Ta tới tìm nó
Nói xong câu đó, Ân Niệm vẫn lạnh lùng nhìn hắn.
Trương Tri Âm quả nhiên hiểu ý, trong phút chốc thậm chí cảm giác rằng người trước mặt đã nhìn thấu mình, nhận ra mình chính là “Meo meo” ngu ngốc đi lạc.
Lòng tốt giả tạo…
Trương Tri Âm lắc lắc đầu, nỗ lực đuổi hết các suy nghĩ trong lòng mình, chính trực thành khẩn nhìn Ân Niệm nói: “Dược sĩ là người tốt như vậy nhất định có thể tìm thấy của ngươi khỏe mạnh, ta đi trước hẹn gặp lại”
Nói một hơi liền nhanh chóng rời đi.
Ân Niệm nhìn bóng lưng hắn rời đi, bĩu môi.
Nhanh chóng chạy đi. Thật buồn.
Trương Tri Âm như một làn khói chạy về phòng, bản thân khinh bỉ lấy tay che mặt, ngồi bên giường.
Ân Tiểu Tưởng đến cọ lại, “Ngao ô ngao ô” mà dính vào hắn, lấy đôi mắt nhỏ màu băng lam ngơ ngác nhìn hắn.
Trương Tri Âm một tay nhấc nó lên chân mình, lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cái mũi nhỏ.
Ân Tiểu Tưởng không hài lòng mà quay đầu đi.
Trương Tri Âm lầm bầm lầu bầu: “Boss yêu thích mèo nhỏ, ngươi với ta lúc đó cũng không có gì khác biệt, hắn chắc cũng sẽ thích ngươi đi…Nhìn thấy ngươi hắn hẳn rất vui…”
“Nếu hắn thích ngươi muốn mang ngươi đi thì phải làm sao? Ta cũng luyến tiếc ngươi…Nhưng không sao, hắn vui là được rồi…Ngươi ở với hắn cũng tốt như khi ở với ta, dù sao hắn cũng là Boss, mà lại đi thích mèo nhỏ…”
Ân Tiểu Tưởng hoàn toàn không hiểu hắn nói gì, nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngao ô?”
Ngày hôm sau Trương Tri Âm cố ý mang mèo nhỏ đi ra ngoài.
Bọn họ chỉ là theo chân Ân Niệm đi kiểm tra một chút, không có gì nguy hiểm.
Trương Tri Âm đặc biệt tin rằng khi đi bên cạnh mình vị kia sẽ không gặp chuyện gì có thể xem là nguy hiểm.
Ân Niệm yên lặng nhìn mèo nhỏ trong túi Trương Tri Âm, trên mặt không hề có chút cảm xúc, nội tâm: “Tri Âm thật đáng yêu…”
Trương Tri Âm rõ ràng cảm nhận được Boss tuy rằng bề ngoài không đổi nhưng khí chất quanh thân trở nên nhu hòa, thầm nghĩ Ân Niệm quả nhiên yêu thích mèo nhỏ.
Thế nhưng dọc theo đường đi Ân Niệm đều không tỏ ra hứng thú gì với Ân Tiểu Tưởng.
Ngược lại khi Ân Tiểu Tưởng vùi trong túi cọ cọ vào đùi hắn Boss còn nhíu mày lại.
Lẽ nào lão đại nhân vật phản diện Ân Niệm không thích mèo nhỏ quá mức làm nũng ỷ lại? Không đúng a…Tiểu Tưởng tuy có cái đầu nhỏ một chút nhưng sức chiến đấu so với khi mình biến thành mèo còn mạnh hơn nhiều! Nói tới làm nũng…Mình khi biến thành mèo nếu không có Ân Niệm ôm sẽ không đi đâu được…
Trương Tri Âm đang suy tư, không chú ý gì đến Ân Niệm.
Ân Niệm: “…”. Ngày hôm qua hành trình đã định, Tri Âm biết rõ hai ngày nữa ta phải đi nhưng lại không thèm quan tâm…Rõ ràng năm đó là hắn nói muốn ta chạy tới!
Hôm nay đi cùng bọn họ là A Mộc cùng A Không.
A Không đi sau đột nhiên lặng lẽ huých A Mộc bên cạnh mình: “Mộc ca, huynh có thấy đội trưởng có chút thần thái, động tác, biểu tình và vân vân với Ân dược sĩ có chút…rất giống?”
A Mộc: “…Hình như là, giống là gì? Vợ chồng?”
A Không quay đầu nhìn hắn
A Mộc: “Ta chưa nói gì”
A Không nhỏ giọng nói: “Kỳ thực Tiểu Kim đã nói với ta rằng hắn cảm thấy dược sĩ thích đội trưởng, ít nhất là có hảo cảm. Huynh biết đệ ấy là hệ Tinh Thần, đối với tâm tình hay gì đó đều rất mẫn cảm, ta nghe hắn nói cảm thấy có lý. Có người nói Ân dược sĩ này khi đi cùng bọn họ nghe thấy có chuyện nhắc tới Dương Phục liền mất hứng; sau đó còn giúp đội trưởng thắng bọn Du Khôn…”
A mộc nhìn thẳng, cũng không nghĩ khác, liền nói: “Ta cảm thấy Ân dược sĩ tốt vô cùng, mà mấu chốt chính là đối tốt với đội trưởng, mặc dù là tận thế cũng không bỏ đói đội trưởng”
A Không ưu buồn thở dài: “Thế nhưng đầu óc đội trưởng thật chậm chạp”
Trương Tri Âm không hề biết mình đã thăng cấp bát quái.
