Edit: Kuro
Beta: Ka
Ân Niệm đứng ở đó, bình tĩnh hỏi nam nhân đối diện: “Dám sao?”. Ngữ khí bình thản, không hề ngập ngừng, thật giống như hỏi ngày hôm này ngươi đã ăn cơm chưa.
Nhưng việc này trong mắt người khác là khiêu khích trắng trợn.
Vương Phong dù sao cũng là người có máu mặt trong căn cứ, nghe vậy sắc mặt rất khó nhìn, hơi có chút mất mặt.
Tang Nhạc đứng cạnh thủ lĩnh, vẫn luôn lúng túng lau mồ hôi: “Ngài chớ để ý, Ân dược sĩ vẫn luôn như vậy”
Nói thì nói vậy, hắn cũng không có ý kéo người lại hoặc kéo ra ngoài, cứ như vậy cười lúng túng, còn thiếu trên mặt viết “Dược sĩ luôn như vậy, ta không biết chuyện gì, ta cũng hết cách rồi, thứ lỗi thứ lỗi”
Thủ lĩnh cũng không biết làm gì để ngăn cản, bây giờ người mang dị năng giả cấp sáu rất ít, Vương Phong là một viên Đại tướng, hắn không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà đuổi Vương Phong ra ngoài. Thậm chí trong lòng hắn không khỏi sinh nghi, hiện lên ý nghĩ __ Căn cứ Hy Vọng quy mô khá lớn, bây giờ xem ra cũng rất an toàn, chính mình lại là vua một cõi đang đắc chí, biết rằng nếu chỉ với thực lực căn cứ Hy Vọng sẽ không lên được vị trí đứng đầu, cho nên không tình nguyện mà sát nhập với căn cứ Phục Hưng. Ân dược sĩ lại là người liên minh tất cả sức mạnh, hắn sẽ không nhân cơ hội này làm suy yếu thế lực phe mình đi? Bằng không hà tất lại chọn một tổ nhỏ? Chỉ vì công đạo? Lý do này quá vô lý.
Nghĩ tới đây hắn cũng không còn cách nào giữ bình tĩnh, tiến lên phía trước nói: “Ân dược sĩ, thực sự không dám để ngài phải động tay. Căn cứ chúng tôi luôn tuân theo nguyên tắc, đối với kẻ phản bộ, cố ý hãm hại đồng đội đều phải nghiêm trị, chắc chắn sẽ không nương tay! Vì vậy…”
Ân Niệm liếc mắt nhìn hắn.
Thủ lĩnh trừng mắt, đem nửa câu còn lại nuốt vào.
Tang Nhạc che mặt, thấy thủ lĩnh nghiêm mặt trở về vội vã động viên: “Liên tiên sinh, ngài đừng để ý, Ân dược sĩ đối với kẻ phản bội rất hận, ghét cay ghét đắng! Mỗi lần nhìn thấy đều muốn tự tay giáo huấn! Ai khuyên đều vô dụng!”. Nói như đúng rồi vậy.
Thủ lĩnh mặt lạnh gật đầu __Bị người liếc mắt một cái lập tức lui về, tuyệt đối là lần duy nhất. Dưới mắt mọi người, hắn đi về, không có ai ngăn cản nữa.
Trương Tri Âm nhìn tình huống vượt ngoài dự đoán, hơi há miệng liền lập tức khép lại. Hắn hoàn toàn không hiểu sao Ân Niệm lại làm như thế, hai chuyện “giả trang” và “Ân Niệm dược sĩ vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bản chất lương thiện không tư lợi” rốt cuộc có quan hệ gì. Thế nhưng bản năng mách bảo hắn vô cùng mạnh mẽ – Nếu như Ân Niệm về phe hắn, toàn tâm toàn ý giúp hắn, như vậy cho dù không có đạo cụ thương thành, cho dù đối phương là cao thủ Vân Liệt Thiên…Hắn cũng sẽ không thua! Thời điểm này, hắn sẽ không có suy nghĩ mang nhiệt huyết thiếu niên “Quang minh chính đại chiến thắng bằng sức mình”, chỉ cần có thể cho mình sử dụng đúng lúc, bất kỳ tài nguyên, sức mạnh nào cũng đều là sức mạnh của hắn.
