1991 Coffee...
Cả đám quây quần lại vào một chiếc bàn lớn, chiếc bánh sinh nhật lớn thắp nến lung linh nằm chính giữa. Mọi thứ dường như đã đầy đủ nhưng hình như nó vẫn chưa muốn thổi nến...
Tất nhiên mọi người đều hiểu lý do tại sao, Hạo Thiên sốt ruột lấy cớ đi nhà vệ sinh, dựa vào cửa gọi cho hắn liên tục.
Tút...tút...tút...
Lần thứ ba gọi cho hắn vẫn thuê bao, anh bực mình đấm mạnh vào tường. Dương Hàn Phong, mày chết ở xó xỉnh nào rồi?
Hạo Thiên trở vào, cười cười nói nói với nó:
- À, Hàn Phong nói nó có việc bận, bảo chúng ta cứ tổ chức trước đi. Vy Khánh, em thổi nến đi.
Mặt nó buồn thiu, cúi xuống. Trên đường đến đây nó đã tưởng tượng ra bao điều lãng mạn, vậy mà...
Nó nghĩ nhiều quá rồi.
Nó thổi nến, chúc mừng tuổi mới với tâm trạng buồn rầu. Rốt cuộc hắn bận gì đến mức không cả đến chúc mừng nó một câu chứ?
*
Dương Hàn Phong đã về đến trước cổng, thoắt cái đã nhìn thấy Hoàng Yến ngồi co ro khóc giữa bậc cửa. Hắn vội chạy đến, dồn dập hỏi:
- Hoàng Yến, Hoàng Yến, em bị sao vậy hả?
- Hic...Hàn Phong...em...- Hoàng Yến ngẩng mặt nhìn, đột nhiên nhảy lên ôm chặt lấy hắn.
Hắn sững sờ nghe tiếng thút thít khe khẽ trong vòng tay. Nếu như theo kế hoạch thì người đang trong lòng hắn phải là...
Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Hoàng Yến, từ tốn hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì rồi?
- Hàn Phong...bố em...bố em...có nhân tình ở bên ngoài. Em...em phát hiện ra và bị ông ấy đánh. Từ nhỏ đến giờ...bố em chưa bao giờ đánh em...Thế mà...hức...hức... - Hoàng Yến ấm ức kể.
Dương Hàn Phong cũng chẳng ngạc nhiên cho lắm, việc Hồ Anh Quân có nhân tình ở ngoài cũng chẳng phải việc gì khó tin, nhưng mà đến cô con gái rượu của mình còn ra tay được thì hẳn người đàn bà kia cũng ghê gớm không vừa.
Hoàng Yến khóc rấm rứt:
- Hàn Phong...em sợ lắm...em sợ ánh mắt của bố em lúc đó...
- Không sao, có anh ở đây rồi. Đừng sợ. - Hắn dịu dàng vuốt nhẹ lưng Hoàng Yến rồi bế cô vào trong nhà.
*
Bữa tiệc nào cũng có lúc tàn, sinh nhật Vy Khánh năm nay không được vui cho lắm. Nó định đứng lên lấy cặp sách đi về thì bị Hạo Thiên ngăn lại:
- Còn sớm mà, đi hát karaoke với bọn anh đi!
- Đúng đó, về sớm làm gì. - Huỳnh Lệ Anh ủng hộ.
Nó cười:
- Hôm nay chắc em bị say nắng hay sao ấy, đầu có chút đau. Em muốn về nghỉ ngơi.
- Vậy thì anh đưa em về. - Hạo Thiên lo lắng nói.
- Thôi, mọi người cứ ở đây chơi thoải mái đi. Em vẫn chưa vô dụng đến mức không tự về được nhà.
- Nhưng mà...
- Em về đây, anh chị chơi vui vẻ!
Nó tạm biệt mọi người rồi bắt taxi về với nỗi buồn sâu thẳm, trên tay vẫn cầm bó thạch thảo Hạo Thiên tặng.
Hoa thạch thảo...sự nhớ mong và chờ đợi...
*
Sau khi nấu cho Hoàng Yến bữa trưa, Dương Hàn Phong mới ngồi lại nghe cô ấy kể chuyện. Hoàng Yến vừa nín lại tưởng như sắp khóc, giọng cô khản đặc:
- Người đàn bà kia chính là thư ký lâu năm của mẹ em, mẹ em coi cô ấy như chị em trong nhà, lúc nào cũng mời cô ấy đến chơi...
- Vậy là nhân cơ hội đó quyến rũ bố em luôn à? - Dương Hàn Phong hỏi.
- Em không biết, nhưng vài ngày gần đây bố em đi sớm về khuya, thỉnh thoảng trên người lại có mùi rượu với nước hoa phụ nữ. Cô thư ký đó cũng xin nghỉ phép mấy ngày. Hôm nay bố em còn đường đường chính chính đưa cô ta về nhà nhân lúc mẹ em đi vắng.
- Mẹ em đã biết chuyện này chưa?
- Dạ chưa, mẹ em vẫn một mực tin tưởng bố em. Em cũng đã từng coi bố em là đức tin cho đến lúc thấy bố và cô ta ân ái trên sopha...
