Edit: Kuro
Beta: Ka
Chưa tới hai phút, không gian bị phá vỡ, Y dược sĩ một thân áo trắng trực tiếp xuất hiện ở giữa quảng trường, vội vã ôm lấy tiểu bạch làm bộ dáng đáng thương, đặt cằm trên thân mềm như nhung xoa xoa, động viên hắn: “Meo meo, không sao rồi, nên sớm nói cho mày không được một mình đến đây”
Trương Tri Âm đột nhiên bị ôm, đáng thương nhỏ giọng ngao ngao hai tiếng, liền quay đầu không biết điều mà duỗi móng vuốt nhỏ đánh Ân Niệm, nỗ lực bắt y buông mình ra. Kết quả móng vuốt nhỏ liên tục vung vẩy bị người ta một phát bắt được.
Ân Niệm giữ móng vuốt nhỏ cửa hắn giơ lên thân mật: “ Ngoan nào, tiểu hư hỏng”
Trương Tri Âm tiếp tục giãy giụa, duỗi dài thân về phía nhà giam muốn đi theo.
Ân Niệm không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, đem hắn ôm vào lồng ngực: “Được rồi, mày muốn đi đâu? Ta ôm mày đi”
Mọi người chỉ thấy một tiểu bạch miêu mềm mại yếu ớt một ngón tay cũng có thể bóp chết ngồi ngay ngắn trong lòng dược sĩ, duỗi chân ngắn ra hùng dũng khí phách hiên ngang mà dẫn đường, thỉnh thoảng ngao hai tiếng nhắc nhở.
Giống như hắn mới là chủ, boss chỉ là tiểu đệ bị hắn sai bảo.
Bên trong nhà giam dưới lòng đất, A Không đang nghỉ ngơi dưỡng sức đột nhiên thấy một thanh niên trẻ tuổi ôm một con mèo tiến vào, đằng sau còn có một hàng ngũ sợ tái mét mặt mày – đều là người dưới trướng Úc Hỏa.
“Ân dược sĩ?!” Tiểu Kim kêu lên đầu tiên. “Tại sao ngài lại ở chỗ này?…Ngài cũng bị bọn chúng bắt được?!”
Hắn bây giờ là Y dược sĩ, Trương Tri Âm nghĩ thầm trong lòng, mới sẽ không cùng ngươi nói chuyện.
Quả nhiên, Ân Niệm không để ý đến hắn, chỉ hơi cúi đầu nhìn mèo con trong ngực mình.
Trương Tri Âm thừa cơ nhanh chóng xông lên phía trước, liều chết ôm khóa cửa nhà giam.
Hắn cũng không sợ Ân Niệm nghi ngờ, dù sao hắn cũng không có ý định dùng thân phận mèo nhỏ làm loạn.
“Meo meo, nhảy xuống! Chỗ đó có điện!” Ân Niệm nhất thời cuống lên, như một người bình thường phát hiện mèo nhà mình đang chơi đùa điện cao thế.
Trương Tri Âm nhăn mặt mèo, nhất định không buông, còn hướng tới chỗ bọn A Không hơi co lại.
“Ngươi muốn thả họ đi?” Mắt Ân Niệm khẽ nâng lên nhìn Trương Tri Âm.
Mèo nhỏ ngo ngoe gật đầu.
“Được thôi”. Ân Niệm xoay người, hướng về thủ vệ đang né xa xa, cất giọng nói, “Thả bọn họ đi”
Giọng nói hắn tao nhã trầm tĩnh, A Không nghe được khó mà tin nổi.
Người căn cứ Dục Hỏa không dám có chút nghi ngờ, chỉ dám trước hết thi hành mệnh lệnh – dù sao chỉ là bốn tù binh bình thường mà thôi, chỉ cần mèo của dược sĩ vui vẻ là tốt rồi.
Mãi đến tận khi về tới trụ sở chi đội Lôi Đình an toàn, bọn A Không vẫn không biết rốt cuộc tại sao mình được thả ra, càng không hiểu rõ, tại sao Ân dược sĩ lại ở căn cứ Dục Hỏa, còn có quyền lực rất lớn có thể tùy ý thả bọn họ.
Lần này bọn họ hoạt động cũng không phải không thu được gì, tuy rằng A Không cùng Tiểu Kim bốn người bị bắt, mặc dù không hỏi thăm được chút tin tức gì của đội trưởng, thế nhưng trong ứng ngoài hợp, bọn họ cứu được Đường Lực.
Đường đại sư gần bốn mươi tuổi kể lại cho mọi người chuyện li kì mình trải qua.
“Mấy người nhất định không nghĩ tới Y dược sĩ cư nhiên bảo ta làm sô cô la cho hắn, Úc Hỏa tự mình trộn hỗn hợp cho tôi…”
“Y dược sĩ dáng dấp ra sao? Rất kinh khủng sao? Như là vua của tang thi, cha của tang thi, hoàng đế thất lạc?”
