Edit: Kuro
Beta: Ka
Trương Tri Âm cùng Thương Tư lên xe, cùng hai huynh đệ ở trạm ba đến phố mười bốn. Tam trạm cử một đội tám người canh giữ ở đó, nhưng người còn lại theo trạm bảy rút lui.
Nghe nói Thương Tư cùng Trương Tri Âm đến giúp đỡ bọn họ cảm kích ra mặt.
Đi về phía cửa phòng thực nghiệm dưới lòng đất, bên trong hoàn toàn yên tĩnh, tựa như không có ai, thế nhưng cánh cửa này vẫn luôn vận hành đủ chức trách của nó là dò xét mọi thứ khả nghi, đủ khiến cho những người ở đây biết rõ nó không hề đơn giản – huống hồ hơn một canh giờ trước bọn họ đã phái một đội cảm tử tiến vào, bọn họ có truyền tin.
Thương Tư và Trương Tri Âm đi sau cùng.
Thương Tư đi đằng sau Trương Tri Âm, kéo tay hắn lại
“Theo tôi, không cần đi nữa”. Hắn nhẹ giọng nói.
Tình huống đặc thù, Trương Tri Âm biết Thương Tư không phải lần một lần hai, tuy rằng thấy không thoải mái nhưng không tránh khỏi tay của nam nhân kia.
Hai huynh đệ ở tam trạm này khi vừa nhìn đã nhận ra tại sao khi vị Thương phó tọa kia lại nói muốn đi cùng với bọn hắn thì người thất trạm lại nhìn vị Trương đội trưởng kia – thì ra họ là một đôi.
Nam nhân đi phía sau cao gầy trầm mặc hơi nghiêng thân mình, cẩn thận từng tí một dắt người trước mặt, rõ ràng toàn tâm toàn ý trong tư thế bảo vệ.
Nhìn thấy hai người tình thâm ý nặng, huynh đệ tam trạm nhất thời càng băn khoăn, nghĩ thầm, nếu như bọn họ có thể sống sót ra ngoài, mình nhất định phải thúc đẩy bọn họ.
Trên đường đi bọn họ phát hiện có nhiều vách ngăn, bên trong tất cả đều là công cụ không rõ công dụng. Nhưng họ không gặp người nào, cũng không gặp phải bất kì trở ngại nào.
Dường như có cảm giác, thành trì của đối phương rộng mở như vậy, là đang muốn gậy ông đập lưng ông.
Tất cả mọi người khẩn trương lên, không thể liên lạc với người khác để nắm tình huống bên ngoài.
Ân Niệm trong thân phận Thương Tư nắm lấy tay Tri Âm, hiếm thấy Tri Âm không từ chối, không nhịn được mà bắt đầu nghĩ kỳ quái, chỉ mong con đường này dài một chút không có ai tới quấy rầy, căn bản không để ý mình đang làm gì. Với hắn mà nói những người này sống hay chết không liên quan gì đến hắn.
Lần trước cảnh hắn và Trương Tri Âm tay trong tay vẫn là ảo tưởng.
Còn không biết đợi đến khi nào mới có lần sau.
Người dẫn đầu trạm ba đột nhiên hô: “Không tốt, nơi này không đúng lắm…”
Thật ra khi ở dưới lòng đất chưa từng chạm mặt, họ đã đi hết từng ngóc ngách mọi nơi của đối phương,chỉ luôn quan sát khi nào đối phương sẽ ra tay.
Hai bên đường đi vốn thông suốt đột nhiên bị cửa sắt đột ngột hạ xuống chặn lại, bọn họ bị giam vào một phòng hình vuông, khí màu trắng nhạt không ngừng thoát ra tràn ngập cả không gian– gian phòng bị bịt kín, trừ khi nín thở thì không còn cách nào khác để tránh hít phải khí.
