Giống cây như cây mật quả và cây hoa cúc tương đối hiếm trong lãnh địa của Ô Mộc, Tống Hứa ở đây ăn si mê cơ hồ không muốn đi. Sau một ngày, nàng lưu luyến không rời cáo biệt mảnh bảo địa này, mới phát hiện cả một đường phía trước đều có giống cây này mọc khắp nơi.
Ở đâu cũng mọc chỉ chừa mỗi lãnh địa Ô Mộc, vậy chứng tỏ lãnh địa Ô Mộc dù mênh mông nhưng cũng không tính là địa phương tốt đẹp gì.
Nói như vậy, bình thường chỗ tốt đều sẽ có người chiếm trước, mảng rừng hoa cúc rộng lớn này hẳn cũng đã có chủ nhân.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Lúc Tống Hứa ăn bữa trưa trên cây hoa nào đó, xui xẻo bị tập kích. Một cây gậy dài bay ngay đầu nàng, nếu không phải nàng trốn nhanh thì đã bị đập trúng đầu rồi. Tống Hứa còn tưởng là người của bộ lạc mãnh thú đã đuổi kịp, quay đầu nhìn lại thì thấy mười mấy con khỉ đầu chó ngồi trên cây bên kia nhìn nàng chằm chằm.
Một con rắn bự lặng lẽ bò lên cây. Đuôi của hắn quấn trên nhánh cây, đầu thì ngóc lên bên cạnh Tống Hứa, hà hơi về hướng đám khỉ đầu chó, có vẻ như đang trong tư thế sẵn sàng.
Đột nhiên con khỉ đầu đàn biến thành hình thái thú nhân, ngồi xổm trên nhánh cây bên kia quát về hướng hai người:
“Cút khỏi đây! Cút khỏi địa bàn của bọn ta!”
Tống Hứa vỗ đầu một cái, sực nhớ ra ở ngoài không thể so với ở nhà. Bên ngoài đều là lãnh địa của người khác tranh giành được, ăn đồ ăn trên lãnh địa ấy ắt phải bị đuổi.
“Được rồi được rồi. Bọn ta đi chỗ khác ăn.”
Đột nhiên rắn bự lại leo qua cây khác, há cái miệng to kém chút cắn trúng con khỉ đầu đàn ném gậy gỗ kia, dọa mười mấy con khỉ đầu chó sợ hãi tru lên bỏ chạy.
Quy củ trong thế giới thú nhân chính là, ai mạnh hơn thì lãnh địa thuộc về người đó. Đám khỉ đầu chó kia biết không đánh lại Ô Mộc nên chỉ biết chạy trốn ra xa, thét lên những tiếng kêu bén nhọn để phô trương thanh thế.
Tống Hứa nhanh nhẹn hái hoa, hỏi đại xà đang chậm rãi bò sang bên này:
“Ô Mộc, có phải bọn họ đang gọi đồng bạn không? Nếu tới thêm một đám nữa ngươi có đánh lại không?”
Đại xè thè lưỡi, phát ra thanh âm khè khè đã lâu không nghe thấy. Tống Hứa vừa nghe thấy đã vứt bỏ chút lo lắng trong lòng, vội vàng khè khè vài tiếng đáp lại.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Đám thú nhân khỉ đầu chó này hắn là một bộ lạc nhỏ. Vì bộ lạc lớn thường có các giống loài khác nhau sống trộn lẫn. Nếu chỉ là những thành viên gia đình, thú hình giống nhau sống chung một chỗ thì nhất định số lượng thành viên không nhiều như các bộ lạc lớn được.
Cảm thấy bọn họ không thể uy hiếp được Ô Mộc, Tống Hứa 'chuột mượn oai rắn', hái một đống hoa nghênh ngang rời khỏi khu rừng này. Những thú nhân khỉ đầu chó kia đi theo sau hai người, phát ra những âm thanh kỳ quái nhưng lại không dám tới gần.
Tống Hứa ngoái đầu lại nhìn, thấy bộ dạng quấn đuôi lên nhánh cây của bọn họ, đột nhiên đề nghị với Ô Mộc:
“Hay là chúng ta lập đội đi.”
“Thư hùng song sát*, một sóc nhỏ ma vương, một rắn bự hoa đỏ.”
