Ở Trước Mặt Boss Mạt Thế Xoát Thẻ 363 Ngày

Chương 70: Chương 70




Edit: Kuro

Beta: Ka

Nghĩ đến, Trương Tri Âm đột nhiên nghĩ đến một người khác, có lẽ có thể giúp hắn đối phó với Lý Thủy Phong – người phụ trách hiện tại ở căn cứ số một khu Tây, em trai của đội trưởng Ưng Đầu. Nếu trong game hắn là người trao nhiệm vụ, nói rõ mọi dự tính, tình nghĩa giữa hắn và đội trưởng Ưng đầu sẽ càng sâu nặng, hơn nữa còn khiến anh ta nhớ mãi không quên.

Đại Đao nói không sai, Lý Thủy Phong ích kỷ, tham lam, hơn nữa, hắn tất nhiên chột dạ. Bởi vì chột dạ, khi đối mặt với Trương Tri Âm hắn sẽ có thái độ khác thường, lại muốn diệt trừ hắn. Căn cứ vào ba điểm này, có thể vạch trần từ miệng hắn.

Đại hội liên minh quyết định tổ chức sau hai tuần lễ, thư mời và tin túc về Vân Liệt Thiên được phát cùng lúc. Căn cứ số một là căn cứ gần tổng bộ nhất, chắc chắn đại biểu không lâu sau sẽ đến, mà Trương Tri Âm lại chính là người hắn tín nhiệm.

Bất quá trước đó hắn cần tìm được một người trợ giúp, mà người này, là người duy nhất trên thế giới này nhất định sẽ giúp hắn.

Trương Tri Âm ôm mèo Ân Niệm trở về phòng, đóng cửa phòng trước hết nhắc nhở: “Ân Niệm! Anh ngày hôm nay đừng biến em thành mèo, em có chuyện quan trọng muốn bàn với anh!”

Ân Niệm nhẹ nhàng nhảy lên giường, biến lại hình dáng nguyên bản, vỗ vỗ vị trí bên người: “Ngồi xuống nói”

Trương Tri Âm nghe theo mà đến ngồi xuống: “Anh có thể giúp em nhiễu giấc mơ một người không?”

Hắn biết trong game, dị năng giả Tinh thần cấp tám có thể lựa chọn học ba kỹ năng có liên quan đến giấc mơ: Kéo dài ác mộng kỹ năng công kích giảm máu, kỹ năng ảo mộng giúp tăng giảm trạng thái phụ trợ cùng kỹ năng mộng đẹp tăng thêm trạng thái phụ trợ. Chắc chắn trong thế giới này, ba kỹ năng này thật sự có hiệu quả ảnh hưởng tới giấc mơ con người, Ân Niệm nhất định có thể làm được.

Mặc dù là hỏi thăm, thế nhưng thâm tâm bên trong, Trương Tri Âm đã khẳng định, Ân Niệm nhất định sẽ đồng ý với mình! Dù sao quan hệ giữa hai người bọn họ là như thế nào chứ!

Kết quả Ân Niệm hất cằm chớp chớp đôi mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Cầu xin anh đi”

Trương Tri Âm: “…”

Ân Niệm học được ở đâu nhiều thủ đoạn như vậy?!

Thấy hắn không phản ứng, Ân boss cố ý quay đầu, cất giọng nói: “Nếu không cầu ~ em coi chừng không tìm được ai ngoài anh là dị năng giả Tinh thần cao cấp. ”

Trương Tri Âm khẽ cắn răng: “Em có thể tìm Tiểu Mạt”

Ân Niệm suy nghĩ một chút nhận ra Tiểu Mạt chính là Mông Tạp Lập. Hắn nghiêm mặt truyền âm không gian cho Mông Tạp Lập, chính đáng nghiêm túc nói: “Trong vòng một tháng tới không cho sử dụng bất kỳ dị năng Tinh Thần nào có liên quan đến giấc mơ”

Tiếp theo đó quay đầu, tha thiết mong chờ nhìn Trương Tri Âm: “Cho nên, cầu xin anh đi”

___________________

Trong căn cứ Y dược sĩ, Raton và Mông Tạp Lập ở lại.

