt không nói, phát sinh quan hệ chưa bao giờ mang bao, cuối cùng làm đến mức xảy ra chuyện cũng không muốn chịu trách nhiệm”.

Triều Sinh không nhịn được nhìn màn hình máy tính khinh bỉ hừ lạnh một tiếng.

“Xem cái gì mà mê mẩn vậy?” chị Kha cũng tiến tới, “Ghi chép mượn sách à, woa, sao người này mượn nhiều vậy mà không trả, cuốn nào cũng quá hạn, gộp lại đền bù không ít đâu.”

Mượn sách không trả, tội thêm một bậc.

Triều Sinh ở trong lòng thầm xác lập bản án cho Tầm Chu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.