“Không phải…” Đường Lực lắc đầu, “Là một thanh niên trẻ tuổi đặc biệt anh tuấn, rất cao”
Hắn miêu tả bề ngoài Ân Niệm cặn kẽ, đám người Tiểu Kim lấy làm kinh hãi – rõ ràng chính là bộ dáng Ân dược sĩ. Mà bọn họ hôm nay cũng được Ân dược sĩ thả đi.
Bọn Đại Đao đã gặp qua Ân Niệm lâm vào nghi hoặc.
“Trước hết thừa dịp viết những chuyện liên quan này tỉ mỉ báo cáo, chờ đội trưởng quay lại quyết định. Hiện tại có hơn 70% là đội trưởng đã dùng phương pháp nào đó thoát khỏi căn cứ Dục Hỏa”. Cuối cùng, bọn họ quyết định làm theo lời lão Chúc.
Đường Lực làm việc cực kỳ nghiêm túc, tự viết phần báo cáo của mình, thậm chí tỉ mỉ miêu tả hình dáng sô cô la Y dược sĩ bắt hắn làm –
“Hình trái tim màu hồng đào nhạt, ghắn nơ màu hồng phấn…”
____________
“Meo meo, ngươi không thể ăn nữa, đã ba bát rồi”
Ân Niệm cưỡng ép lấy bát nhỏ của mèo con, để ở một bên, đưa tay ra cương quyết kéo Trương Tri Âm lại, xoa bụng căng tròn của hắn: “Ngươi xem, ngươi ăn đến béo tròn rồi”
Trương Tri Âm ủy khuất kêu ngao ô ngao ô, cố gắng giãy giụa lại, bước chân ngắn đuổi theo bát nhỏ của mình, kết quả đâm đầu vào ngực Ân Niệm, bị nam nhân một tay ôm lên.
Hắn đang tuổi trẻ, ăn ba bát canh cá nhỏ vữa nãy chỉ xem như khai vị, Ân Niệm lại không cho hắn ăn.
Canh cá của căn cứ Dục Hỏa được làm cực kỳ ngon, so với căn cứ trước kia của hắn cùng Y dược sĩ lại không ngon bằng.
Trương Tri Âm đương nhiên không biết ở căn cứ Dục Hỏa là đầu bếp chế biến riêng cho mèo nhỏ bảo bối của dược sĩ, còn ở căn cứ kia canh cá là do Ân Niệm tự tay làm.
Hắn liền nằm sấp trên người Ân Niệm cùng Ân Niệm chơi một hồi, sau khi ăn xong bắt đầu mệt mỏi, hắn nhìn mặt Ân Niệm định làm gì đó quơ móng vuốt nhỏ mềm yếu như vô lực, càng ngày càng vô lực, dần dần bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ – bụng nhỏ đè lên tay Ân Niệm – hắn vừa mới biết móng vuốt của mình không đánh lại hai tay của Ân Niệm, liền liều mạng dùng bụng đè lên tay phải Ân Niệm, dùng móng vuốt của mình đánh nhau cùng đối phương.
Ân Niệm nhìn hắn ngủ mới nhấc lên tay phải đã hơi tê, hai tay hợp lại đồng thời nâng mèo con lên, cẩn thận để vào chân mình.
Mèo con dần dần khôi phục hình dạng thanh niên, yên tĩnh nhắm mắt lại, ỷ lại nằm trên chân mình. Đuôi lông mày cùng khóe mắt vẫn mang theo vài tia oan ức giống mèo nhỏ.
Ân Niệm cúi người, lặng lẽ hôn hắn một cái.
“Tri Âm, ta không muốn chờ…”
“Nhưng ngươi nhất định yêu ta, người ngươi yêu chỉ có thể là ta”
Không ai nhìn thấy, Y dược sĩ luôn luôn mặt lạnh lúc này trên mặt lại có đường nét nhu hòa, hắn khẽ nhắm mắt, che đi tất cả thâm tình trong đó, tâm tình phức tạp mang theo cảm xúc nguy hiểm.
Hắn không biết tại sao mình lại tồn tại.
Nhưng hắn ở thế giới này, chỉ muốn một thứ.
Mặt khác, Trương Tri Âm đã trở lại thế giới thực. Hắn buồn ngủ mà mông lung ấn tắt chuông điện thoại báo thức, như thường ngày theo thói quen mà mở điện thoại vào web, vào diễn đàn (Minh Thiên) xem tin tức mới.
“Nhân vật Y dược sĩ tại trận doanh có bước phát triển mới, thân phận Tam bá chủ bị vạch trần”
Phía dưới là một tấm ảnh, nhân vật phản diện vóc người không cao khoác một áo choàng màu tối trùm mũ, khuỷu tay ôm một con mèo nhỏ màu trắng co ro đang híp mắt.
“Mông Tạp Lập? Miêu Vương? Thật giống suy nghĩ của mình…”. Tuy nhiên đại khái cũng có thể nói rõ rằng quả thật trong game có tồn tại loại mèo như Tiểu Tưởng, không phải là cả thiên hạ này duy nhất một con không có lai lịch.
Nhìn đồng hồ, Trương Tri Âm đặt điện thoại xuống, rời giường rửa mặt.