Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Chương 48: Chương 48: Phiên ngoại 2: Thử nhà mới




“Cái này để làm gì?” Chân Lãng nhìn tấm thảm mềm mại rộng lớn, rồi lại nhìn Cổ Thược đang nhảy lên nhày xuống trên thảm.

Cổ Thược dẫm dẫm thứ mềm mềm dưới chân, vẻ mặt rất hài lòng, túm lấy Chân Lãng ý bảo anh cũng thử xem, “Anh thấy sao? Có phải vừa mềm vừa thoải mái không? Nằm lăn lộn cũng không có vấn đề gì!”

Nụ cười gian trên mặt càng đậm hơn, “Anh đã nói em muốn sửa nhà thế nào đều được, nếu em không thích ở nhà sàn gỗ mà muốn trải thảm thì cứ vậy đi, như thế này cũng rất tốt, lăn lộn rất được, vừa rộng vừa thoải mái.”

Cổ Thược hoàn toàn không phát hiện vẻ quái dị trên mặt anh, chỉ hưng phấn nhảy lên, “Anh nhìn xem, phòng khách lớn như thế này, chúng ta lại không có nhiều khách có thể đến, chỉ có mỗi chúng ta, cho nên em đã nghĩ rất lâu, làm cho chỗ này giống nhà của lão già, anh xem có được không? Có thể tập võ!”

“Được.” Chân Lãng nhìn cô hưng phấn dẫm dẫm tấm thảm, giống như một con mèo nhỏ đang chơi đùa vui vẻ, không khỏi cũng cười ra tiếng, “Chúng ta có thể lăn lộn bất cứ lúc nào, đúng không?”

Cổ Thược gật đầu, “Đương nhiên.”

Cô không thích phòng quá lớn, bởi vì nó sẽ làm cô cảm giác trống rỗng và buồn bã, hoàn toàn không có sinh khí. Nhưng tính tình hiếu động của cô lại thích phòng lớn như thế, một góc để sofa, những chỗ khác có thể trải đệm thật mềm, giống như phòng tập võ.

Bằng gia tài của Chân Lãng, cô muốn có loại nhà thế nào cũng được, nhưng cuối cùng Chân Lãng quyết định phải là căn nhà to như lâu đài, phòng khách vô cùng lớn, hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu của cô, còn về phần trang trí hoàn toàn là quyền của cô.

Trong phòng khách tám mươi mét vuông, đều trải thảm thật dày, ngay cả bàn trà và sofa đều bị tống vào một góc.

“Anh có thích hay không?” Cổ Thược ngồi dưới đất, túm lấy gối dựa trên sofa ôm vào lòng, nghiêng đầu hỏi anh, “Đây là người chuyên nghiệp làm đấy, có thể chịu được áp lực và trọng lực giống như phòng tập quốc gia, còn tốt hơn cả nhà lão già.”

“Tốt như vậy sao?” Chân Lãng ý tứ nói, “Em đã thử chưa?”

“Em cảm thấy rất tốt.” Cổ Thược vội vàng nhận lấy cặp tài liệu tay và áo khoác trong tay anh, vẻ mặt có chút vội vã, “Anh thử một lần nha, thử một lần đi.”

Tay Chân Lãng sờ lên ống tay áo, mở cúc áo ở cổ tay, khóe miệng cong lên độ cong xinh đẹp, “Một người thử không thú vị, cũng không thử đầy đủ được, đúng không?”

Cô ôm lấy áo khoác của anh, nhìn anh chậm rãi mở cúc áo rồi gập áo lên, động tác kia tự nhiên, hấp dẫn nói không nên lời.

Cô thích nhất động tác này của anh, có chút lười nhác, có chút hạnh phúc, có chút… Trái tim nhỏ của cô đập loạn lên một trận phong tình.

“Ừ.” Không bỏ qua một động tác của anh, cô tham lam nhìn anh, miệng vô thức đáp lời, “Chúng ta cũng thử một lần nha?”

Chân Lãng cuộn tay áo tới khuỷu tay, cười một nụ cười rất đẹp, “Được.”