Trương Tri Âm nhanh chóng lấy trong túi không gian ra hai viên Bích Hải Thanh Tâm đan, mình nuốt một viên, sau đó nhét cho Thương Tư một viên – thuốc này là vì trước kia muốn nâng cấp bậc luyện dược nên đã luyện nó, không ngờ tới lúc quan trọng có thể sử dụng, vì vật liệu không đủ nên chỉ luyện hai viên, ở dưới nước nếu nín thở thời gian dài máu sẽ không lưu thông được, cho nên khi làm nhiệm vụ dưới nước cần ăn Bích Hải Thanh Tâm đan, như vậy không cần không khí bên ngoài vẫn có thể nín thở trong thời gian dài
Trương Tri Âm mở đạo cụ thương thành, định mua thêm để tám người nữa cùng ăn, nhưng một lần nữa nghênh tiếp hắn là một chữ quen thuộc “found”
123 ngôn tình, chúng ta có thể làm bạn tốt? Nói như vậy chân ái cả đời đâu?
Nhìn thấy chữ quen thuộc Trương Tri Âm cả người họa phong hỗn loạn.
__________
Đột nhiên xảy ra việc, Trương Tri Âm nhanh chóng rút tay ra khỏi Thương Tư.
Điều này làm cho Ân Boss trong nhát mắt cực độ khó chịu. Nhưng một giây sau, tay kia lại cầm gì đó nhét vào trong miệng mình.
Ân Niệm: “…”
Giống như là tay của Tri Âm! Không chỉ hôn mà con liếm qua…
Ân Niệm cảm giác cả người đều hỗn loạn.
Bên kia người trạm ba dần không chống đỡ nổi, uể oải dựa vào tường, lâm vào tình trạng hôn mê.
Không biết loại khí hồng nhạt này gây tác hại gì, Trương Tri Âm luyện Thanh Tâm đan và Giải Độc đan, nhét vào miệng mỗi người hai viên – loại này rất hay dùng, vật liệu cũng là loại thông thường, Trương Tri Âm năm đó ở Tuyệt Long Cốc đã lấy rất nhiều. Không biết rõ tác hại, nhưng có còn hơn không.
Ân Niệm vừa thoát khỏi ảo tưởng tươi đẹp, thấy trước mặt có vật chắn, đôi mắt tối đi vài phần – Tri Âm đưa cho mỗi người thuốc, đút hai viên, còn nhiều hơn mình một viên.
Tốt nhất là bọn họ đều phun ra.
Trương Tri Âm không biết bên những đồng bạn tinh anh nhà mình mà đăm chiêu suy nghĩ, cùng hai người khác cố gắng mở ra lỗ hổng, song hiển nhiên là cơ quan không chế vốn không năm ở phòng này.
Ân Niệm suy nghĩ một chút, đem lôi điện ngưng tụ trong tay, sau đó đánh lên một bên cửa – hắn dù sao bây giờ vẫn nhớ mình là Thương Tư, nhất định phải đứng vững trong đội ngũ để họ thấy Thương Tư chết đi, không thể để cho Tri Âm nghi ngờ, như vậy không được sử dụng phương pháp vượt quá năng lực Thương Tư.
Tường dần dần nứt ra, hiện ra một chỗ có thể chui một người vào.
Trước tiên Thương Tư chui ra, cảnh giác bốn phía, sau đó tiếp ứng Trương Tri Âm ra ngoài.
Nhưng người Trương Tri Âm mới chui ra một nửa, mũi tên lập tức bắn tới bọn họ dày đặc.
Thươn Tư dựng lên một tấm lá chắn sét, chặn công kích lập tức kéo Trương Tri Âm chạy đi.
Ba người mang dị năng giả đuổi theo phía sau – thái độ rất ngả ngớn, cũng không dùng hết toàn lực, trái lại giống như mèo vờn chuột, thái độ thoải mái.
Trương Tri Âm cùng Thương Tư kéo tay nhau chạy trên hành lang phức tạp dưới lòng đất.