…Huống hồ mình đã lặng lẽ đem Ân Niệm thành người của mình, chỉ là Ân Niệm không biết mà thôi…
Hắn nhìn chăm chăm vào Vương Phong đứng đối diện, chỉ lo nảy sinh tình huống khác, trong lòng không ngừng vấn “Mau trả lời, mau trả lời, ngươi không tránh được sự trừng phạt của Boss, bằng không lúc này quang minh chính đại nhận tội, mau trả lời, mau trả lời…”. Một chút không hề nghĩ rằng Boss muốn trừng trị Vương Phong hoàn toàn là vì hắn, tự mình nhìn chằm chằm đối phương, sốt ruột đến nỗi có thể thấy tia lửa lóe lên trong mắt.
Vương Phong cao 1m90, vóc người cân đối, cũng có thể coi là tướng mạo đường đường, cực có khí thế.
Ân Niệm cực nhanh liếc qua Trương Tri Âm một cái, không dấu được một tia mờ ám, lại hỏi lại một lần nữa: “Dám sao?”. Âm thanh như giảm xuống tám độ, càng thêm lãnh đạm.
Ân Niệm mang dị năng Tinh Thần cấp sáu, cũng mang dị năng hệ Phong cấp sáu, lại là hệ Phong biến dị, lực công kích cực cao, còn thêm tốc độ hỗ trợ, khi đối đầu tác dụng khá mạnh nhưng hệ Tinh thần cũng không ở thế yếu; căn cứ vào phản ứng của Du Khôn, hắn so với Trương Tri Âm mạnh hơn một chút; không nói đến tự mình chiến đấu, Ân dược sĩ là làm nghiên cứ, đến đâu đều có người bảo vệ, hầu như không cần động thủ, năng lực thực chiến chắc chắn không bằng mình…Nếu như nghênh chiến, không nói thắng, chắc chắn thua, bất quá là bị đuổi khỏi căn cứ, bản thân là dị năng cấp sáu, mang theo Du Khôn là cấp bốn, tới đâu đều cũng là khách quý. Ân dược sĩ kia tuy rằng lãnh đãm, mà thâm tâm nhân hậu chắc chắn không làm quá, coi như vì bản lãnh, hẳn cũng sẽ không đuổi cùng giết tận; nếu như không ứng chiến, như vậy dù có ở lại căn cứ cũng chẳng có mặt mũi nào tiếp tục sống.
Vương Phong tự giác nghĩ thông suốt, đi về phía trước hai bước, chắp tay nói: “Không dám”.
Ân Niệm không để ý đến hắn, quay về phía Tang Nhạc, nói: “Lấy dx320 ra”
Dx320 là cái gì đó được Hiệp hội Bạch Mang mới chế ra, nó có thể mô phỏng cảnh tượng tận thế, người mang dị năng giả giống như chiến đấu trong đó để rèn luyện. Chỉ huy căn cứ cũng có thể dùng nó mô phỏng cảnh tượng tang thi tấn công, do đó tìm ra chiến lược. Nói chung chính là đạo cụ dùng để huấn luyện. Lần này Ân Niệm đến các đại căn cứ, cũng thuận tiên giới thiệu dx320 là sản phẩm mới.
Lúc này dùng nó mô phỏng cảnh tượng song phương giao đấu, không quá thích hợp.
Đám ba người Trương Tri Âm lần đầu tiên tiếp xúc với loại sản phẩm này, Hiệp hội Bạch Mang dựng lên cho họ một cái gì đó màu đen giống bức tường để che chắn.
Cô nương phụ trách Trương Tri Âm nói một câu: “Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu”. Trương Tri Âm thấy trước mặt tối sầm lại, cảm giác không trọng lượng ập đến, một giây sau, hắn đã xuất hiện ở một hoang mạc mênh mông.
Quả thực giống trong võng du truyền thuyết, không ngờ rằng thời này lại có kỹ thuật tiên tiến. Chẳng lẽ là đại nguy cơ ập đến kích phát sức sáng tạo của nhân loại? Còn có thể tạo ra tang thi, đồng thời gây tai họa trên diện rộng, trình độ trong (Minh Thiên) vốn cao hơn hiện thực rất nhiều.