Kể đến đây, nước mắt Hoàng Yến cứ như được vặn sẵn mà tuôn ra ào ào. Nói cũng đúng, một hình tượng người bố hoàn hảo mấy chục năm nay bị vỡ lở, cô không đau khổ mới lạ.
Dương Hàn Phong ngồi sát lại, để Hoàng Yến gục đầu vào vai mình mà khóc.
Hắn cũng chẳng biết an ủi Hoàng Yến ra sao, chỉ biết nói:
- Thôi đừng buồn nữa...
- Hàn Phong... - Hoàng Yến khóc như mưa, khóc đến khản cả cổ, cơ thể cô run lên bần bật.
- Em đừng kích động quá, không tốt cho sức khỏe của em...
Hai người cứ ngồi đó mà không biết ngoài cửa, một cô gái nữa cũng đang run rẩy sắp ngã. Miệng nó rung lên, tay phải vẫn đang bị bỏng bám chặt vào thành cửa. Dương Hàn Phong nói bận việc, là bận ở bên Hoàng Yến sao?
Hoàng Yến khóc đủ rồi, như nhớ ra chuyện gì, ngơ ngác hỏi:
- Hôm nay là 9/9, lúc trước anh có nói là sinh nhật Vy Khánh, sao giờ anh còn ở đây?
Hắn im lặng, Hoàng Yến giật mình ngạc nhiên:
- Là...là vì em...cho nên anh mới...
Vẻ mặt Hoàng Yến tỏ ra vô cùng hối lỗi:
- Em...em xin lỗi...
Dương Hàn Phong chỉ cười nhạt:
- Không sao, chuyện đó cũng không quan trọng.
Bàn tay nắm chặt vào thành cửa của nó xiết chặt lại, đau nhói. Hóa ra từ trước đến giờ nó chưa từng quan trọng, hay nói thẳng ra là mọi sự kì vọng, mong ngóng của nó cũng chẳng bằng một lời nói CẦN của Hoàng Yến.
Nó ngửa mặt lên trời, nước mắt nóng tự dưng lăn xuống cổ, cả người run lên, ngực trái lặng im như không thở được nữa. Bây giờ nó là người thừa rồi, còn ở đây làm gì nữa?
Nhưng mà...lỡ...Hàn Phong nói thế chỉ vì sức khỏe của Hoàng Yến?
Nó tự trấn an mình, đúng rồi. Dương Hàn Phong nói tất cả vì sức khỏe của Hoàng Yến, mình không nên nghĩ nhiều.
Nó ngước đôi mắt chứa cả biển nước vào trong nhà, tay run run bám vào cánh cửa.
Hoàng Yến nhác thấy một bàn tay run lẩy bẩy được quấn khăn trắng toát đang cố núp mình sau cánh cửa. Cô nghĩ thầm, về sớm vậy cơ à.
- Hàn Phong. - Hoàng Yến ngẩng cổ lên gọi. Dương Hàn Phong theo phản xạ quay sang, vô tình mũi chạm mũi với Hoàng Yến. Cô cười rồi đặt lên môi hắn một nụ hôn theo tự nhiên.
Cơ thể Dương Hàn Phong như đông cứng lại, hắn trợn tròn mắt, không cử động nổi. Nụ hôn cứ kéo dài mãi cho đến khi hắn giật mình vì tiếng sủa hung hăng của Tiểu Bảo, chú cứ tiến sát lại Hoàng Yến và kêu lên tru tréo. Hoàng Yến bực mình đạp một cái vào người chú chó.
Dương Hàn Phong nghĩ Tiểu Bảo bị bệnh, liền quát lớn đuổi chú lên phòng. Trước khi quay đi, ánh mắt Tiểu Bảo ánh lên những tia căm ghét.
Cả người nó nhũn ra, lỏng lẻo, không có sức sống. Rốt cuộc thì cũng không tự lừa mình được nữa, Hoàng Yến mới là người thống trị vĩnh hằng trong trái tim hắn, nó có lẽ chỉ là kẻ thay thế trong lúc hắn cô đơn nhất.
Bàn tay nắm chặt cánh cửa cuối cùng cũng buông xuống, máu đỏ từ từ rỉ ra từ vết thương, đau buốt. Nó không cảm thấy gì cả, mọi giác quan đều như ngừng hoạt động.
Không đi nổi nữa, nó chỉ có thể bò và lê lết từ cửa ra đến ngoài cổng, âm thầm và lặng lẽ. Cố vịn tay vào cánh cổng để đứng lên, nó quệt nước mắt nhìn lại ngôi nhà, nơi này không thuộc về nó nữa rồi.
Nó đã từng chẳng tin tưởng ai hết, kể cả chính bản thân mình . Từ sau khi gặp Dương Hàn Phong lại trao cho hắn lòng tin tuyệt đối.
Dương Hàn Phong, anh cuối cùng vẫn làm em thất vọng.
Nó đã, đã từng yêu hắn, yêu đến đau phế tâm can.
Có lẽ bước chân người quá nhanh.
Cô ấy xuất hiện quá đột ngột.
Em không thể ngờ tới được.
Có những vết thương lạ lẫm đến thế.