Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Chương 30: Chương 30: Cổ Thược báo thù




Khi Chân Lãng vội vã chạy về nhà, vừa mới ra khỏi cửa thang máy đã thấy bóng dáng của mấy đầu não tám chuyện, chính là hai mẹ con bác gái lầu dưới và dì cách vách.

Vừa nhìn thấy anh, mấy người kia đã xoay đầu muốn nói lại thôi.

Anh dừng động tác tìm chìa khóa, mỉm cười chào hỏi, “Chào bác Lý, chào chị Trương, chào dì Triệu.”

“Được rồi, được rồi.” Bác Lý gật gật đầu, “Bác sĩ Chân, cậu muốn tu sửa phòng ốc sao?”

Tu sửa phòng ốc?

Chân Lãng dường như hiểu ra cái gì, bình tĩnh gật gật đầu, “Đúng vậy ạ, cháu mới mời công ty sửa chữa, có phải có người đến rồi hay không?”

“Ha ha.” Bác Lý cười gượng, “Không có gì, không có gì, cậu có thể nói với bọn họ đừng đập sàn nhà trong thời gian ăn cơm không, bụi trên trần nhà cũng rơi xuống bát cơm của tôi, đèn cũng lay động, tôi còn tưởng động đất chứ.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Dì Triệu nhào tới, “Có phải cậu tìm công ty không chuyên nghiệp không, TV treo tường của tôi thiếu chút nữa cũng rơi xuống.”

Chân Lãng nói lời xin lỗi, an ủi mấy người kia về rồi mới đưa tay mở cửa phòng mình.

Cửa mở, căn phòng trang trí tinh xảo thường ngày giống như vừa trải qua lễ tế hay chiến hỏa gì đấy, tất cả đều bị phá hỏng chất thành một đống, ghế mất một chân nằm ở góc tường, TV treo tường nằm trên sofa, phía trên còn có một cái đèn trần, bàn ăn chạy từ nhà bếp ra tới phòng khách, trên giá chỉ còn lại mảnh thủy tinh, tình trạng thảm hại không cần nói cũng biết.

Đối với việc này, Chân Lãng chỉ đảo mắt một cái, bước chân hướng về phía phòng Cổ Thược.

Đẩy cửa ra, anh không chút ngoài ý muốn nhìn thấy bên trong trống hơ trống hoác, tất cả quần áo của Cổ Thược đã bị quét đi chứng tỏ đối phương ra đi rất kiên quyết.

Trên cửa phòng, một tấm hình của anh bị găm bằng một con dao trên cánh cửa, lưỡi dao xuyên thẳng qua mặt anh cắm ngập vào cửa, chỉ chừa lại một nửa thân dao, có thể thấy người hạ dao rất tàn nhẫn.

Anh cười, tiếng cười rất đắc ý vang vọng trong căn phòng rách nát.

Bằng sự hiểu biết của anh về cô ấy, hỏa khí lớn như thế nhất định là phải giáp mặt anh phát tiết, đánh anh không tàn cũng phế, lần này lại chỉ chém hình của anh, có thể coi là hạ thủ lưu tình chứ nhỉ?

Anh xoay người, dưới chân dẫm phải một tờ báo nhăn nhúm, một cô gái ưỡn ngực phía trên rơi rõ ràng vào đáy mắt anh. Lông mày nhíu lại, anh cúi người nhặt lên, sau khi xác nhận dung mạo của cô gái kia, khóe môi đang mỉm cười hạ xuống trong nháy mắt, đôi mắt tối đen.

Cổ Thược phát tiết xong, khiêng bao lớn bao nhỏ của mình vào phòng môi giới nhà đất, nói ra một yêu cầu duy nhất là ngày mai có thể vào ở, giá cả không thành vấn đề.

Cô ôm theo một đống đồ của mình, rúc vào phòng hóa trang của “Golden Sunflower” một đêm, cũng không biết có phải vì vận động phát tiết một lúc nên toát mồ hôi hay không, bệnh cảm của cô lại khỏi một cách thần kỳ.

Quả nhiên, rời khỏi Chân Lãng thì tất cả đều tốt đẹp.

