Mùa xuân trong rừng đến nhanh như tuyết tan vậy. Trên mặt đất còn một lớp tuyết mỏng, chồi non đã nhô lên phá vỡ.
Tống Hứa ăn một quả hạch bị đông cứng, vất vả lắm mới được thấy mấy cái chồi non, không nhịn được đổi món qua ăn cỏ. Cỏ non giòn ngọt tươi mát, cắn một cái liền biết mùa xuân đang tới.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
So với sóc nhỏ ăn đến say mê, tình huống của rắn bự không lạc quan chút nào. Từ khi tỉnh giấc ngủ đông giữa chừng hắn không hề ngủ lại nữa, hơn nữa vẫn luôn duy trì thú hình. Tống Hứa có thử tìm mấy loại đồ ăn cho hắn, nhưng rắn bự không thèm động đến.
Mùa xuân tới gần, nhiệt độ cũng tăng lên. Tính toán thời gian thì nếu ở trạng thái bình thường, bây giờ đại xà sẽ thức dậy sau giấc ngủ đông. Bình thường rắn ngủ đông cũng sẽ lột xác, nhưng con rắn nhà nàng lại không bình thường như nhà người ta.
Mắt thấy Ô Mộc đã không thể biến về hình thái bán thú nhân trong kỳ hạn, Tống Hứa quyết định tranh thủ thời gian đưa hắn chạy khỏi đây, miễn cho bộ lạc mãnh thú phái người tới thanh lý.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Mấy ngày gần đây nàng bận rộn là vì sắp xếp cho chuyến 'du lịch' này. Tuy gia sản không nhiều nhưng đều là những thứ nàng góp nhặt từng chút một mới có. Tống Hứa nâng niu tượng đất, mấy hòn đá nhỏ hình thù kỳ quái, con quay đồ chơi các thứ trong tay. Mấy món này chắc chắn không thể mang theo, nhưng cũng phải cất kỹ.
Tống Hứa đào một cái hố trong hang đá, chôn mấy món 'bảo bối' của mình và Ô Mộc xuống, miễn cho để bên ngoài lâu bị động vật hoang dã làm hư.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Hành lý cần mang theo là đá đánh lửa, muối tảng, chủy thủ răng thú, dây thừng và cây đao sừng trâu chính tay nàng mài. Tất cả đều được nhét vào túi da thú tự chế, căng phồng cả một túi.
Thu thập đồ đạc xong, chỉ còn hai chuyện cuối cùng. Một, làm sao để rắn bự hiểu cả hai cần phải rời khỏi đây và ngoan ngoãn đi theo nàng. Hai, chọn một ngày đẹp trời để đi.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Vấn đề thứ nhất, một ngày Tống Hứa giảng giải bốn lần với Ô Mộc về lý do tại sao hai người phải rời đi, lặp đi lặp lại như một cái máy. Nàng còn đứng trên tảng đá lớn trước mặt đại xà để phát biểu tổng kết cuối năm, phân tích về hiện trạng và đưa ra những triển vọng tương lai.
Còn vấn đề thứ hai, Tống Hứa cảm thấy gia đình có hai thành viên thì nên cùng nhau đưa ra quyết định. Thế là thời gian xuất phát được giao lại cho Ô Mộc định đoạt.
Năm viên đá có hình dạng và màu sắc khác nhau được đặt trước mặt đại xà, Tống Hứa chỉ chỉ vào chúng:
“Chọn viên đá thứ nhất, ngày mai chúng ta xuất phát. Chọn viên đá thứ hai, ngày mốt chúng ta xuất phát…”
Cứ thế suy ra, Tống Hứa giải thích một lượt về năm viên đá và thời gian xuất phát tương ứng.
Theo như lời của cậu Ô Mộc, hiện tại chưa chắc Ô Mộc hiểu được lời nàng nói. Nhưng Tống Hứa làm chuyện gì cũng giải thích rõ ràng cho Ô Mộc nghe, thậm chí còn nói tỉ mỉ hơn ngày xưa lúc hắn là bán thú nhân có thể câu thông.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Rắn bự nhìn chằm chằm tay nàng, đầu lắc lư theo vài cái. Đột nhiên Tống Hứa xòe năm ngón tay, hất năm viên đá bay lên không trung. Ngón tay nàng nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh làm rắn bự choáng váng, lật đầu nằm ngửa ra.
