Oan Gia Hai Mặt

Chương 28: Chương 28: Giận rồi




Mười một giờ đêm, Âu Tĩnh Kỳ ngồi ở phòng khách đợi, nghe tiếng mở cửa rồi đóng lại, anh ngồi dậy đưa mắt về hướng của cánh cửa, cả người anh cứng đờ, sửng sốt vài giây khi thấy Lục Như Ân quay về với bộ dạng như người mất hồn, đôi mắt đỏ hoe, vừa nhìn đã biết là mới khóc xong. Âu Tĩnh Kỳ có chút hốt hoảng tiến nhanh về phía của cô, lo lắng hỏi: “Lục Như Ân! Cô bị làm sao vậy? Cô mới vừa khóc đúng không? Có ai bắt nạt cô à?”

Lục Như Ân nhìn Âu Tĩnh Kỳ không kiềm được mà khóc lớn ôm chầm lấy người con trai trước mắt, Âu Tĩnh Kỳ đứng hình, bối rối không biết phải làm sao, hoang mang một lúc anh mới nhẹ nhàng ôm lấy cô, bàn tay vỗ vỗ lên lưng: “Sao vậy? Ai đã làm cô khóc đến như thế? Cô hãy nói cho tôi biết đó là ai đi, tôi sẽ ngay lập tức tìm người đó trút giận cho cô.”

Lục Như Ân không trả lời, cánh tay của cô càng siết chặt lấy cơ thể Âu Tĩnh Kỳ, anh thấy tâm trạng của cô khá tệ liền không hỏi nữa chỉ đứng im cho Lục Như Ân ôm, anh cảm nhận được áo của mình đã bị ướt một mảng rồi.

Mất một lúc khá lâu Lục Như Ân mới bình ổn lại tâm trạng, buông tay khỏi hông của Âu Tĩnh Kỳ, cô lau nước mắt, vừa nấc vừa nói với anh: “Anh có muốn biết người khiến em khóc như thế này là ai không?” Thấy Âu Tĩnh Kỳ gật gật đầu muốn biết, cô cong khoé môi, mày hơi nhướng lên: “Là anh đấy, chính anh là người đã khiến em không như thế này.”

“...” Lục Như Ân nói xong xoay người đi vào phòng của mình, Âu Tĩnh Kỳ đứng bất động, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh chọc cô lúc nào thế? Rõ ràng Lục Như Ân đi gặp ai đó rồi về đây khóc lóc cơ mà, sao lại bảo anh là người khiến cô khóc muốn ngập lụt nhà chứ?

Lục Như Ân nằm dài ở trên giường, những ngón tay phải mân mê vết sẹo ở cổ tay trái, khoé môi cô cong lên nở một nụ cười hạnh phúc, vui vẻ: “Thật tốt khi anh vẫn còn sống, Tĩnh Kỳ.”

Cô ngước mắt nhìn lên trần nhà, từ từ nhớ lại cái ngày kinh hoàng, ám ảnh cô vào bốn năm trước.

- ----------------------------------------------------

Hơn bốn năm trước

Âu Tĩnh Kỳ nắm tay Lục Như Ân chạy thật nhanh, vừa chạy hai người vừa phải tránh né khỏi làn mưa đạn của kẻ thù. Chạy suốt ba tiếng đồng hồ, anh và cô mệt lã, đôi chân như muốn đứt lìa, không thể chạy được nữa, hai người cuối cùng phải dừng lại nấp vào một tảng đá lớn, hy vọng kẻ thù không tìm thấy hai người.

“Em ổn chứ?” Âu Tĩnh Kỳ lo lắng hỏi khi thấy sắc mặt của người con gái mình yêu trắng bệch, ngực vẫn còn phập phồng vì chạy trong một thời gian khá dài.

Lục Như Ân khẽ lắc đầu, cổ họng cô bây giờ khô khốc, có chút đau, trong lòng thập phần sợ hãi vì hiện tại cả anh và cô đều kiệt sức, súng của anh chỉ còn ba viên đạn, hai mắt Lục Như Ân cứ liên tục đảo quanh, đề phòng cảnh giác. Âu Tĩnh Kỳ nghĩ chạy mãi như thế này cũng không phải là cách, anh đột nhiên vươn tay ôm trọn lấy hai bên mặt của Lục Như Ân rồi đặt lên môi của cô một nụ hôn kiểu Pháp, cô bất ngờ, sững người vài giây sau đó cũng đáp lại nụ hôn của anh.

Âu Tĩnh Kỳ thấy người yêu sắp hít thở không thông thì mới rời khỏi đôi môi đỏ đã hơi sưng của Lục Như Ân, anh lại tiếp tục nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, khẽ nói: “Bây giờ anh đi ra đó đánh lạc hướng bọn chúng, em ở đây chờ anh.”