Nhớ tới bức hình trên tờ báo, ngọn lửa trong bụng cô lại bùng cháy, cô rất bực bội, siêu cấp bực bội, hình bị trộm cho qua được, hình bị sửa cũng cho qua được, cái chỗ bị sửa kia chọc thẳng vào mắt cô cũng cho qua nốt, nhưng cô buồn bực là vì mình lại không dám đối mặt với người kia, lại ỉu xìu thu dọn chạy lấy người giống như mình mới là người làm sai vậy.

Cái gì mà đính hôn, cái gì mà chăm sóc, đều là thủ đoạn của hắn để bùa giỡn mình mà thôi, cả chuyện bức hình này cũng vậy, cũng chỉ là một chiến dịch đấu tranh trong thầm lặng của hai người.

Hắn luôn luôn âm thầm tìm tòi điểm yếu của mình rồi hạ thủ làm mình gặp xui xẻo, từ bé đã như vậy, không phải sao?

Người nào đó uất ức nghĩ, co lại trên chiếc giường được ghép lại từ hai cái ghế, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Một đêm không yên ổn, miễn cưỡng đến hừng sáng đã mở mắt, Cổ Thược ôm lấy cái cổ cong vẹo của mình, vội vã ra khỏi cửa đã chạm mặt Phương Thanh Quỳ.

“Cậu đi đâu vậy?” Phương Thanh Quỳ chỉ kịp hô lên một câu với bóng lưng của cô.

Vẫy vẫy tờ báo mới mua được ở góc đường hôm qua, Cổ Thược bỏ lại một câu, “Tìm công ty này tính sổ.”

Cô không dám tìm Chân Lãng, nhưng chẳng lẽ lại không dám tìm cái loại “Đĩnh Lệ” này quấy rầy hay sao?

————

Mười giờ sáng, trong phòng làm việc của “Đĩnh Lập”, cấp dưới của xí nghiệp Vương thị.

Vương Thiếu Hoàn vuốt hai tay áo tinh xảo, khuôn mặt lạnh lùng cười chế nhạo, “Cô nói người trong hình này là cô, chứng minh thế nào?”

Cổ Thược ngồi trên chiếc ghế đối diện, hai chân gác lên bàn, một câu cũng không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Vương Thiếu Hoàn.

Từ khi bước vào cửa cô luôn luôn giữ tư thế này, không kêu không gào, không ầm ĩ không nhảy nhót, luôn lạnh lùng nhìn lại.

Ở dưới cái nhìn như vậy, Vương Thiếu Hoàn lại cảm giác được một mũi nhọn sắc bén mãnh liệt, tư thế người đối diện rất thả lỏng nhưng lại làm cho cô hoảng hốt.

Cô liếc mắt sang chỗ khác, hít sâu một hơi, vẫn còn cảm giác được hai ánh mắt kia dừng lại trên mặt mình.

Lúc đó, cô không điều tra rõ ràng, cho rằng đối phương là đàn ông, không ngờ một bé trai có vẻ thon dài tuấn tú lại là một bà cô hai mươi lăm tuổi.

Sau khi biết sự thật cô lại có chút vui mừng, Chân Lãng không đồng tính luyến ái, mà cô gái này không thể so sánh với cô từ dung mạo đến gia thế, cô ta không thể nào thắng được cô.

Ngày đó cô đang chuẩn bị dùng một số tiền lớn để mua đứt “Golden Sunflower”, ai ngờ mới bước vào cửa đã nghe thấy giọng nói kiêu ngạo của Phương Thanh Quỳ, cô không thể nào ngờ được cô gái xinh đẹp lẳng lơ trên biển quảng cáo lại chính là con nhỏ không ra nam không ra nữ này.

Trong tích tắc đó, cô ra một quyết định.

Phục chế hình, PS, cố ý dùng bộ ngực khoa trương kia để làm quảng cáo áo lót cho mình, cô muốn làm đối phương khó chịu, không đường lựa chọn, bức bối, như mình ngày đó.

Cổ Thược bỏ chân xuống, bỗng nhiên nghiêng người, Vương Thiếu Hoàn vô thức lùi lại, Cổ Thược nở nụ cười như đang trêu đùa, “ ‘Golden Sunflower’ có hình gốc, tôi chỉ cần đối chiếu một chút là có thể kiện cô xâm phạm quyền chân dung, công ty của cô lớn như thế, chỉ sợ bị ảnh hưởng sẽ không tốt lắm đâu.”

