Mặc dù chỉ có một người bên cạnh nhưng Tống Hứa vẫn nói chuyện rất náo nhiệt. Ô Mộc cảm thấy sự náo nhiệt này rất quen thuộc. Nhìn ánh lửa bập bùng trên hang đá, hắn chậm rãi thốt ra hai chữ:
“Nhảy múa.”
Thời điểm náo nhiệt nhất trong trí nhớ của hắn, đều có người đang nhảy múa.
Tống Hứa nghe thấy, hỏi:
“Nhảy múa? Ngươi muốn xem nhảy múa hả, hay là ngươi muốn nhảy múa?”
Ô Mộc không có ý tứ gì khác, hắn nói xong cũng giật giật cơ thể, muốn quay về chỗ hẻo lảnh quen thuộc nằm. Tống Hứa thấy hắn muốn bỏ đi, tranh thủ thời gian giữ chặt hắn, liên thanh nói:
“Đừng đi đừng đi, chỉ là nhảy múa thôi mà, ta nhảy ta nhảy!”
Nháy mắt Tống Hứa biến thành thú hình sóc. Chiếc sóc nhỏ lông nhung đỏ một tay chống nạnh, một tay đặt lên lỗ tai, phần đuôi sau lưng xõa tung quét tới quét lui trên mặt đất.
Nàng đứng lắc đít trên sân khấu làm từ đuôi rắn, hoàn toàn bộc lộ thiên tính, càng lắc càng mạnh, cố ý làm một tư thế vừa khôi hài vừa xinh đẹp:
“Chuột ta đây, giỏi nhất là nhảy múa đó!”
Nói xong lại bước chéo chân trên đuôi rắn:
“Thế nào, có phải cảm thấy bộc phát thú tính...”
Quả nhiên Ô Mộc bộc phát thú tính --- loài rắn căn bản không có lực phản kháng đối với đồ ăn không ngừng lắc lư trước mặt mình. Hắn há miệng ngậm lấy Tống Hứa.
Động tác của hắn quá nhanh, Tống Hứa chỉ kịp thấy một cái miệng rộng đột nhiên há to nhào tới, khuôn mặt mỹ nhân vì mở cái miệng như chậu máu mà biến hình. Sau khi lấy lại tinh thần, Tống Hứa đã nằm trong miệng rắn đầy nguy hiểm.
Tống Hứa ư ư a a vùng vẫy tứ chi:
“Cứu mạng, ta không dám nói bậy nữa a a a a!”
Ô Mộc ngậm sóc con vào miệng liền nhớ ra đây là đồng loại thú nhân, không thể ăn, thế là lại há mồm nhả ra.
Tống Hứa lồm cồm đỡ eo ngồi xuống, phát hiện thân thể không có vết thương, cũng không đau đớn gì, chỉ là ướp một thân đầy nước bọt.
“Trên người ta toàn là nước miếng của ngươi...”
Tống Hứa chà chà bước bọt trên lông:
“Ta không thèm phương thức thoa nước bọt này đâu.”
“Tóm lại, chuột ta không muốn nhảy múa nữa.”
Kẻ cầm đầu vừa rồi xém chút cắn một cái tiễn nàng về trời đột nhiên lại lên tiếng:
“Nhảy múa.”
Tống Hứa ngẩng đầu đang muốn nổi giận, lại nhìn thấy khuôn mặt xưa nay vô cảm của Ô Mộc đột nhiên nở nụ cười. Hắn cười.
Còn cười đẹp đến lạ.
Bởi vì trong hang đá có đốt lửa, hốc cây của nàng lại bị đọng nước nên Tống Hứa chưa về nhà mình ngủ, vẫn ngủ ở nhà đại xà như cũ, nằm gần bên đống lửa. Về phần Ô Mộc, hắn vẫn trườn vào góc hẻo lảnh của mình, nằm lặng yên không tiếng động.
Chạc cây hôm nay nàng kéo về là gỗ tốt, rất chịu lửa, buổi sáng Tống Hứa thức dậy đống lửa vẫn còn đỏ, nàng vùi lấp để đó, bắt đầu công việc của ngày hôm nay.
