Hàn Thiếu Vy đầu xoay như chong chóng, giọng nói này...nghe quen quen...
Mạch Hân Chi khoanh tay nghiêm nghị bước tới, lạnh lùng hỏi cô tiếp tân:
- Làm ầm cả khu lễ tân, có muốn bị đuổi việc không?
Cô gái tiếp tân ban nãy như tìm được đồng minh. Cô ta biết Mạch Hân Chi rất thích Tổng giám đốc, Tổng Giám đốc của bọn họ lại có vẻ coi Mạch Hân Chi đặc biệt nhất trong cả tập đoàn này, chẳng thế mà liên tục tăng lương lên mức trợn mắt cắt cổ cho cô ta. Hồi trước còn có tin đồn Mạch Hân Chi là vợ sắp cưới của Dương Hàn Phong nên tất cả nhân viên đều vô cùng nể sợ.
- Phó giám đốc Hân Chi, cô gái này một mực cứ đòi vào phòng Tổng Giám đốc nhưng không hẹn trước. Tôi bảo cô ấy ra kia chờ nhưng cô ta cứ lằng nhằng mãi, còn dắt theo cả đứa trẻ này!
Đến giờ Mạch Hân Chi mới để ý đến cô gái trẻ dắt theo đứa trẻ con cách cô ta mấy bước. Thoạt nhìn, Mạch Hân Chi đã giật mình: “Sao lại là cô ta? Lần trước Dương Hàn Phong tìm đến cô ta, lần này cô ta lại tự xác mò đến đây, rốt cuộc là mối quan hệ gì?”
- Xin lỗi, lần trước tôi có gặp cô lúc đi ăn tối cùng anh Phong. Không biết cô đến đây tìm anh ấy có việc gì?
- Tôi...tôi đến đây chơi...- Hàn Thiếu Vy chẳng biết nói thế nào, lúng ta lúng túng nói.
Cả đám tiếp tân cùng Mạch Hân Chi ngơ ra, sau đó cả đám lại trưng vẻ mặt nực cười ra, mỉa mai:
- Cô gái trẻ này, cô nghĩ đây là chỗ để cô đến chơi sao?
- Là...
Mạch Hân Chi phẩy tay, cho rằng Hàn Thiếu Vy là một đứa thần kinh không ổn định, ra hiệu cho đám tiếp tân:
- Giải quyết xong đứa thần kinh này đi, thật là phiền phức!
- Vâng.
Nói xong, Mạch Hân Chi liếc nhìn Hàn Thiếu Vy cùng bé con đang ngơ ngác đứng nhìn, sau đó quay mông bỏ đi. Đám tiếp tân dường như có sếp lớn đứng sau ủng hộ, bèn lùa Hàn Thiếu Vy cùng A Hạn ra ngoài như lùa vịt:
- Cô đã nghe rõ chưa, đó chính là vợ sắp cưới của Tổng Giám đốc chúng tôi, biết điều thì mau rời khỏi đây đi.
Hàn Thiếu Vy ngạc nhiên:
- Vợ sắp cưới?
- Đúng vậy, mau đi đi, nhìn cô chẳng khác nào một người vừa trốn ra khỏi bệnh viện tâm thần cả. Bớt mơ tưởng về Tổng Giám đốc của chúng tôi đi! Ngu ngốc hết sức!
Hàn Thiếu Vy điếng người. Nãy giờ cô đang choáng ngất vì một tập đoàn lớn như thế này sao lại có kiểu tiếp khách buồn cười như thế. Bây giờ chính thức bị đá đít đuổi đi như thế này, kiểu đối xử như vậy trước giờ cô chưa từng gặp!
- Sao còn chưa chịu đi!
Tiếng quát của cô tiếp tân quá lớn làm A Hạn sợ hãi. Thằng bé run rẩy, sau đó khóc thét lên:
- Mamaaa, chúng ta đi về điii !