Vương Thiếu Hoàn vương tay lấy một kẹp hồ sơ, chậm rãi mở ra, đưa tới trước mặt Cổ Thược, “Đây là văn kiện đoàn luật sư của xí nghiệp chúng tôi đã soạn thảo, cô xem rõ ràng một chút trước đã.”

Ánh mắt Cổ Thược lướt qua những dòng chữ kia, vẻ mặt Vương Thiếu Hoàn càng vui sướng hơn, “Hình như cô không biết, so sánh ảnh đã bị PS và ảnh gốc không đủ sức thuyết phục, cô nói đây là cô, tôi chỉ cần tùy tiện tìm một người mẫu, mặc trang phục tương tự, tạo tư thế tương tự, ít nhất cũng giống đến bảy mươi phần trăm trở lên, hơn nữa…” Ngón tay cô dừng ở vị trí bộ ngực người phụ nữ trên tờ báo, “Tôi còn có thể đảm bảo chụp giống hình này như đúc, cô cảm thấy cô kiện ra tòa sẽ có phần thắng sao?”

Dựa lên ghế, dưới ánh mắt của Cổ Thược, cô hất cằm như đang thị uy, “Làm việc cho xí nghiệp Vương thị chúng tôi có đội nhiếp ảnh và chế tác chuyện nghiệp, cô nghĩ rằng sẽ có người tin tôi trộm một bức hình rất bình thường đến để quảng cáo nhãn hiệu sao? Cổ tiểu thư, tôi khuyên cô về đi, nếu cô kiên trì muốn kiện, một khi cô thua kiện, tôi sẽ phản kiện cô. Đến lúc đó làm hỏng thanh danh, bọn cô sẽ không tồn tại nổi trong giới này nữa, muốn lên tòa án thì xác định dùng mấy năm đến đánh đổi đi.”

Chính xác, ngay cả Cổ Thược cũng không tin công ty lớn như thế, những nhãn hiệu của công ty con dưới quyền là vô số, bọn họ sao có thể làm ra chuyện này.

Nhưng khi cô nhìn thấy tổng biên tập xí nghiệp Vương thị, trong lòng cô đã lờ mờ đoán ra gì đó.

Trong mắt Vương Thiếu Hoàn có chút tàn ác, “Ảnh chụp này là của tập đoàn Vương thị và cũng sẽ chỉ là của tập đoàn Vương thị, mấy vạn tiền lời của chúng tôi năm nay phải dựa vào nó, nhưng Cố tiểu thư, cô đừng nói lời xảo trá, một xu tôi cũng sẽ không cho cô.”

Ý tứ trong lời nói Cổ Thược nghe đã hiểu.

Vương Thiếu Hoàn muốn dùng hình của mình để quảng cáo, giống như muốn biến chính mình thành công cụ cho người khác, quyền lợi của mình trở thành lợi ích của người khác.

Tiền bạc và danh lợi, đều là của người khác, không có chút liên quan đến cô.

Cổ Thược đột nhiên đứng lên, mạnh mẽ cúi đầu xuống, Vương Thiếu Hoàn giật mình, hoàn toàn bị khí thế của cô lấn áp, quên mất phải né tránh.

“Cô-cố-ý.” Ánh mắt Cổ Thược phun ra lửa, nắm tay rắc rắc kêu lên.

Hô hấp của Vương Thiếu Hoàn không còn bình ổn nữa, run run nhưng vẫn ngang ngạnh ngẩng đầu, “Nếu cô dám làm tôi bị thương, tôi lập tức sẽ báo cảnh sát cô xâm phạm thân thể người khác, tố cáo cho cô vào tù mới thôi.”

Cổ Thược híp mắt lạnh lùng nhìn cô ta, rồi bỗng nhiên toét miệng lộ ra hai hàm răng trắng tinh.

Vương Thiếu Hoàn không kìm được mà run rẩy, mãnh mẽ vươn tay đẩy Cổ Thược ra, chạy tới cửa phòng làm việc, “Gọi, gọi, gọi bảo an.”

