Trong nhà chỉ còn nó và hắn, sau khi ăn sáng xong, nó đang định nhảy lên phòng thì bị hắn túm cổ lại:
- Học!
Nó nhăn mặt, lè nhè:
- Lát nữa không được sao??
- Không! Em đã muộn mất bao nhiêu là chương trình rồi!
Nghĩ ngợi một lát, nó gật đầu. Dù gì thì dù, thi học kì mà không qua thì chỉ có nước chết với ba!
Thế là hắn lôi sách Toán ra cho nó học, vì vốn kiến thức của nó khá rộng và học thêm hè nên đuổi kịp chương trình rất nhanh. Toán là môn tủ của nó cơ mà??
- Nhanh nhỉ?_ hắn cười cười nhìn nó
Nó dương dương tự đắc:
- Hứm! Mạch Vy Khánh tôi mà lại...hihi...
Hắn lại lôi ra một quyển nữa, nói ríu rít hỏi:
- Môn gì thế?
- Ngữ Văn!
Mặt nó đột nhiên méo xệch...nó ghét nhất môn Văn đó! Lại còn dốt nhất môn Văn chỉ sau Địa Lý. Cứ đến tiết Văn là y như rằng nó lâm vào trạng thái tâm hồn treo lơ lửng, làm gì có chuyện nó nghe thầy giáo giảng văn đang huyên thuyên cái gì cơ chứ!
Nó nài nỉ:
- Ôi, học môn khác đi!!
- Không!
- Đi mà!!!
- Tôi đã nói không là không! Học là học!
Hắn nghiêm túc. Nó vừa bĩu môi vừa mếu máo khiến khuôn mặt méo xẹo. Hắn bật cười:
- Môn Văn của em ghê thế á??
- Tôi ghét nhất môn đó đó! Aiss!!
Cuối cùng thì nó cũng chịu học Văn của hắn. Nhưng chỉ canh chừng lúc hắn không để ý là nó gục ngay xuống bàn, sau đó lại bị hắn kéo lên cho một trận. Cứ thế học hết lý thuyết.
Đến lúc làm bài tập, hắn lại giao cho nó 1 đề oái oăm: Em hãy viết những tâm tư, tình cảm và nguyện vọng của mình vào đây. Rồi cho 30p để làm, yêu cầu không cần hay, chỉ cần đủ ý là được. Giao xong đề, hắn lên phòng. Sở dĩ hắn cho nó đề này chỉ là để...hiểu nó hơn thôi. Hihi...
Nó hết cắn bút rồi quay quắt cái bút, mãi không tài nào mà làm được. Bây giờ cũng là 9h 30p rồi, học nguyên buổi sáng không biết trưa hắn có cho nghĩ không nhỉ???
Bỗng nó nảy ra một ý tưởng...
Cười tủm tỉm, nó vừa viết vừa cười khanh khách. Hắn ở trên phòng cũng phải ngó xuống xem nó làm cái gì...
Viết Văn mà cười như vậy, là có ý gì??
30p trôi qua, hắn vươn vai tỏ vẻ mình vừa trải qua một giấc ngủ ngon, đi xuống lầu...
- Em làm đến đâu rồi?
- Này! Nó đưa tờ giấy cho hắn, gi chi chít chữ là chữ.
Hắn nhìn qua, cười mỉm:
- Không tồi!
- Tất nhiên, nội dung còn phong phú nữa!
Hắn cũng đã tò mò lắm rồi, ho khan một tiếng rồi ngồi lên sofa thưởng thức văn học
hắn đọc từng dòng....từng dòng...
Tôi là Vy Khánh, nữ học sinh của lớp 10A1, tính tình hiền lành, nhút nhát...
Em mà hiền? Sư tử còn chào thua em ý chứ!
Hắn đọc tiếp...
Tâm tư: Tôi muốn anh Thiên, anh Khang không phải lo lắng hay ưu phiền gì về tôi. Cả tên Phong cà chớn kia cũng thế
What?? Nói xấu tôi sao??? Em giỏi lắm!
Tên Phong đó chẳng tốt tính tẹo nào, suốt ngày mặt cứ lạnh như xác ướp Ai Cập. Nói gì cũng to tiếng, trái hắn với anh Thiên và anh Khang tốt bụng...
Càng đọc, khuôn mặt hắn càng tối thui, nhưng đọc đến phần nguyện vọng, hắn phá ra cười lăn cười bò...
Em ngây thơ thật...hay giả đây??
Đoạn văn của nó là như thế này:
Nguyện vọng của tôi là tôi muốn có một công việc rất ổn định. Tôi muốn ngoài công việc đó ra tôi còn mở một công ty chăn nuôi tắc kè và dế mèn. Nếu thành công, tôi sẽ cho mở xưởng chế biến ngay tại đó. Tôi muốn công ty của tôi vươn xa đến tầm cỡ quốc tế. Ngoài ra tôi còn muốn mở một nông trang chuyên sản xuất phân hữu cơ từ lá hữu cơ. Tôi sẽ làm nền Kinh Tế của quê hương mình phát triển. Và tôi còn muốn bố mẹ tôi đừng so sánh tôi với nhân viên văn phòng
Nhìn hắn cười, mặt nó cũng tươi tỉnh hẳn lên. Không phải là ngắm hắn, mà nó chắc là...hắn sẽ không bắt nói làm lại đâu nhỉ??
- Hay không?_ Nó nghiêng đầu hỏi
- Khụ khụ...em muốn nuôi tắc kè thật sao?
- Ừm!
- Haha...tôi nghĩ em nuôi con đó cũng hợp, vì lùn tí thế này mới không sợ nó nuốt chửng, nhỉ? Chứ nuôi con gì to hơn có ngày bị đè bẹp dí!
Nó chun mũi, lườm hắn. Nhưng rồi lạ tỏ vẻ không đâu:
- Kệ tôi! haizz za...hơn 10h rồi! Đi nấu gì ăn đi! Tôi đói bụng lắm rồi!!
Hắn cũng chiều nó, cất sách vở chui vào nhà bếp. Nó lon ton chạy theo sau...
_____hết chap 37_______