Ân Niệm thích cảm giác này. Hắn biết nhân loại có câu dùng để hình dung lúc này, đó là “Cùng chung hoạn nạn”
Hắn có thể nghe thấy tiếng Tri Âm cấp tốc chạy cùng tiếng tim đập căng thẳng, có thể thấy bàn tay kia nắm chặt mình hơi thấm mồ hôi, có thể thấy mình và đối phương đang liên kết chung một chỗ, toàn tâm toàn ý phó thác cùng tin cậy…Cảm giác này thật kỳ diệu, thế nhưng lại rất thỏa đáng, trong nháy mắt làm hắn cảm thấy mình như một người bình thường.
Đao phong bay qua sống lưng hai người, Thương Tư kéo Trương Tri Âm trốn vào một gian phòng.
Đối phương không truy đuổi nữa, mà nhanh chóng chạy xuống gian phòng phía ngoài cửa lớn,
Cánh cửa này so với cái bị Thương Tư đập bẹp lúc trước dày hơn gấp bốn lần, nếu sử dụng lại chiêu cũ không hiểu quả lắm
Sau đó hai người nhanh chóng bắt đầu tìm hiểu nguyên nhân tại sao người nọ không đuổi theo nữa cùng tại sao cách cửa này lại dầy như vậy.
Gian phòng này đều là thể biến dị cao cấp.
Những người đang mê mang ngủ say bị bọc kín trong một bể thủy tinh màu trắng sữa kia, đều là cấp năm trở lên, không khó tưởng tượng nếu chúng tỉnh lại sẽ rắc rối như thế nào. Nhìn xung quanh, toàn bộ không dưới ba mươi con, hơn nữa có đến sáu, bảy con lên đến cấp bảy.
Đáng sợ nhất chính là có một con biến dị tỏa ra uy thế trên cấp bảy – nó có thể đạt đến cấp tám, đây chính là đẳng cấp mà liên minh Vân Thiên chưa ai đạt đến.
So với con hắn và Thương Tư nhìn thấy lần trước khó đối phó hơn nhiều.
Không biết phương pháp Thương Tư dùng lần trước còn hiệu quả hay không.
Phảng phất như được ai hạ lệnh, trong nháy mắt tất cả sống lại. Toàn bộ bọc thủy tinh trong suốt nâng lên, bọn quái vật vốn bị bao bọc hôn mê nay tiếp xúc với không khí, tứ chi lắc lư lay động đứng lên.
Trương Tri Âm đang muốn cùng Thương Tư thương lượng đối sách, đột nhiên phát hiện mình không thể mở miệng, cũng không động đậy được – quanh thân hắn bị trói buộc bởi sợi dây màu bạc, xung quanh còn có thể thấy dòng điện mơ hồ.
Đây là lôi điện chung thuộc lôi hệ, người mang lôi điện này có khả năng phòng hộ bản thân. Người bị tác động sẽ không thể nói hoặc cử động, ngược lại, công kích bên ngoài sẽ không gây thương tổn gì tới người bên trong. Phá giải lôi điện chung chỉ có ba phương pháp, thứ nhất là người thi thuật tự động bỏ, thứ hai là người được bảo vệ có năng lực cao hơn người thi thuật, có thể phá vỡ, nhưng người chi thuật sẽ bị thương nặng, thứ ba là người thi thuật chết, lôi điện chung tự động giải trừ.
Trương Tri Âm chăm chăm nhìn thân ảnh cao gầy bên cạnh, trong lòng có dự cảm không tốt – hơn nữa như vậy là sao?! Hắn ở bên ngoài đối mặt với thể biến dị đông nghịt kia còn bảo vệ mình, vậy là sao đây!
Hắn nhìn Thương Tư liều mạng nháy mắt, nhưng chỉ nhìn được lưng Thương Tư, hắn không nhìn hắn lấy một cái.
Trương Tri Âm tức giận, bất an lo lắng hỗn loạn, nhưng hắn không làm được gì, chỉ có thể nhìn Thương Tư giống như khi nhìn qua thiên lý nhãn, hắn dần dần bay lên, nhắm hai mắt, hai tay xuất hiện hai đóa hoa hệ lôi điện Ngân Tử Bạch Kim, đẹp đến mức không dám nhìn thẳng.
Thể biến dị đã hoàn toàn tỉnh lại chiếm cứ mặt đất, bất an muốn bạo động, cũng không dám tới gần Thương Tư.