Ngoài cửa làm việc người người vây lại, bàn tán ầm ĩ hỏi nhau đã xảy ra chuyện gì.

Ngón tay Vương Thiếu Hoàn chỉ vào Cổ Thược, “Cô ta, cô ta không những nói mình là người trong hình quảng cáo áo lót, muốn lừa tiền của chúng ta, còn muốn đánh tôi.”

Cổ Thược siết chặt hai bàn tay, nhàn nhã dựa vào bàn, thản nhiên móc máy ảnh từ trong túi ra, “Các ngươi nói xem, tôi có giống người mẫu trên tờ báo hay không?”

Mọi người khó hiểu nhìn cô gái lẳng lơ phong tình trong tấm hình, rồi lại nhìn “cậu sinh viên” áo sơm mi nhăn nhúm, quần bò giày thể thao bạc thếch, lập tức lắc đầu, còn có tên cấp dưới miệng lưỡi bén nhọn lên tiểng rất nhanh.

“Cái dáng vẻ này của cô mà muốn làm người mẫu áo lót sao? Cười chết người đi.”

“Bộ dạng này của cô một chút cũng không giống, muốn lừa tiền a?”

“Gọi bảo an, báo cảnh sát, đưa tên lừa đảo này đi.”

Trong tiếng la hét ầm ĩ, Cổ Thược không nói một lời chỉ chụp ảnh, thỉnh thoảng chuyển ống kính chụp chính mình, rồi lại hướng về phía đám người phía trước.

Có mọi người ủng hộ, Vương Thiếu Hoàn chỉ ra cửa, “Tôi đã nói rồi, hình tôi đã đăng sẽ không thay đổi, cô có bản lĩnh thì ra tòa, một đoàn luật sư của xí ngiệp Vương thị sẽ chơi với cô, nếu cô thông minh thì đi nhanh đi nếu không tôi sẽ gọi bảo an.”

“Được, tôi đi.” Cổ Thược cất máy ảnh đi như không có chuyện gì, phủi phủi quần áo, đi tới cửa còn quay đầu nhe răng cười một tiếng, “Cô nói người trong hình không phải tôi vậy thì coi như không phải là tôi đi.”

Sau khi Cổ Thược đi chưa tới nửa giờ, một cô gái lại xuất hiện ngoài phòng làm việc của Vương Thiếu Hoàn một lần nữa.

Cô đi cao gót thanh lịch, lộ ra đôi chân dài trắng nõn, lọn tóc gợn sóng phong tình buông dài, gương mặt khiến người ta mờ mắt, eo thon uyển chuyển làm người ta hít thở không thông, dáng người dây hoàn mỹ.

Chỉ trong nháy mắt, dáng người tuyệt đẹp này lập túc thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người, ngay cả cô gái tiếp tân ở cửa cũng quên mất yêu cầu cô đăng kí, nhìn cô tiếp tục đi về phía phòng làm việc của Vương Thiếu Hoàn.

Khi những người ở trong ô làm việc màu vuông ngẩng đầu, ánh mắt dõi theo từng bước chân của cô, có tên không kìm được mà nuốt nước miếng.

“Cô ấy, là người mãu quảng cáo áo lót sao?”

“Đúng vậy, thật xinh đẹp, ngoài đời còn đẹp hơn trong hình.”

“Quá đẹp, hình chỉ có nửa người trên, không ngờ tỉ lệ lại hoàn mỹ như thế, không biết tên là gì?”

“Đi phòng kế hoạch hỏi, bọn họ phải biết tên người mẫu chứ.”

Âm thanh náo động không ngăn cản bước chân của cô gái, cô đứng trước cửa phòng làm việc của Vương Thiếu Hoàn, ngẩng đầu nhìn tấm biển một chút —- Tổng biên tập.

Tay, vươn ra; không, là nắm tay.

“Rầm!” Trong tiếng vang lớn, khóa cửa trực tiếp bị đập mở, hai cái khóa rơi ra, cánh cửa lung lay, ầm ầm đập lên tường mới không rớt xuống.

