Đoạn đường ban đầu đi tương đối gian nan, mỗi một bước đều chậm rãi, mỗi khi đại xà bò xuống dưới một chút sẽ dùng đuôi quấn chặt lấy tảng đá nhô ra để giữ vững thân thể. Ngược lại Tống Hứa nhẹ nhàng linh hoạt hơn nhiều, bộ lông sóc dày như chăn bông của nàng bị khí lưu thổi ngược lên, nếu nàng nhẹ đi một tí chắc bay ngược lên trên thật.
Đến đoạn giữa thì địa hình hòa hoãn lại hẳn, và thời gian cũng không còn sớm, bọn họ treo mình trên bờ vực ngắm hoàng hôn.
Đúng là treo nghĩa đen luôn, bởi vì không gian quá nhỏ, rắn bự như sợi dây thừng vắt lên đá nghỉ ngơi, Tống Hứa thì an vị nằm trên người hắn. Còn Hô Hô đặt chân trên một tảng đá khác, đứng co quắp.
Hoàng hôn ở đây thật sự rất đẹp, cột sáng màu đỏ cam từ trên trời rót xuống, phủ kín tầm mắt và mỗi một ngóc ngách, sắc thái nhu hòa thay đổi cả tự nhiên. Trong không gian mỹ lệ này, một con kền kền sải cánh bay qua, dừng mắt nhìn một chú chim ưng nhỏ bên vách núi, lại bay đi mất.
Không lâu sau, đại kền kền quắp một tảng thịt khô tới, ra hiệu Hô Hô đón lấy.
Hô Hô: “Con không ăn, con đói sẽ tự đi bắt mồi. Con đã lớn như vậy rồi, bạn của con còn đang nhìn đó.”
Đại kền kền không nói lời nào cầm tảng thịt khô chọt chọt vào mặt nàng, Hô Hô bất đắc dĩ ngậm lấy, đại kền kền mới bay đi.
Tống Hứa nhìn một màn vừa rồi giữa thiếu nữ phản nghịch và cha già nghiêm khắc, mỉm cười.
Hình như Hô Hô thấy xấu hổ, nàng giẫm thịt khô dưới chân, cúi đầu buồn bực mổ mổ hai cái, rồi chợt nhớ ra:
“Các ngươi xuống đó rồi cũng đừng ăn thịt thú nguyên thủy.”
Tống Hứa: “Sao lại không ăn? Ta nghe nói thịt thú nguyên thủy có thể tăng cường lực lượng mà.”
Hô Hô: “Đúng là ăn ít thì sẽ lợi hại hơn, nhưng ăn nhiều thì thành dã thú thật luôn đó.”
Đột nhiên Tống Hứa có một phỏng đoán, nàng quay đầu nhìn đại xà đang yên tĩnh, lại nhìn qua sợi dây chuyền răng nanh bên hông mình.
Trước đó nàng có hỏi Hô Hô từng thấy thú nhân nào đeo sợi dây chuyền này không, còn nhờ Hô Hô đi hỏi mấy người trong bộ lạc của nàng ấy xem có ai từng gặp thú nhân hổ ở phụ cận không. Đáng tiếc là đáp án chẳng được như mong đợi, chả ai có ấn tượng với thú nhân hổ, có lẽ Hắc Sâm không đi ngang qua đây.
Treo trên vách núi một đêm, ngày thứ hai bọn họ tiếp tục bò xuống dưới. Càng xuống sâu, độ dốc càng thấp, nhiệt độ càng cao, không khí trở nên ẩm ướt, cùng với đó là vách núi xuất hiện thực vật.
Lại xuống thêm tí, vị trí dốc khoảng sáu mươi độ đã không còn núi đá nữa mà thay thành thổ nhưỡng, có thể đứng thẳng đi, cũng có thể lăn xuống nếu muốn.
Cỏ xanh mọc đầy dốc núi, xen lẫn trong đó đầy những bông hoa dại nhỏ tim tím. Ánh nắng không đồng đều khiến màu sắc chỗ đậm chỗ nhạt. Chân núi có dòng suối và cây cối, mục đích của bọn họ đang nằm ngay dưới bàn chân.
“Chúng ta đã đến!” Hô Hô reo lên: “Tiếp theo chúng ta làm gì?”
“Tiếp theo thì ngươi phải quay về. Bọn ta còn phải tiếp tục đi sâu vào trong, chờ bọn ta quay về sẽ tới tìm ngươi chơi, đến lúc đó ta lại kể chuyện xưa cho ngươi nghe.”