(*Thư hùng: cặp đôi một nam một nữ.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
Tống Hứa phấn chấn lắc đuôi, lại vỗ vỗ hoa văn đen đỏ hỗn hợp trên người đại xà:
“Thư hùng song sát, ai thấy cũng sợ! Những nơi ta đi qua, không mọc một tấc cỏ! Ha ha ha ha ha ha ha!”
Đám khỉ đầu chó không theo đuôi quá lâu, vì rất nhanh hai người đã ra khỏi cánh rừng hoa cúc kia. Đám khỉ đầu chó thấy cả hai đi khỏi lãnh địa mình, có lẽ cảm thấy như vậy là lấy lại được mặt mũi rồi, đứng ở vùng biên giới đấm ngực dậm chân la to, giống như chiêu cáo với muôn thú xung quanh là chúng đã đánh đuổi kẻ xâm nhập bỏ chạy.
Tống Hứa hái được một bó hoa to tổ chảng, đội hết lên đầu. Nàng nghe tiếng kêu sau lưng, quay sang nói với đại xà:
“Lãnh địa của bọn hắn nhỏ xíu vậy, chỉ có một khoảng chừng đó thôi sao?”
Nàng nhớ rừng tùng ngày xưa nguyên thân sống là một mảnh rừng rất lớn, cũng có thể là do nó nằm trong vùng sâu vùng xa nên không đáng tiền.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Thế giới thú nhân hoang vắng, xác suất gặp được thú nhân còn ít hơn so với tưởng tượng của Tống Hứa nhiều lắm. Kể từ lần gặp đám thú nhân khỉ đầu chó kia, đã lâu rồi nàng không gặp được thú nhân nào khác.
Trên đường bọn họ đi, cảm giác mùa xuân tới càng mãnh liệt hơn. Trong tiết trời ấm áp ướt át, ban đêm cũng không còn rét lạnh như trước.
Tống Hứa không ăn mật của cây hoa cúc nữa, nàng muốn đổi món mới. Ban đêm Tống Hứa nằm dựa lên người đại xà, nói một tràng những câu chuyện nhảm nhí. Bốn phía chỉ có mỗi thanh âm của nàng, Ô Mộc an tĩnh nằm sấp. Đột nhiên Tống Hứa ngưng bặt, không nói chuyện nữa.
Ô Mộc xoay người ngóc đầu dậy nhìn nàng.
“Tuy rằng ta rất thích rắn.” Tống Hứa nằm sắp trên người hắn, bứt mấy cọng cỏ trên đất:
“Nhưng ta nhớ bộ dạng ngươi ấp úng nói chuyện với ta.”
Lúc nàng mới gặp đại xà, nàng còn thầm nghĩ bụng nếu hắn cứ giữ mãi thú hình rắn thì tốt hơn. Nhưng về sau không biết từ khi nào, nàng bắt đầu cảm thấy hình thái bán thú nhân nửa người nửa rắn của hắn càng đáng yêu hơn, vi phạm tiêu chuẩn thẩm mỹ trong lòng nàng xưa nay. Từ 'có ai đáng yêu bằng rắn' chuyển sang 'có ai đáng yêu bằng mỹ nhân rắn'.
“Từ lúc ngươi bắt đầu ngủ đông thì không còn nói với ta lời nào nữa, ta cảm thấy...” hơi cô đơn.
Tuy nói chưa hết lời nhưng sóc nhỏ vẫn bị cảm giác đau đớn ưu thương xâm chiếm khiến toàn thân lăn lộn, nằm quẫy đạp thẳng cẳng trên người đại xà. Đương nhiên, sang sáng hôm sau thì nàng quên mất việc này.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Đi thêm vài ngày đường, đột nhiên đại xà dừng lại ở một bìa rừng, không đi tiếp nữa. Bình thường đều là Tống Hứa quyết định hành trình, đây là lần đầu tiên đại xà chủ động dừng lại.
Bên cạnh rừng cây là một mảng cỏ lớn sinh trưởng ở mép nước, địa thế hơi trũng khiến mảng cỏ này tạo thành một tầng mỏng phủ lên mặt nước. Giao giữa rừng cây và mảng cỏ nước là một hang đá, không rộng rãi sạch sẽ như hang của bọn họ, cửa hang hơi nhỏ và dốc xuống, bên trong u ám ẩm ướt.
Ô Mộc trườn vào cái hang kia không ra.
♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Đăng bù chương của tối hum qua.
(。◕ฺˇε ˇ◕ฺ。)