- Được được, chúng ta về thôi.
Hàn Thiếu Vy xoay người, bế A Hạn trên tay bước đi. Đám tiếp tân sau khi nghe thấy hai từ “mama” thốt ra từ miệng cậu bé kia liền đắc ý vô cùng. Quả thật là loại phụ nữ đến đây để ăn vạ!
- Em định đi đâu? Xin lỗi, vừa nãy có chút việc dưới kia nên lên đây hơi chậm...
Ngay sau khi quay người đi được ba bước, Dương Hàn Phong đã vội vã bước vào từ cửa chính. Thấy Hàn Thiếu Vy bế A Hạn, nước mắt bé con lại giàn giụa trên má liền hốt hoảng:
- Sao thế? Sao con lại khóc?
Hàn Thiếu Vy không nói gì, chỉ nhìn Dương Hàn Phong chằm chằm. Hắn nhìn hai người, sau đó lại nhìn đám tiếp tân đang trố mắt ở phía sau. Ôm lấy Hàn Thiếu Vy xoay người lại, hắn tiến về phía trước.
- Tổng Giám đốc! - Đám tiếp tân thấy hắn như thấy ma, sắc mặt đen như tiền đồ chị Dậu.
- Cô ấy có qua chỗ này không? - Hắn bình tĩnh hỏi.
- Dạ...- Cô gái trẻ vừa nãy nói lớn nhất, cũng là người đứng ra hất cẳng Hàn Thiếu Vy ra khỏi tập đoàn bây giờ run như cầy sấy, nói lí nhí.
- NÓI! - Dương Hàn Phong hơi lớn tiếng nhưng cũng đủ khiến cả đám rơi hết não ra ngoài. Cô tiếp tân lắp ba lắp bắp:
- Giám...Giám đốc...chị ấy có đến đây...nói là muốn tìm phòng Tổng Giám đốc...
- Rồi sao nữa?
- Em nói là nếu không có lịch đặt trước thì ra phía đó chờ...em làm đúng quy định mà Tổng Giám đốc! - Cô tiếp tân nhanh miệng bào chữa.
- Chỉ vậy thôi mà khiến đứa trẻ này lại khóc thét lên như thế? - Dương Hàn Phong khẽ nhìn A Hạn vẫn đang thút thít ôm Hàn Thiếu Vy.
- Sau đó...phó Giám đốc Mạch Hân Chi cũng có đến đây...
- Cô ta nói đuổi cô gái này đi?
- Đại...đại loại vậy...- Đám tiếp tân này đúng là kiểu người ba phải, gió chiều nào theo chiều đó. Vừa nãy Mạch Hân Chi chống lưng cho thì mạnh mồm tâng bốc cô ta, bây giờ tình hình bất lợi thì lại đổ hết tội lỗi lên đầu Mạch Hân Chi.
Dương Hàn Phong thở dài một tiếng, sau đó nhìn đám tiếp tân:
- Vừa nãy có nghe đứa bé này gọi cô gái này là gì không?
- Là...là mama...- Đám tiếp tân càng ngày càng run.
- Ừ, nó gọi tôi là papa.
Dương Hàn Phong nói rồi không thèm nhìn đám mọi rận kia lấy nửa giây, ôm Hàn Thiếu Vy vào phòng Tổng Giám đốc.
Đám tiếp tân phải mất 5 giây để nhặt lại não đang nhảy dây dưới đất. Gì...gì cơ?
Vậy có nghĩa là...cô gái kia...là mẹ của con Tổng Giám đốc?
ÔI TRỜI ƠI !
Có nghĩa là...bao năm qua Tổng Giám đốc cách biệt với phụ nữ là do...anh ấy đã có vợ hiền con ngoan ở nhà? Cứuuuu...