Raton cảm nhận được không gian rung động, đi tới dò hỏi: “Boss có mệnh lệnh gì mới?”

Mông Tạp Lập lắc đầu một cái, liền gật gật đầu, dùng lực Tinh thần nói cho Lôi Đốn: “Trong vòng chưa một tháng tới không cho tôi sử dụng bất kỳ dị năng Tinh Thần nào có liên quan đến giấc mơ. Cậu nói như thế rõ ràng là có ý gì?”

Raton nhìn trần nhà suy nghĩ một hồi, cuối cùng từ bỏ mà vỗ vai Mông Tạp Lập: “Tôi cảm thấy được chỉ cần làm theo lời ông chủ là tốt rồi. Còn nguyên nhân – không cần thiết”

________________

“Cầu xin anh.” Trương Tri Âm không còn cách nào khác, uể oải nói.

“Không đúng” Ân Niệm nhíu mày, “Con người các em ở tình huống như vậy đều làm thế này – ”

Hắn dùng Tinh thần lực trong nháy mắt giữa không gian giả lập hiện ra một cảnh tượng. Trương Tri Âm ngẩng đầu nhìn lên, chính là phim truyền hình hot chiếu mười giờ mỗi ngày trên ti vi trong nhà mình, nữ chính hơi bĩu môi, bám vào ống tay áo nam chính, lay qua lay lại, ỏn à ỏn ẻn tình cảm dạt dào ủy ủy khuất khuất nhõng nhẽo yếu ớt nói: “Anh Lâm, cầu xin anh mà ~~~~~”

Trương Tri Âm hít sâu một hơi, chỉ có thể nỗ lực hết sức giải thích: “Ân Niệm, anh hãy nghe em nói, nhân loại bọn em bình thường không phải như vậy”

Đó là lí do không thể nhìn người thiếu não! Đừng nói dạy hư bạn bè, chính là dạy hư trí tuệ nhân tạo vĩ đại cũng là không tốt!

Lúc trước nên bắt Ân Niệm mỗi ngày đến mười giờ lên giường đi ngủ, không cho hắn ôm Ân Tiểu Tưởng ngồi trên ghế sô pha xem ti vi!

Ân Niệm hơi ngẩng đầu lên, một mặt lạnh lùng. Khuôn mặt lạnh lùng này không phải là khuôn mặt lạnh lùng nhất quán thiếu nhân tính cùng tình cảm trước đây, mà là hoàn toàn mới, bao hàm tâm trạng phong phú như con người, cố tình tạo ra khuôn mặt lạnh lùng như gây sự.

Hắn lạnh lùng nói: “Anh không quan tâm, anh phải được như vậy”

Trương Tri Âm cảm thấy hôm nay Boss không phải là bị bệnh độc kích thích chứ. Hắn quyết định không so đo với người đầu óc trúng độc.

Dù sao cũng là lúc vạn bất đắc dĩ, hơn nữa nhưng lời ngại ngùng như vậy cũng không phải chưa từng nối với hắn.

Vì vậy Trương Tri Âm thở dài, mở miệng: “Ân Niệm…”

Lời còn chưa nói hết, liền thấy Boss hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm tay áo của mình, mười phần ám chỉ ý tứ.

Đồng thời trong miệng nhỏ giọng nói: “Ca ca..”

Trương Tri Âm không thể làm gì khác hơn là rầu rĩ níu lấy tay áo màu trắng của boss, lắc lắc, nhỏ giọng: “Ân ca ca, cầu xin anh? Được không?”

Không đủ dẹo không đủ mảnh mai giọng nói không đủ tình cảm cũng như tráng thái không tốt, đây chính là bộ dáng mười phần ủy khuât.