Âu Tĩnh Kỳ vừa đinh đứng dậy liền bị Lục Như Ân kéo giật ngược lại, cô lắc đầu không muốn, hoảng loạn nói: “Không! Không! Em không thể để anh lao vào nguy hiểm được, có đi thì cùng đi, em tuyệt đối không để anh bỏ em lại một mình đâu.”

“Ân Ân! Em tin anh không?” Âu Tĩnh Kỳ vén vài sợi tóc của Lục Như Ân ra phía sau gáy, thấy cô gật gật đầu, anh mỉm cười nói tiếp: “Nếu em tin anh thì hãy ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi anh, anh nhất định sẽ quay lại đưa em rời khỏi đây.”

Dứt lời, Âu Tĩnh Kỳ đứng bật dậy cầm súng rời khỏi đó, Lục Như Ân rưng rưng nước mắt dõi theo bóng lưng của anh cho đến khi hoàn toàn biến mất, giọng nói của cô nghẹn đi: “Em chờ anh, anh nhất định phải quay lại đấy.”

Ước chừng gần mười phút trôi qua, Lục Như Ân giật nảy mình khi nghe thấy tiếng bước chân đang tiến về phía mình, cô rút con dao trong người ra thủ thế sẵn sàng giết chết bất kỳ ai đến gần. Khoảnh khắc Lục Như Ân cầm con dao muốn tấn công thì giọng nói của Paul vang lên: “Là tớ, tớ cùng anh Jay đến cứu cậu đây.”

Lục Như Ân mừng rỡ thu con dao lại, chưa kịp vui mừng quá ba giây thì có một tiếng nổ lớn vang lên muốn rung chuyển cả trời đất, cô chết đứng, cả người run rẩy khi tiếng nổ ấy phát ra từ phía Âu Tĩnh Kỳ vừa chạy khi nãy, cô bàng hoàng hét lớn: “Không!”

Lục Như Ân lao nhanh về phía phát ra tiếng nổ lớn, cô dùng hết sức bình sinh của mình chạy đến đó bất chấp đôi chân của mình đang rỉ máu. Paul cùng Jay cũng vội vàng đuổi theo cô.

Đến nơi, cô như muốn chết đi, trái tim như có ai đó dùng dao đâm thẳng vào, đầu óc trống rỗng, cả người run rẩy khi thấy cảnh tượng tan hoang trước mắt, mọi thứ ở đây đã bị nổ tanh bành. Lục Như Ân hoảng loạn, đầu lắc không ngừng, không tin những gì đang diễn ra, nước mắt rơi xuống lả chả, lớn tiếng gọi: “Tĩnh Kỳ! Tĩnh Kỳ! Anh ở đâu? Anh mau xuất hiện đi, chuyện này không vui đâu, anh đừng có dọa em, không phải anh đã hứa là sẽ quay lại đưa em rời khỏi đây sao? Tĩnh Kỳ! Anh mà còn không xuất hiện là em giận thật đấy.”

Đáp lại Lục Như Ân chỉ là một khoảng không im lặng, cô như phát điên phát dại mà chạy đi tìm người yêu, miệng cứ không ngừng gọi tên Âu Tĩnh Kỳ. Paul cùng Jay thấy Lục Như Ân không ổn bèn đánh ngất cô, Paul bế cô rời khỏi, Jay ở lại, đợi thêm một lúc thì có khoảng mười người xuất hiện cùng Jay tìm kiếm Âu Tĩnh Kỳ.

- --------------------------------------------

“Lục Như Ân! Lục Như Ân! Cô có ổn không đấy?” Lục Như Ân bị tiếng gọi của người bên ngoài kéo về thực tại, cô ngồi dậy phát hiện chiếc gối đã bị nước mắt của cô làm ướt một mảng lớn, Lục đại tiểu thư lau nước mắt rời khỏi giường, chậm rãi đi về phía cửa, cánh cửa vừa mở, cô mở miệng hỏi ngay: “Có chuyện gì thế?”

“Cô lại khóc nữa à? Cô thật sự không sao chứ? Rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra với cô thế?” Âu Tĩnh Kỳ lo lắng hỏi han, anh tắm rửa xong vừa định nằm xuống nghỉ ngơi nhưng lại bất giác nghĩ đến cô, bồn chồn, lo lắng mãi cuối cùng phải sang hỏi han.

Lục Như Ân nhìn thấy Âu Tĩnh Kỳ lại nhớ đến chuyện anh thất hứa không quay lại vào bốn năm trước, cô chun mũi, mím môi bực dọc nói: “Em giận rồi, hiện tại không muốn nói chuyện với anh, đồ không giữ lời hứa.” Nói xong, Lục đại tiểu thư đóng sầm cửa lại.

“...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.