Dưới chân là cát còn đang chảy, mỗi bước đều vô cùng khó khăn. Cảnh tượng mô phỏng ra chỉ mới bắt đầu, Trương Tri Âm mang theo đạo cụ không mạnh. Hắn cảm thấy mình yếu đi rất nhiều, có chút không thích ứng, khó có thể duy trì cân bằng.
Một cánh tay đột nhiên đưa tới, đỡ lấy cánh tay nhỏ: “Cẩn thận”
Trương Tri Âm quay đầu lại, thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Ân Niệm.
Trương Tri Âm mất tự chủ, mặt đỏ lên, tay chân nhất thời không biết làm sao…
Làm sao bây giờ? Đụng rồi đụng rồi đụng rồi…Mình đụng vào Ân Niệm bằng xương bằng thịt!
Thân thể vững vàng, cố trấn tĩnh muốn trưng khuôn mặt không cảm xúc nói với Ân Niệm một tiếng “Cám ơn”
Còn chưa kịp mở miệng, một giây sau, thấy hắn đã giữ được thăng bằng, tay phải Ân Niệm trượt xuống, bình tĩnh kéo hắn lại: “Không có gì, đi từ từ”. Ngữ điệu tự nhiên, thật giống mình lôi kéo đối phương.
Trương Tri Âm mím môi, như bị thôi miên, không dám cựa quậy, sợ phá vỡ mộng cảnh. Không thể nghĩ tới cùng nắm tay Ân Niệm bước đi trên cồn cát, đi một canh giờ cũng không thấy mệt.
Hắn cúi đầu, khóe miệng lộ ra nét cười, cảm thấy vô cùng ấm áp – từ lúc ở cạnh nhau đến nắm tay nhau, vẫn luôn cảm thấy ấm áp.
Hắn đắm chìm như trong giấc mơ không thoát ra được, mãu đến một tiếng sau mới tỉnh ngộ, mắt mở to nhìn Ân Niệm: “Chúng ta không phải đến để tỉ thí sao?”
Khóe mắt Ân Niệm lóe một tia tiếc nuối, lập tức làm mặt lạnh bình tĩnh nói: “Không có chuyện gì, ngươi không cần lo lắng”
Trong hiện thực, bốn người Ân Niệm, Trương Tri Âm, Du Khôn cùng Vương Phong ngồi trên ghết, trang bị dx320 nối liền một chỗ. Hình ảnh giả lập hiện ra, băng nhận, phong tiến cùng với lực tấn công vô hình của hệ Tinh thần kịch liệt trình chiếu, cồn cát bao la tất cả mọi người chiến đấu hết mình! Tất cả mọi người vây xem đều lau mồ hôi, hô hào, nói sản phẩm mới của Hiệp hội Bạch Mang quá tuyệt vời, cảnh tượng giả lập bên trong tùy ý đánh, không có vấn đề gì, thể lực cũng không hao tổn, mình cũng muốn có cơ hội dùng thử cái này.
Thủ lĩnh âm thầm nhíu mày, trí óc mở ra, trong lòng nghĩ lẽ nào Ân dược sĩ không suy nghĩ phức tạp, chẳng qua chỉ muốn mượn cơ hội này quảng bá sản phẩm mới? Không phải không phải…hắn sẽ không như vậy…
Cảnh tượng giả lập bên trong, Du Khôn cùng Vương Phong mệt đến mồ hôi chảy đầm đìa, sử dụng bản lĩnh liều mạng đối phó “Ân Niệm” cùng “Trương Tri Âm” trước mặt. Bọn họ cũng đã cảm thấy mệt mỏi cùng dị năng bị tiêu hao, nhưng vẫn cắn răng kiên trì chịu đựng, bởi bọn họ tin chắc đối thủ của mình cũng như vậy, thậm chí còn không thể chịu được như họ.
Cũng như vậy, đi mãi cũng mệt, Trương Tri Âm cùng Ân Niệm nằm cạnh nhau trên cồn cát, không nói gì, đều im lặng, không dám quấy rầy đối phương, yên lặng cảm thụ nhiệt độ cùng hơi thở của nhau.
Gió nhẹ thổi, năm tháng thật yên tĩnh.
Bất tri bất giác, tinh thần huyễn kính của Ân Niệm đã bao trùm tất cả.
Chỉ để cho mình và người bên cạnh thấy một phần chân thực.