Tống Hứa suy nghĩ một lát:
“Hôm nay không đi được đâu, ta phải đợi ngày nào không có gió lớn, có mặt trời càng tốt, thời tiết không rét buốt thì mới được.”
Từ hôm đó, ngày nào Hô Hô cũng bay tới, hỏi Tống Hứa:
“Hôm nay ngươi muốn qua chỗ ta chưa?”
“Hai ngày nữa đi, gió còn lớn quá.”
Tống Hứa nói vậy, Hô Hô cũng không miễn cưỡng, liền ở lại chơi với nàng. Nàng tặng quà đáp lễ cho Tống Hứa bằng một chuỗi nhánh cây kết đầy quả.
Lâu lắm rồi Tống Hứa không được ăn trái cây tươi, nàng vừa kinh ngạc vừa cảm động nhìn chuỗi trái cây màu đỏ cam:
“Nhiệt độ thế này mà chỗ các ngươi vẫn có trái cây được á?”
Hô Hô: “Cái này mọc dưới vách núi, nhiệt độ chỗ đó không quá thấp. Nếu ngươi thích, mai ta lại mang tới một ít là được.”
Đầu Tống Hứa chỉ toàn là mấy chữ 'dưới vách núi nhiệt độ không quá thấp'. Nàng lại càng động tâm. Cảm thấy vấn đề ngủ đông của Ô Mộc sắp được giải quyết, nàng vui mừng ôm lấy Hô Hô:
“Đúng là bạn tốt, cảm ơn ngươi!”
Ngày nào Hô Hô cũng đúng giờ tới chơi với Tống Hứa, tái diễn quá trình bay vài vòng trên trời rồi đâm sầm xuống đất. Thật ra Hô Hô bay rất tốt, nhưng lúc đáp đất lại gặp vấn đề. Tống Hứa - một con sóc không biết bay - đứng bên cạnh chỉ đạo:
“Lúc bay xuống ngươi phải cho móng vuốt tiếp đất trước á, sao lại tiếp đất bằng đầu!”
Thi thoảng Tống Hứa sẽ biến thành thú hình sóc để chống đỡ gió rét. Hô Hô nhìn bộ lông xù ấy mà ngứa ngáy tay chân, đang bay lên lại đột nhiên lượn xuống quắp lấy Tống Hứa mang lên trời.
Mới đầu Tống Hứa hơi hốt hoảng tí, nhưng rất nhanh nàng đã nhận ra Hô Hô không hề có ý tổn thương mình, chỉ đang đùa giỡn thôi. Tống Hứa lấy lại bình tĩnh, cố mở to mắt trên không trung.
Hai nàng một chim một chuột ôm nhau lắc lư trên bầu trời trong cơn gió mạnh. Hô Hô hưng phấn nói:
“Ta còn có thể bay cao hơn!”
Tống Hứa ôm chặt lấy móng vuốt của Hô Hô, cũng kêu to:
“Cao hơn!”
Bay đến một độ cao nhất định, Tống Hứa nhìn thấy xa xa có một con đường, không giống đường chân trời lắm, mà như kiểu đất bằng xuất hiện một khe hở. Ngặt nỗi gió lớn quá nàng không thể nhìn rõ được. Hô Hô cũng không thể kiên trì quá lâu, rất nhanh cả hai đã ôm nhau lăn tiếp đất.
Tống Hứa đặt tay lên ngực, trấn an trái tim suýt nhảy ra ngoài của mình, vội vàng hỏi:
“Hình như ta thấy trên mặt đất chỗ xa xa có một cái khe?”
Hô Hô: “Đó không phải cái khe, đó là vách núi mà bộ lạc ta sinh sống.”
Tống Hứa sửng sốt:
“Ủa? Vách núi không phải là kiểu nằm cheo leo trên núi cao tít sao?”
Hô Hô: “Đúng là trên vách núi cao đó!”
Tống Hứa: “Nhưng bên kia toàn là đất bằng mà, lấy đâu ra núi cao?”
Hô Hô: “Bên này chính là núi cao nè.”
Hô Hô không biết phải giải thích như nào, chỉ đành thúc giục:
“Ngươi nhanh chóng qua đó xem là biết ngay!”
Vất vả lắm mới được một ngày gió không lớn, có mặt trời chiếu sáng, Tống Hứa lôi kéo đại xà cứ không chịu ngủ đông xuất phát. Trước khi đi nàng còn dặn dò ổ chuột con trong động:
“Các ngươi đã trưởng thành, sau này phải tự đi kiếm ăn biết chưa!”
Chuột con phổ thông chỉ biết kêu chít chít, thấy bọn họ rời đi, chúng ló đầu ra hang nhìn theo.
Bọn họ đi hai ngày mới tới vách núi theo lời Hô Hô.
Tống Hứa sải bước chạy tới, sau khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt thì chấn động đứng ngây người ra tại chỗ. Nàng đã nghĩ đến rất nhiều kiểu vách núi, nhưng không thể ngờ được nó lại thế này.
Thảo nguyên hoang vu mà bọn họ đã đi rất lâu rất lâu đột nhiên bị cắt ngang, như có một cái rìu khổng lồ chặt đứt, lại dời nửa còn lại đi chỗ khác, một trên một dưới thành hai thế giới khác nhau.
Đứng trên vách núi giống như nhân tạo này nhìn xuống, sườn núi cao tới mức không thấy đáy, ngó dọc theo dốc núi dựng đứng chỉ toàn là mây và sương mù lượn lờ.
Dưới lớp mây và sương đó thấp thoáng một vùng rừng cây xanh vạn dặm, không có điểm dừng.
Nếu như đứng ở dưới đó nhìn lên, thì chỗ mà bọn họ đang đứng đây mới là núi cao vạn trượng.
Hô Hô nhìn cảnh này mãi đã quen, chỉ chỉ bên dưới vách núi:
“Bộ lạc của ta nằm ngay dưới này, ta có thể dẫn ngươi tới đó xem, nhưng đồng bạn của ngươi thì không được.”
Hai mắt Tống Hứa sáng lên:
“Trời má,… thật thần kỳ!”
Đột nhiên có một bóng râm lướt ngang đỉnh đầu, Tống Hứa ngước lên nhìn, một đám dực long bay qua, lướt xuyên vào mấy tầng mây mù, rơi vào khu rừng xanh biếc mờ ảo bên dưới.
Hô Hô: “Đó là thú nguyên thủy. Hằng năm chúng đều phải bay đi chỗ khác, qua một khoảng thời gian ngắn lại bay về. Có điều bọn chúng khá nguy hiểm, các trưởng bối trong bộ lạc không cho phép lũ trẻ bọn ta tới gần.”
Tống Hứa: Thì ra dưới đó chính là thế giới của khủng long!!!