Tống Hứa ngẩng đầu nhìn lên trời, đại kền kền vẫn luôn lượn vòng trên kia, nếu Hô Hô còn không đi, phỏng chừng hắn sẽ trực tiếp sà xuống ngậm lấy.
“Ta không đi. Ta cũng muốn xem thú nguyên thủy. Ta đã tò mò từ lâu, ngươi còn dám đi thì sao ta lại không chứ!” Hô Hô la hét.
Ồn ào xong liền bị chế tài, Tống Hứa đứng xa xa nhìn đại kền kền đuổi theo tiểu ưng bay đi, nói với rắn bự:
“Đây chính là con nít có người lớn trong nhà quản lý. Còn chúng ta thật tự do, muốn mạo hiểm cứ mạo hiểm, làm gì cũng không ai can ngăn.”
Bởi vì nhiệt độ lên cao, Ô Mộc chậm rãi khôi phục công năng suy nghĩ, hắn đáp một tiếng, dù không nghe rõ câu vừa rồi của Tống Hứa.
Hai người vượt qua dòng suối nhỏ. Khi soi dưới nước, Ô Mộc nhìn thấy phân nửa khuôn mặt mình đã bị vảy bao trùm, nhìn cực kỳ quái dị. Thú nhân kền kền cảnh giác hắn, bạn mới của Tống Hứa né tránh hắn, Ô Mộc đều cảm nhận được, chỉ có Tống Hứa vẫn luôn trò chuyện với hắn giống bình thường, như không nhìn thấy đủ loại biến hóa trên người hắn.
Tay... vảy rắn trên tay hắn đặc biệt nặng nề, cơ hồ sắp biến thành móng vuốt quái dị, sao rắn lại có móng vuốt?
Ô Mộc đang quay cuồng trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì một bàn tay nhỏ mềm mại chen vào lòng bàn tay hắn rồi nắm thật chặt lấy, kéo hắn băng qua dòng suối nhỏ:
“Nhanh nhanh, chúng ta đi xem khủng long thôi. Đời này có thể nhìn thấy nhiều khủng long còn sống như vậy, ngươi không biết có bao nhiêu ghen tị với chúng ta đâu!”
Hai người không tiến vào rừng mà đi men theo dòng suối, đi rất lâu.
“Tuy rằng chưa thấy núi tuyết, chưa thấy biển cả, nhưng ta đã rất thỏa mãn. Nếu chúng ta chỉ đi được đến đây, ta cũng không có gì tiếc nuối.” Tống Hứa vẫn luôn nắm chặt tay hắn:
“Hy vọng Ô Mộc của ta cũng có thể không tiếc nuối.”
Ô Mộc há miệng, lại phát hiện miệng mình trở thành một dáng vẻ kỳ quái, cuối cùng không biết phải nói gì, đành ngậm miệng.
Tống Hứa tìm một chỗ nghỉ ngơi, đang định gọi Ô Mộc tới nằm xuống cảm thụ thảm cỏ xanh đã lâu không gặp, thì nơi xa trong rừng rậm có một đàn khủng long cỡ nhỏ ầm ầm chạy tới. Chúng cao hơn một mét, làn da màu xanh, không có cánh, càng khớp với bộ dạng của khủng long trong trí nhớ của Tống Hứa.
Chúng như một bầy dê bị truy đuổi, hoảng hốt chạy bừa sang bên này, rừng rậm phía sau truyền đến đủ loại tiếng rống kỳ quái, còn có thanh âm thùng thùng.
“Khủng long đại chiến à? Chúng ta cũng mau đi thôi,... Ô Mộc? Sao lại không đi?”
Tống Hứa thấy Ô Mộc cứ nhìn chằm chằm về phía rừng rậm, kéo mãi không nhúc nhích, sợ hắn thần trí không tỉnh táo tham gia vào trận ẩu đả.
Ô Mộc quay đầu lại, chỉ chỉ vào sợi dây chuyền răng nanh nàng đang đeo.
Tống Hứa giật mình phản ứng lại, ngạc nhiên nói:
“... không phải chứ?”
Cẩn thận nghe thì trong mớ thanh âm hỗn loạn kia có một giọng khá giống của hổ. Nhưng điều này có thể sao? Tuy rằng nàng luôn nói muốn tìm tung tích của mẫu thân Ô Mộc, nhưng chưa từng dám hy vọng xa vời có thể tìm được một người còn sống, lại còn tìm được nhanh như vậy.
Dựa theo kịch bản thông thường là phải thêm vài chương gian khó mới gặp được nhau chứ. Cửu biệt trùng phùng, không có cái gì làm nền thì sao đẩy cảm xúc lên cao trào được.