Nhìn cánh cửa sổ mở toang, con chim yến nhà ai sổ lồng bay ngang qua cửa sổ phòng Hàn Thiếu Vy khiến cô thèm thuồng. Giá mà cô có cánh như chim, tự do bay lượn trên bầu trời như thế thì thích biết mấy.
Có cánh??
Bay như chim???
Não Hàn Thiếu Vy đột ngột nảy số, lục trong tủ quần áo khiến nó lộn xộn hết lên, cuối cùng tìm ra được một chiếc dù lượn nhỏ nhắn. Cô cười tinh quái, đeo chiếc dù lên lưng, chuẩn bị nhảy xuống.
Cạch.
Hàn Thiếu Nghi mở cửa phòng em gái, Hàn Thiếu Vy vội vã nhảy bộp lên giường, giả vờ ngủ, đắp chăn kín mít, cố tình quay lưng lại về phía anh.
Hàn Thiếu Nghi thở dài, đến bên cạnh, khẽ khàng vuốt tóc cô:
- Không phải anh muốn nhốt em trong nhà, nhưng anh bắt buộc phải làm thế. Em hiểu cho anh có được không?
Hàn Thiếu Vy cố tình kéo chăn lên qua đầu. Hàn Thiếu Nghi chảy ba hàng mồ hôi trên trán, thở dài nói:
- Nếu em không muốn anh làm phiền nữa thì thôi vậy, ngủ ngon nha.
Anh lặng lẽ rời khỏi phòng cô, tiếng đóng cửa cũng thật nhẹ nhàng. Ba giây sau, Hàn Thiếu Vy bật dậy, lau mồ hôi hột. Anh trai, em biết anh lo lắng cho em, nhưng em thật sự muốn ra ngoài, cứ ở trong nhà mãi như thế này...em sẽ chết vì cô đơn mất.
Hàn Thiếu Vy ôm nỗi áy náy, vơ nhanh lấy cái mũ bảo hiểm rồi khẽ mở cửa chạy lên tầng thượng. Phòng cô ở tầng hai, cô sợ độ cao không đủ sẽ nguy hiểm nên chạy một mạch lên tầng năm để bay xuống. (