Vậy mà vừa vài phút trước họ còn ngẩng cao đầu nói Mạch Hân Chi là VỢ SẮP CƯỚI của hắn với MẸ CỦA CON HẮN...Đời họ coi như bị kết liễu tại đây, tại dấu chấm này.
*
Phòng đặc biệt của Tổng Giám đốc...
Hàn Thiếu Vy vừa lấy nước cho A Hạn uống vừa dỗ dành:
- Ngoan nào ngoan nào, đừng khóc, nín đi nhaaa, cô xin lỗi con nhiều, để con hoảng sợ rồi...
Dương Hàn Phong đứng khoanh tay, cúi đầu lí nhí:
- Để hai người bị bắt nạt ở trong địa bàn của mình...tôi thật vô dụng...
Hàn Thiếu Vy tròn mắt, ở đâu ra hai đứa trẻ con thế này??
- Xin anh đấy, đã không giúp tôi dỗ thằng bé thì thôi, lại còn ở đấy ưỡn ẹo!
Dương Hàn Phong mếu máo chạy đến, ôm A Hạn lên, phi khắp phòng. Sau đó ôm ngửa cậu bé lên, dỗ dành:
- Thôi ngoan nha ngoan nha, papa sẽ trục xuất hết đám mọi rợ đấy ra khỏi tầm mắt của hai mẹ con con, được không? Tha lỗi cho papa nhé nhé nhé!
- Chóng mặt...thả con xuống đii! - A Hạn kêu lên.
Dương Hàn Phong vội thả bé con xuống, vỗ lưng dỗ dành. Hàn Thiếu Vy tựa lưng vào bàn làm việc, thở dài:
- Trông cái cách anh trông trẻ con, thiết nghĩ con cái anh sau này sẽ sống không yên đâu.
Dương Hàn Phong cười toe toét:
- Vậy nên mới cần em đó!
Hàn Thiếu Vy trong phút chốc đã hóa cà chua. Cái tên này...hết thuốc chữa!
Có lẽ là do hiệu ứng vỗ lưng của Dương Hàn Phong đều đều như cái máy đã làm cho A Hạn rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Dương Hàn Phong đặt bé con xuống sopha, đắp một chiếc chăn mỏng. Hàn Thiếu Vy đang nghịch nghịch đống tài liệu trên bàn hắn, thấy hắn lại gần bèn hỏi:
- Thằng bé ngủ rồi à?
- Uh, thấy tôi có tài ru ngủ chưa?
Hàn Thiếu Vy bật cười, chống cằm nhìn bé con ngủ. Dương Hàn Phong kéo ghế lại gần, bắt chước theo.
- Hàn Thiếu Vy! - Đột nhiên, hắn gọi tên cô.
- Hả?
- Em có thấy trông tôi với em giống vợ chồng đang chăm con không?
- Anh bị điên à? - Hàn Thiếu Vy cười, ừm...nhưng cũng giống phết.
Bỗng nhiên, xung quanh cô trở nên quay cuồng. Lại như mọi lần, một không gian khác lại mở ra trong đầu cô cùng những âm thanh đứt đoạn của một đôi nam nữ trẻ tuổi...
- Em có thấy...chúng ta bây giờ rất giống...
- Giống gì?
- Giống một đôi vợ chồng đang chăm sóc con không?
- Hahahah, trí tưởng tượng của anh cũng phong phú lắm, anh có thấy đứa con nào có nhiều lông như thế này chưa?
- Vậy sau này...chúng ta sẽ cùng sinh một đứa con ít lông nhé?
...
Cơn đau đầu bỗng kéo đến trong tích tắc, cô chỉ còn nhớ được giọng nói của đôi nam nữ trẻ đó, còn lại...không nhớ được gì nữa. Cô ôm đầu, nước mắt không hiểu sao tự dưng rơi xuống.
Dương Hàn Phong hốt hoảng cuống cuồng cắn cả vào lưỡi:
- Em sao thế? Đừng làm tôi sợ...Hàn Thiếu Vy!