Lần này Thương Tư vận chuyển lực còn lâu hơn lần trước, ước chừng bảy tám phút hắn mới đột nhiên mở mắt, lôi điện trong tay giáng xuống! Cả gian phòng nhanh chóng bị tàn phá, thể biến dị rít gào thống khổ, trước mắt Trương Tri Âm điện quang nổ tung, hắn vội nhắm mắt lại, trước mắt hắn vẫn thoáng hiện lên vầng trắng sáng.
Hắn không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng sét đánh không dứt bên tai.
Một lúc sau, cũng không quá mấy phút, bốn phía dần yên tĩnh.
Trương Tri Âm mở mắt ra, đập vào mắt là khung cảnh hoang tàn, cửa sắt dày bốn lớp đã hiện ra lỗ lớn có thể cho một người ra vào, thể biến dị trong lồng bị nướng cháy khét thậm chí không nhìn rõ hình dạng.
Hắn có thể nói chuyện và cử động. Lôi điện chung đã vô hiệu hóa từ lâu, vì người thi thuật đã nằm trên đất, mắt nhắm lại.
Trương Tri Âm chạy tới, ngồi bên cạnh hắn, run run hô một tiếng: “Vô sỉ…”
Khiến hắn trơ mắt nhìn như vậy…
Trên tay hắn vẫn còn truyền tống phù, bọn họ vốn không cần thảm như vậy.
Máu không ngừng chảy ra, dần dần lan ra một vùng, Trương Tri Âm sợ đến không nói được gì, lục tìm thuốc trong túi không gian – trên người hắn vẫn dự trù sẵn thần dược hồi sinh người hấp hối, trong game có tác dụng giúp người chơi lập tức hồi máu, tại thế giới này không chắc có hiệu quả.
Đối mặt Thương Tư, hắn không thèm để ý bí mật của mình liệu sẽ bại lộ.
Ân Niệm vất vả lắm mới đi đến bước này, muốn đạt được mục đích đương nhiên sẽ không để cho hắn cứu sống mình, quyết định mau chóng chết đi không vương vấn.
Thế nhưng hắn vẫn muốn nói một câu
Trương Tri Âm đối mắt với cặp mắt yếu ớt bất đắc dĩ nở nụ cười, nhẹ nhàng hỏi: “Tri Âm, người trong lòng cậu thật ra không phải người như cậu nghĩ, cậu còn có thể tiếp tục thích hắn không?”
Trương Tri Âm không biết lúc này nên nói thế nào. Hắn đành nói thật.
“Sẽ. Dù hắn ra sao tôi vẫn yêu hắn. Hắn đã ở trong lòng tôi, dứt ra không được”. Nếu có một ngày hắn nhất định phải quên, hắn sẽ đau.
Ân Niệm lộ ra tia cười nhẹ nhõm. Thân thể Thương Tư không chịu nổi gánh nặng, đột nhiên hóa thành tro bụi, âm thầm bay đi.
“Thương Tư…này! Thương Tư!”
Trương Tri Âm úp mặt tại nơi mà một giây trước Thương Tư còn tồn tại, trong tay cầm viên linh đan.
Nhưng bên dưới đã rỗng, ngoại trừ trên tay còn bụi trắng, cái gì cũng không còn.
“Thương Tư…”
Kỳ lạ là nơi này xảy ra sự việc lớn như vậy, bên ngoài lại không có chút phản ứng nào.
Cho đến khi còn đắm trong bi chìm thống cùng khiếp sợ Trương Tri Âm nghe thấy từ phía ngoài truyền đến một giọng nói lãnh đạm trầm thấp:
“Phá hủy toàn bộ nơi này”
Đó là âm thanh dù chết hắn cũng không quên được!
Trương Tri Âm quay người lại, nhìn qua cánh cửa xuyên thấu một chút, nhìn thấy Boss y phục trắng lạnh lùng đang đứng bên ngồi, cả người cao thon dài, mang theo luồng khí thế bễ nghễ.
Là Ân Niệm.