Tống Hứa:
“Đừng mà, đừng nằm xuống mà, mau ngồi dậy chọn một viên đi.”
Với tư thế này, trong lúc rắn bự thè lưỡi lơ đãng đụng trúng viên đá ở giữa. Tống Hứa cầm viên đá màu đỏ kia đặt lên cái đầu bằng phẳng của rắn bự, vỗ tay bốp bốp bốp:
“Vậy thì tốt, hai ngày sau chúng ta xuất phát!”
Nói xong nàng đứng dậy tiếp tục chuẩn bị đồ đạc. Rắn bự trườn tới trước một chút, tựa đầu lên đệm nhìn nàng. Lúc này không ai hiểu được đại xà đang nghĩ gì.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Sáng sớm ngày thứ ba, Tống Hứa thu thập xong những món đồ cuối cùng trong hang đá, chỉ còn sót lại cái giường dưới thân Ô Mộc.
Đệm ngủ một mùa đông đã không còn mềm mại như ban đầu, mùi hương của rêu xanh cũng đã tiêu tán hết, chỉ còn lại một mùi hương không dễ ngửi.
Tống Hứa mò sợi dây chuyền dưới cằm Ô Mộc ra, nói với hắn:
“Cái cổ của ngươi thì có khác gì cái đuôi, đeo dây chuyền cũng như không, để ta giữ dùm cho ha.”
Nàng đặt sợi dây chuyền bảo bối của Ô Mộc vào túi da thú. Hai tay nàng giữ chặt đệm da gấu giật xuống, đại xà còn đang nằm ghé lên đệm cũng bị giật lăn xuống đất.
Tống Hứa cố ý: “Ha ha ha ha ha!”
Đại xà ngẩng đầu lên nhìn nàng một chút, thuận thế trườn ra khỏi đệm, mặc cho Tống Hứa cuốn nó lại nhét vào cái huyệt nhỏ ngày trước hắn thường chui vào né tránh nàng.
“Được rồi đi thôi.”
Tống Hứa đi trước, mở cánh cửa nhỏ của hang đá ra. Thời tiết hôm nay không tốt lắm, có mưa phùn lất phất, đánh lên mặt lành lạnh.
Nhưng mà đã chọn ngày hôm nay thì nhất định phải đi hôm nay, có mưa cũng đi. Tống Hứa khom lưng gọi rắn bự:
“Ô Mộc, mau ra đây nè.”
Nàng đã hạ quyết tâm nếu rắn bự không chịu ra thì nàng sẽ đẩy hắn ra ngoài. Ai ngờ nàng không cần dùng bạo lực, kêu một tiếng rắn bự đã trườn ra rồi.
Trườn vài vòng xung quanh hang đá hắn đã sống mấy năm, sau đó rắn bự phân biệt phương hướng một chút rồi đi thẳng.
Tống Hứa cảm thấy hành vi vừa rồi của hắn như nói lời tạm biệt vậy, và cả hành động ngoái đầu lại nhìn nàng mà hắn đang làm đây cũng rất nhân tính hóa. Tống Hứa đi theo sau:
“Ô Mộc, ngươi hiểu ta đang nói gì phải không?”
“Ngươi biết chúng ta đang đi đâu đúng không?”
“Ngươi còn nhớ tên ta không? Nhớ mối quan hệ của hai chúng ta không?”
“Ngươi có nhớ những chuyện lúc trước không, con thú nguyên thủy kia, và cả cậu của ngươi nữa.”
“Cậu ngươi nói mẫu thân ngươi đi về hướng Tây tìm kiếm mặt trăng. Chúng ta cũng không biết phải đi đâu, hay là cũng đi về hướng Tây đi, nói không chừng có thể gặp được nhau đó.”
“Đúng rồi, ngươi biết cậu ngươi nói gì không? Để ta kể lại cho mà nghe…”