Bệnh chung của người trẻ tuổi là làm việc không có kế hoạch rõ ràng, thất linh bách lạc. Hôm nay làm cái này một chút, ngày mai làm cái kia một chút. Có hứng thú thì một hơi làm xong luôn, không có hứng thì bỏ qua không thèm động tay. Tống Hứa cũng không thoát khỏi tật xấu này.
Nàng phơi ổ hai ngày, quyết định tới xem nước đọng bên trong khô chưa. Ai ngờ, nước trong ổ khô rồi, ổ cũng bị chiếm luôn.
Chiếm ổ của nàng hình như là một con cú mèo, đôi mắt to tròn, trên đầu có hai cái tai xù, đáng yêu lạ kỳ.
Tống Hứa nói đạo lý với nó:
“Đây là ổ của ta, ngươi ngửi thử xem trong này còn mùi của ta đúng không? Ngươi có biết chiếm ổ người khác là thất đức không?”
Nói đến đây, Tống Hứa nhớ lại hành vi chạy sang hang đá của đại xà rồi nhóm lửa, quang minh chính đại đi ngủ của mình, cảm thấy bản thân không có tư cách nói mấy lời này.
Tống Hứa:
“... được rồi, nể tình ngươi có vẻ ngoài đáng yêu, ta không so đo với ngươi, cứ ở đi.”
Dù sao cái hốc cây này đào không hoàn hảo lắm, nàng muốn làm một cái khác có thể tránh mưa, trời trút nước xuống không đọng lại bên trong, lần này nhớ kỹ phải làm cửa, đi ra ngoài thì khóa lại, miễn cho đi một chuyến trở về phát hiện nhà không còn.
Tống Hứa đã tính kỹ, lần này nàng đào hốc cây, bên trong sẽ hướng dần lên trên, như thế nước mưa không tạt vào được, còn thông khí. Đây là công trình lớn, không thể làm xong trong một hai ngày, khoảng thời gian này đương nhiên nàng vẫn ở trong hang đá, vì ban đêm có thể nhóm lửa đó.
Bị động vật nhỏ đáng yêu chiếm cứ sào huyệt, đại xà nhất định cũng sẽ không ngại ngần hào phóng y như nàng!
Trừ việc đào hốc cây, thời gian còn lại của Tống Hứa đều dùng để phát triển thực đơn, tìm kiếm đồ ăn, thử nghiệm các loại đồ nướng.
Cây nấm lùn lùn, cá con mò được trong đầm nước, chuột rừng nàng hao tâm tổn sức mới bắt được. Bởi vì quá thèm thịt, sau khi Tống Hứa siêu độ vật lý cho con chuột có vẻ ngoài không đáng yêu lắm, nàng nướng BBQ. Mặc dù chỉ có vị mặn nhưng Tống Hứa đã rất lâu rồi chưa được ăn thịt vẫn cảm thấy hạnh phúc đến rớt nước mắt.
Nói đến vị mặn, là từ cục đá trắng kết tinh nàng tìm được trong bao da thú. Mới đầu nàng chỉ xem nó là cục đá, hiếu kỳ liếm một cái, phát hiện nó mặn mới biết đây là muối, nên nàng dùng dao răng thú cạo một chút bột phấn ra làm gia vị.
Một bước tiến lớn trên phương diện đồ ăn giúp Tống Hứa no bụng, ban đêm rảnh rỗi nàng lại có ý đồ câu thông với bạn cùng phòng.
Đáng tiếc đại xà là một mỹ nhân lãnh đạm, cứ nằm yên bất động. Tống Hứa lặp lại chiêu cũ, dẫn hắn tới bên cạnh đống lửa rồi biến thành con sóc nhảy tới nhảy lui.
Không có gì bất ngờ xảy ra, nàng lại bị đại xà ngậm vào miệng.
Tống Hứa biết sai vẫn làm nằm trong miệng rắn la hét:
“Mai khai nhị độ*!”
(*Mai khai nhị độ: hoa mai nở hai lần, hàm ý là gì thì toi khum biết.