Cho nên hai ngày sau, tất cả mọi người tiễn Ân Niệm, Trương Tri Âm cùng đội của mình chỉ đứng sau bốn đội trưởng, yên lặng đứng cuối cùng.
Các đội viên dùng ánh mắt cùng miệng nói chuyện.
“Ân dược sĩ hình như tâm tình không tốt”
“Đội trưởng cũng không có tinh thần”
“Nhìn kìa, hắn nhìn qua đây!”
“Đội trưởng lại cúi đầu, nhìn Ân Tiểu Tưởng…”
“Ân dược sĩ hẳn rất thất vọng”
Trương Tri Âm trốn ở sau đoàn người, cúi đầu làm bộ đang đùa giỡn Ân Tiểu Tưởng.
Nơi này không có ai buồn bằng hắn khi thấy người kia rời đi.
Trong lòng hắn, Ân Niệm vĩnh viễn chờ hắn, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi hắn.
Sẽ không bao giờ lo sợ đối phương biến mất, không cần lo lắng bị người yêu ruồng bỏ.
Trơ mắt nhìn bóng lưng đối phương rời đi, nhìn đối phương rời khỏi mình, hắn không làm được.
Cho dù hiện tại hai người đều không có quan hệ gì.
Vì để giải quyết phiền muộn không nói được, Trương Tri Âm quay về phòng mở đạo cụ thương thành nhận thưởng. Lúc trước hắn nhận được thú nuôi, là Ân Tiểu Tưởng. Sau đó nghĩ mình không có chút vận may nào, chọn cái gì cũng không tốt, bình thường cũng như vậy, nhiều lần có cơ hội nhận thưởng Trương Tri Âm đều trực tiếp bỏ lỡ.
Kết quả lần này cũng không ngoại lệ, hắn nhận được một đạo cụ giải trí, biến thân phù
[Biến thân phù (động vật) ]: Khi sử dụng trong vòng ba ngày sẽ biến thành một loại động vật thường thấy nhất, khi click bên phải xé bỏ phù sẽ biến trở lại.
Trương Tri Âm đen mặt, tiện tay đem biến thân phù ném vào ba lô.
_________________
Sau khi Ân Niệm rời đi, sinh hoạt trong căn cứ trở lại bình thường.
Thế nhưng tin tức liên quan tới hắn cùng hiệp hội Bạch Mang thỉnh thoảng vẫn nghe qua.
Ví dụ như có người nói quan hệ giữa Ân dược sĩ cùng thủ lĩnh căn cứ Phục Hưng Dương Phục không được tốt lắm.
Các căn cứ của loài người liên hợp lại với nhau quả thật tình hình rất tốt. Vài ngày trước thủ lĩnh của căn cứ Hi Vọng đi đến căn cứ Phục Hưng tham gia hội nghị, mặc dù hắn không có gì đáng để trọng dụng, nhưng mọi người ở đó luôn cảm thấy yên tâm hơn một chút, dù sao tiết kiệm một cái chăn đắp cho người chết, cũng là thêm một phần lợi
Ngay lúc này lại xảy ra một việc lớn – Ân dược sĩ mất tích.
Dương Phục cũng rất có thế lực trong thời kỳ tận thế, mà căn cứ Phục Hưng lần này lại là chủ nhà, hắn tuy rằng không lợi hại bằng Vân Liệt Thiên nhưng trở thành thành thủ lĩnh của một liên minh lớn cũng rất chiếm ưu thế. Kết quả vẫn luôn nằm trên lập trường trung lập khi Ân dược sĩ mất tích ở căn cứ của hắn khó giải thích được, hắn nhiều ít gì vẫn phải nhận trách nhiệm, lập tức lâm vào thế yếu.
Mọi người nghe nói đến việc này đều im lặng nhìn Trương Tri Âm.
Trương Tri Âm không có cảm xúc gì, âm thầm đồng tình với Dương Phục tiên sinh. Hắn biết rõ thân phận thật sự của Ân Niệm, đương nhiên biết rằng vị Dương Phục này hoàn toàn là tai bay vạ gió.
Một tháng sau thủ lĩnh căn cứ Hi Vọng trở về, đồng thời báo tin liên minh Vân Thiên chính thức thành lập. Nhiều người chơi không thể quen thuộc hơn rằng Vân Liệt Thiên chận chức thủ lĩnh.
Trong thời gian này, Trương Tri Âm quay lại hiện thực hai lần, lại nhìn phòng thực nghiệm, hắn chỉ cảm thấy trong lòng khó hiểu.
Hắn đã gặp Ân Niệm thực sự, sống sờ sờ, có thể nói, hoạt động, có phản ứng, có suy nghĩ, có thể là người đứng ngay trước mặt, hắn vĩnh viễn không dám vô tư ôm hắn, nói chuyện cùng hắn, nói cho hắn biết mình yêu hắn. Thấy hắn rời đi còn không dám nói “không”, cũng không có ý định chạy theo.
“Nếu như ngươi luôn như vậy vĩnh viễn chờ ta, cùng ta là tốt rồi”
“Ta cũng không cần sợ có một ngày ngươi sẽ bỏ ta đi”
“Như vậy là tốt nhất”
“Như vậy mỗi ngày đều nhìn ngươi, nói chuyện cùng ngươi”
“Có hi vọng ngươi là của ta”
“Ân Niệm…”
…Ta yêu ngươi