Tâm Ân Niệm hóa thành vũng nước, đôi mắt đều biến thành hình trái tim. Đem người trước mặt ôm trong lồng ngực xoa đầu: “Ngoan, Ân ca ca cái gì cũng đều đồng ý với em”

Ân Tiểu Tưởng từ góc chăn chui ra, nhìn hai người trước mặt. Nhỏ giọng “Ngao” một tiếng, biểu tình càng ngây ngô.

______________

Lý Thủy Phong bắt đầu hay nằm mơ.

Không biết có phải là do lần gặp lại Trương Tri Âm hay không, mà từ đó trở đi khiến suy nghĩ của hắn ăn vào giấc mơ, hắn mơ thấy tất cả những người năm đó đều không chết, đội trưởng, lão Mã, Đại Hổ…Tất cả đều đứng trong bóng tối, dùng ánh mắt sâu thẳm khó đoán nhìn hắn.

Bọn họ nhẹ bẫng, không vững vàng, gió vừa thổi liền tan biến như giọng nói từng đợt từng đợt nói: “Lý Thủy Phong, ngươi nghĩ rằng chúng ta chết rồi sao? Ngươi cho rằng, diệt trừ Trương Tri Âm sẽ không ai biết? Lý Thủy Phong, chúng ta biết nhiều hơn so với ngươi nghĩ…không chỉ có chuyện ngươi hại chết bọn ta…”

“Thân bại danh liệt, dùng giỏ trúc múc nước, công dã tràng, công dã tràng…”

Họ còn mặc áo đen mang theo như âm điệu u buồn đến chói tai, lời hát không biết từ nơi nào:

“Mưu kế tính hết quá thông minh, ngược lại phải trả giá bằng mạng sống...”

Sau đó từng người bị hắn hại đi xuyên qua người hắn, đèn kéo quân dần xuất hiế lại chớp mắt biến mất, nam nữ già trẻ, giọng nói khác nhau, tất cả đều cùng một loại giai điệu cùng lặp đi lặp lại một câu nói:

“Lý Thủy Phong, chờ ta…”

“Chờ ta…”

Một lần hai lần, ba lần bốn lần, thời gian lâu dài, hắn thậm chí không dám khẳng định, những thứ mình nhìn thấy trong mơ lúc đó, đến cùng là người hay quỷ.

Mà gần đến đại hội, các đại biểu căn cứ cũng lục tục đến.

Căn cứ số một quả nhiên là nhóm đến đầu tiên. Trương Tri Âm một lần nữa xác nhận nhìn thấy em trai đội trưởng bằng xương bằng thịt, quả nhiên, cho dù dựa theo tướng mạo thật mà nói, em trai đội trưởng cũng có phần tương tự hắn, không phải người quen biết rất khó phân biệt.

Mà phản ứng của em trai đội trưởng nằm không sai trong dự liệu của lão Chúc và bọn họ. Sau khi nghe Trương Tri Âm nói tất cả, rõ ràng đã là người từng trải dãi dầu sương gió, người đàn ông trung niên tóc xám trắng chỉ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt thận trọng chỉ nhìn chằm chằm Trương Tri Âm: “Làm sao tôi có thể tin rằng anh nói sự thật?”

Năm đó tận thế chỉ vừa xảy ra, căn cứ vừa thành lập, thương vong vô số, người di cư cực kỳ nhiều lần, đội ngũ tư liệu trong căn cứ lúc đó cũng không thể bảo lưu, nếu như không phải Trương Tri Âm nói, hắn thậm chí cũng sẽ không biết lúc đó trong đội ngũ có những ai. Sau khi đội cứu trợ báo cáo tình huống lên, chỉ là bốn chữ đơn giản – toàn quân bị diệt.

Trương Tri Âm lắc đầu một cái: “Anh không cần tin tôi, anh tự thử một lần sẽ biết”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.