Anh đồng ý rất nhanh làm Cổ Thược có chút đắc ý, thường ngày, bất kể cô sống chết thế nào Chân Lãng cũng không giao thủ với cô, làm cho chân tay cô ngứa ngáy, rất muốn thử sức mình với Chân Lãng.

“Thật sao?” Cổ Thược mừng rỡ ôm gối nhảy lên, “Anh đồng ý?”

Chân Lãng mỉm cười gật đầu, “Đồng ý.”

“Vậy…” Cổ Thược nịnh nọt tới trước mặt Chân Lãng, “Anh có mệt không? Hay là nghỉ ngơi trước? Có đói không? Có muốn ăn cơm trước không?”

“Không cần.” Chuyển động cánh tay, Chân Lãng pose một tư thế, vô cùng hoành tráng ngoắc ngoắc cô, “Tới đi.”

“Được.”

Cổ Thược lùi hai bước, chân nhẹ chuyển động, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng người cao lớn trước mặt, hai người gần như cùng một tư thế, cùng một ánh mắt, cùng một khí thế ngang tàng.

Không tìm được trong mắt nhau một chút ý đùa cợt, hai người nhìn chằm chằm bước chân đối phương, trong nháy mắt, không khí trầm xuống, không ngừng truy tìm sơ hở của đối phương.

Cổ Thược vung chân một cái, chân dài nhanh như điện, đá lên.

Thân mình Chân Lãng gần như trong khoảnh khắc cô đá lên cũng chuyển động, đưa tay ra cản.

Cổ Thược ra chiêu đã nhanh, thu chiêu còn nhanh hơn, chưa đợi cái đá này đá xong đã lập tức đổi hướng, bổ xuống bên sườn, thắt lưng theo đà chân xoay một cái.

“Đẹp lắm.” Chân Lãng tránh sang bên cạnh, trong nháy mắt đã lùi hai bước, một chiêu rất đẹp này lập tức rơi vào không khí, anh hất cằm với Cổ Thược, “Tiếp đi.”

Trên mặt Cổ Thược lộ ra vẻ hưng phấn, động tác nhanh hơn, tiếng hô phát ra từ trong miệng, ánh mắt tràn đầy vẻ tò mò muốn thử thách.

Cô vui vẻ cảm nhận cảm giác có thể phóng thích mình hết sức, khi đối thủ càng mạnh, máu trong người cô càng sôi sục.

Cô muốn bắt, bắt lấy thân ảnh của đối phương, dùng tốc độ của mình để đuổi theo sự né tránh của đối phương, so sánh sức mạnh, so sánh kỹ thuật, giải phóng tất cả sức lực của mình về phía đối thủ.

Hai bóng người di chuyển rất nhanh, không gian lớn như vậy đủ để bọn họ hoàn toàn thoải mái biểu diễn kỹ thuật của mình.

Chân Cổ Thược thay đổi hướng đi, biến hóa đá về phía đối phương, nhanh đến mức làm người ta không kịp phản ứng, góc độ xảo quyệt đến mức làm người ta không thể đoán trước được.

Chân Lãng vẫn cứ né tránh, không để cô chạm vào người mình, cũng không tấn công, nhưng bước chân lại không hề yếu đuối.

Sau khi liên tiếp tấn công, trên đầu Cổ Thược đã có một tầng mồ hôi mỏng, cô dừng bước, trừng mắt với người trước mặt, “Anh xem thường em.”

“Không có.” Chân Lãng mở một cúc áo trên cổ, “Em nên biết thực lực của mình, không ai dám xem thường em.”

“Vậy sao anh không tấn công?” Cổ Thược vô cùng bất mãn, “Cứ một mực thối lui, sàn đấu cũng không đủ lớn để anh cứ lùi như thế.”

Cúc áo thứ hai bị mở ra, lồng ngực vạm vỡ lộ ra, “Được, lần nay anh không lùi, em đến đi.”

Cổ Thược nhanh chân tiến lên, lại đá một chân, Chân Lãng nhanh chóng nghiêng người, bước hai bước, loáng một cái đã đến phía sau Cổ Thược, hai tay vươn ra, ôm lấy cái eo thon.