Người trong phòng làm việc giật mình ngẩng đầu nhìn mỹ nhân mới bước vào, trong ánh mắt kinh ngạc của Vương Thiếu Hoàn nhe răng cười một tiếng, lộ ra một vẻ mặt mà đối phương hết sức quen thuộc, để máy ảnh xuống mặt bàn.

“Cô…” Vương Thiếu Hoàn bỗng nhiên cảm thấy sau lưng lạnh cóng, nụ cười này làm cô cảm thấy rét lạnh như trong hầm băng.

Mỹ nữ tươi cười vươn hai cánh tay ra, trực tiếp vươn về phía Vương Thiếu Hoàn, mò —- bộ ngực.

“A!” Vương Thiếu Hoàn hét lên chói tai, có ý né tránh, nhưng đối phương ra tay quá nhanh, tiếng hét của cô còn ở trong cổ họng, hai bàn tay kia đã túm lấy.

Nhưng hai bàn tay kia cũng không chạm lên người cô mà lại nắm trên một chỗ cao cao nào đó, mười ngón tay dùng lực…

“Bụp…”

“Bụp…”

Trong âm thanh rất nhỏ, trước ngực Vương Thiếu Hoàn bỗng nhiên rủ xuống, hai mảnh ướt nhẹp.

“A!!!” Tiếng kêu đáng sợ vọng trong phòng làm việc, mỹ nữ thản nhiên rút tay về, nhìn Vương Thiếu Hoàn đang hét như điên.

Vương Thiếu Hoàn nhìn trước ngực mình một chút rồi lại nhìn mỹ nữ trước mặt, ánh mắt cuồng loạn nhìn sang đám người đang tụ tập trước cửa, ngoại trừ hét ầm lên vẫn là hét ầm lên.

Mỹ nhân quỷ quái cười một tiếng, trong tiếng hét chói tai của cô ta quay mặt nói với những người ngoài cửa, “Báo cảnh sát đi, có muốn tôi giúp cô báo cảnh sát hay không?”

Sắc mặt Vương Thiếu Hoàn trắng bệch, co giật.

Mỹ nhân đứng trước mặt Vương Thiếu Hoàn, “Không phải cô muốn kiện tôi ra tòa sao? Không phải muốn kiện tôi xâm hại thân thể người khác sao? Chậc chậc, nhưng hình như tôi không đụng vào người cô, tôi chỉ bóp vỡ… khụ khụ, túi nước muối, nhiều nhất cũng chỉ kiện tôi phá hoại tài sản người khác thôi, nhưng tổn hại người khác là ai? Cô có dám nói với cảnh sát không? Nhiều con mắt nhìn thấy người mẫu trên tờ báo như thế, vậy mà bọn họ lại nói người mẫu không phải Cổ Thược tôi. Đương nhiên cô cũng có thể nói đó là tôi, nhưng như vậy có nghĩa chính miệng cô thừa nhận đạo hình người khác kiếm lời, không biết xí nghiệp Vương thị sẽ bồi thường bao nhiêu nhỉ? Không bằng tôi không đi, chờ cảnh sát tới, được không? Rồi lại gọi một cuộc điện thoại để giới quảng cáo toàn thành phố đều biết một chút?”

Cô càng nói, sắc mặt Vương Thiếu Hoàn càng trắng, Cổ Thược cúi đầu xuống nói bên tai cô ta, “Tấm hình, cô có thể không tháo xuống, ảnh này chụp cũng không tệ, tôi sẽ gửi lên internet, hai chúng ta cùng nổi tiếng!”

Cổ Thược vênh mặt bỏ đi trong ánh mắt ngây ngốc của mọi người, để lại Vương Thiếu Hoàn với bộ ngực ướt nhẹp và bảy tám cấp dưới đang vất vả nâng cô ta lên.

Lúc này, tiếng điện thoại chói tai vang lên, Vương Thiếu Hoàn run rẩy vươn tay cầm lấy điện thoại, trong điện thoại phát ra tiếng rống thịnh nộ, sắc mặt cô ta lại càng trắng bệch, cả người run run rẩy rẩy.

Không biết từ khi nào, điện thoại đã rơi khỏi tay, cô ta xụi lơ trên ghế, sắc mặt hoang mang ngốc nghếch.

Sao lại thế này, sao lại thế này, vì sao lại… thế này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.