“A!” Cổ Thược ngạc nhiên kêu ra tiếng, quay đầu trừng mắt nhìn Chân Lãng, “Này, anh phạm quy.”

“Có sao?” Chân Lãng dùng sức, người nào đó cao gầy bị anh ôm lên không tốn chút sức lực.

Cô quên mất vùng vẫy, chỉ chăm chú tranh luận với anh, “Đương nhiên, trong giao đấu không được phép nâng lên.”

Một cái hôn nhanh chóng hạ trên môi cô, “Anh chỉ đồng ý thử thảm với em, cũng không nói phải tuân theo quy định thi đấu.”

“Không đánh thì sao biết nó chịu lực thế nào, ngã có đau hay không?” Cổ Thược cắn ngược lại anh một cái, lại bị anh vừa vặn né được.

Con mèo nhỏ giãy dụa trong vòng tay anh, nhưng ngay cả hai tay và thắt lưng đều bị anh giữ chặt, “Anh đã đồng ý thử với em, không được thất hứa.”

Còn chưa nói hết câu, toàn thân giống như một đồ vật bị ném ra ngoài, mềm mại rơi trên đệm.

Chân Lãng dùng sức vô cùng chuẩn xác, Cổ Thược rơi xuống đất lại không hề đau, lưng vừa chạm xuống cô đã muốn nhảy lên.

Thân hình cao lớn trùm lên, đè cô đang cố gắng bật dậy xuống, hơi thở đàn ông đậm nồng bọc lấy thân thể cô, là hơi thở độc nhất thuộc về Chân Lãng, còn có mùi mồ hôi nhàn nhạt.

“Muốn xem thảm có đủ tốt không, rất đơn giản.” Ngón tay của anh móc lấy cúc áo sơ mi của Cổ Thược, tỉ mỉ thưởng thức, “Anh đảm bảo sẽ để em thử hài lòng.”

“Anh…” Giọng nói của cô bị tiếng cúc áo bị giật cắt đứt, mấy viên cúc áo trong suốt đồng loạt bay ra, rơi xuống khắp nơi, môi Chân Lãng đã ngăn tất cả những bất mãn của cô lại, bàn tay vuốt lên eo cô, từng tấc bò lên trên.

“Em…” Trong nháy mắt, đại não của cô ngừng tư duy, chỉ còn biết thở dốc.

Những nơi bị anh hôn giống như có lửa, máu cũng sôi lên, chảy trong mạch máu, cô nằm trên thảm mềm, vặn vẹo thân mình, giọng nói lộn xộn, “Rất nhiều mồ hôi, em muốn, tắm…”

Anh cắn vành tai cô, trêu chọc cô càng thêm bất an, tay Chân Lãng không ngừng dao động trên làn da cô, giống như đang thưởng thức món đồ yêu thích nhất, “Bây giờ tắm, lát nữa vẫn sẽ đầy mồ hôi, đợi chút rồi cùng nhau tắm.”

“Vậy…” Cô bị đè trên thảm mềm, không tìm ra được bất cứ lý do nào khác, “Em rất đói, muốn ăn cơm, anh đi nấu đi.”

Đầu lưỡi, trêu đùa cổ họng cô, giọng nói Chân Lãng đầy sức hút, “Sau khi vận động vui vẻ ăn cơm mới ngon, lát nữa anh đưa em ra ngoài ăn, bây giờ cho anh ăn no trước đã.”

Hiển nhiên, mèo con đã vào miệng hổ, không có hy vọng phản kháng.

“Vậy…” Cô nhẹ nhàng xoay người, cảm giác được một làn gió lạnh khẽ thổi qua, “Chưa đóng cửa sổ, chưa, chưa kéo rèm.”

Chân Lãng ngẩng đầu, sau đó rất nhanh lại cúi xuống, “Chưa kéo thì chưa kéo đi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, còn nhớ đêm đầu tiên của chúng ta không? Cũng không đóng cửa sổ, còn là cửa sổ sát đất nha…

Anh còn nói?

Mặc dù hôm đó là một buổi tối tuyệt đẹp, đối với cô lại là một đêm mất mặt nhất, anh đặt cô trên cửa sổ của phòng tổng thống trong khách sạn cao nhất thành phố, kéo rèm cửa sổ sát đất ra, cứ thế…

(Á á á á á. Mẹ ơi. Bạn Lãng hảo biến thái a~~~)

Cô nhớ rõ, ngoài cửa sổ sao lấp lánh, xa xa ánh đèn ô tô chảy dài như dải ngân hà, mà bên tai, là tiếng thở dốc của anh, là những lời yêu thương của anh, và cả sự tiến vào chiếm hữu của anh.

Bỗng nhiên, mặt cô hồng đến nóng lên, tay vô lực vẫy ra, “Sắc lang, anh lại lừa em, còn chưa phân thắng bại đâu.”

Cô mới ra tay đã bị Chân Lãng đè lại, không biết từ lúc nào anh đã dọn dẹp toàn bộ trở ngại, “Thắng bại nha, có thể phân chia ở những phương diện khác.”

Tay túm lấy eo cô, anh dùng sức một chút, Cổ Thược đã tung mình ngồi trên người anh, khẩu khí của Chân Lãng cực kỳ tùy ý, “Nếu vợ yêu đã nhiệt tình như thế, ông xã đây không thể từ chối.”

Cô không có cách nào đáp trả, bởi vì phản ứng của cơ thể cô làm cô chỉ còn sức để thở, tất cả những thứ còn lại đều bị anh nắm giữ, còn cô, chỉ có thể như con thuyền nhỏ trong thủy triều, phập phồng va chạm, ý chí còn lại duy nhất cũng chỉ có thể cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt mà anh mang lại.

Khi toàn thân đã đầy mồ hôi, cô vô lực ngã vào lồng ngực anh, vẫn kịch liệt thở dốc.

Những nụ hôn nhẹ nhẹ dày đặc, từ trán cô, lông mày cô, tới bờ môi cô, tay Chân Lãng mang theo nhiệt độ ôn hòa trượt trên làn da cô, “Anh thua, mất mũ bỏ giáp, em thắng, có phải rất đáng tự hào hay không?”

Tự hào?

Cô nhìn dáng vẻ của anh, gương mặt anh tràn đầy đắc ý, còn cô thì tay chân yếu ớt, chuyện này cũng đáng tự hào sao?

“Em thắng, có phải nên nghe lời em hay không?” Bây giờ, cô không muốn ăn cơm cũng không muốn tắm rửa, càng không muốn kéo hai tấm rèm rất mất mặt kia, cô chỉ muốn ngủ.

“Nhưng, vợ yêu đại nhân.” Bàn tay đang vỗ về thân hình cô của anh đột nhiên tăng thêm sức lực, “Em thắng anh, có phải cũng nên cho anh một cơ hội phản kích chứ?”

Cơ hội phản kích? Anh có ý gì?

Cổ Thược lập tức mở to hai mắt nhìn, chỉ là thân mình cũng không chuyển động được nữa.

Cảm nhận được ở một nơi nào đó, một bộ phận của anh biến đổi, cô lập tức hiểu ra, muốn lắc đầu lại bị anh đè xuống, “Em có thể chọn thắng anh, hoặc là để anh thắng em…”

Cái này, khác nhau sao?

Cô bất lực nhìn Chân Lãng, ánh mắt lên án.

“Có khác.” Anh bắt đầu một đợt tiến công mới, “Chính là — nếu anh thất bại, anh sẽ khiêu chiến một lần nữa.”

Cô thề.

Không bao giờ cô còn muốn thử thứ khốn kiếp gì nữa.

Lúc trước, anh đã lợi dụng cô như vậy thử giường, bồn tắm, sofa.

“Vợ yêu.” Giọng nói Chân Lãng trôi bên tai cô, “Nhà chúng ta còn chưa trang bị đầy đủ đâu, em nhớ mua được cái gì cũng phải nói với anh nha, cả bàn bếp nữa, anh thích bàn lớn, được không, hiểu không?”

Cô khẽ thút thít.

Rốt cuộc là kháng nghị hay đồng ý, không ai hiểu được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.