Oan Gia Lăn Lên Giường

Chương 4: Chương 4: Duyên phận kỳ diệu




Xuống xe đi vào quán bar, quán bar vừa mới mở cửa kinh doanh khách hàng còn chưa tới, chỉ có hai ba người ngồi uống rượu nói chuyện phiếm. Trần Hãn ngồi ở quầy rượu kêu một ly Jack Daniels uống từng ngụm một, chỉ chốc lát từ từ có nhiều người hơn, ánh đèn cũng thay đổi từ sáng trưng thành mờ mờ lập loè tạo nên một bầu không khí ám muội. Ánh đèn vút qua trước mặt cùng âm nhạc vang lên khiến nơi này biến thành một thế giới khác, cắt đứt với cõi trần.

Bề ngoài Trần Hãn không tồi, hơn nữa làm bác sĩ luyện ra được một khí chất vô cùng ưu nhã, rất nhiều người chú ý đến hắn.

Một người trẻ tuổi đẹp trai nhìn hắn một lúc lâu, nâng ly rượu lên nhích lại ngồi bên cạnh hắn, ám muội chạm nhẹ vào lông mày hắn, “Này! Soái ca chỉ có một mình?”

Trần Hãn liếc mắt nhìn cậu ta. Nếu như là trước đây, hắn chắc chắn rất thích. Nhưng bây giờ nhìn thấy kiểu như thế lại khiến hắn nhớ tới Lý Hi. Nhớ tới cậu thì trong lòng như nghẹn lại, sắc mặt lạnh xuống,ngón tay gõ một cái, “Tôi không có hứng thú với cậu!” Nói xong uống một hớp cạn sạch rượu trong ly.

Cậu trai trẻ tuổi nghe xong ngoài mặt có chút không nén giận được, hơi nổi cáu, “Anh có gì đặc biệt hơn người chứ, đáng đời không tìm được bạn!” Nhấc mông bỏ đi.

Trần Hãn giơ ngón tay lên gõ một cái lên quầy rượu, người phục vụ ở quầy bar nhanh nhẹn cầm tới cho hắn một ly. Bên tai yên tĩnh, nâng ly uống một ngụm. Ai cũng nói: Tâm trạng không tốt uống rượu không có mùi vị gì. Ngay cả uống rượu thích nhất cũng không phải là mùi vị trước kia, đắng chát khó uống đến nỗi khiến hắn muốn ói.

Một người đàn ông có vẻ nhã nhặn sáp lại gần, “Một mình?”

Trần Hãn liếc nhìn gã, không hứng thú, không nói lời nào tiếp tục uống. Người nọ thấy hắn không phản ứng gì, nhìn rượu của hắn một lúc, mở miệng: “Thì ra cậu thích Jack Daniels, thỉnh thoảng cũng nên thay đổi khẩu vị, ví dụ như Chivas Regal cũng không tệ.”

Trần Hãn nghe ra ý tứ trong lời nói của gã, vẫn không có cảm xúc gì, tiếp tục chậm rãi uống rượu. “Xin lỗi tôi đang đợi người.”

Người đàn ông nhã nhặn sửng sốt một chút mới hiểu ra, coi như có phong độ quý ông nên cũng không tức giận, đứng dậy đi thẳng.

Người phục vụ ở quầy bar cũng không nhìn được nữa, vừa lau ly vừa hạ giọng, “Hai vị này cũng không tệ, nếu như ngay cả như vậy mà anh cũng nhìn không vừa mắt, e rằng hôm nay anh sẽ không tìm được bạn.”

Trần Hãn tiếp tục uống rượu, những người này cũng không khơi nổi hứng thú của hắn.

Uống xong ly rượu thứ ba, người trong quán rượu đã sớm đầy khách, tụ tập hoà hợp hoặc đơn độc ngồi khắp nơi, cũng không có kiểu người hắn muốn. Trả tiền xong, quay người đi nhà vệ sinh. Sau khi giải quyết vấn đề cá nhân trở lại bồn rửa tay. Một người từ bên ngoài tiến vào, cũng khéo, ngẩng đầu một cái hai người đều sửng sốt, lại là Uông Cẩm Viêm, đồng thanh nói, “Tại sao lại là anh/cậu?”

Tiếp theo, trọng lòng hai người đều rõ nhưng không nói ra, cười một tiếng. Uông Cẩm Viêm tựa vào bên cạnh bồn rửa tay, móc ra một điếu thuốc đưa cho hắn, thấy trên tay hắn đều là nước thì nhét thẳng vào miệng hắn, châm lên. Sau đó lại móc ra một điếu để sát vào điếu thuốc của hắn, châm.

Trần Hãn cắn điếu thuốc, dùng khăn giấy lau khô tay vừa rửa vừa tựa ở bên cạnh, hai người đối diện hít vào nhả ra. Trần Hãn cảm thấy khó có thể tưởng tượng nổi, người giống như Uông Cẩm Viêm, nếu như hôm nay không phải hắn thấy tận mắt thì thể nào cũng sẽ không liên hệ y với GAY.

Uông Cẩm Viêm nhìn xuyên hắn qua làn khói mù, bình tĩnh ôn hoà như vậy mà body không tồi, đặc biệt là tay hắn. Có thể bởi vì là bác sĩ ngoại khoa, ngón tay thon dài trắng nõn, nhìn không cứng ngắc như đàn ông bình thường, có vẻ sờ rất có xúc cảm, trong lòng y ngứa ngáy một chút.

“Tìm được người thích hợp rồi?”

Trần Hãn híp mắt hít sâu một hơi thổi ra một vòng khói về phía y. “Cậu đoán xem!”

Đều là đàn ông, nói quanh nói co thì không có gì hay ho, Uông Cẩm Viêm cười một tiếng lộ ra hai cái răng khểnh, dập tắt điếu thuốc trong tay, “Vậy đi thôi!”

Trần Hãn thật sự thích tính cách thẳng thắn này của y, thật phù hợp với nghề nghiệp của y. Lại hít một hơi ném điếu thuốc vào trong bồn rửa tay, hai người kẻ trước người sau đi ra khỏi quán bar, phố phường lên đèn, đêm tối càng có thể làm tôn lên màu neon rực rỡ, báo hiệu cuộc sống đặc sắc về đêm vừa mới bắt đầu.

Thứ không thiếu nhất bên cạnh quán bar là nhà nghỉ. Uông Cẩm Viêm lấy phòng, hai người cùng nhau vào thang máy. Lúc thang máy đang đi lên, Uông Cẩm Viêm nhìn cái bóng của hai người trên thép trắng, cảm thấy duyên phận thật sự là một thứ kỳ diệu, bọn họ lại có thể tình cờ gặp gỡ với phương thức như thế này.

Thang máy ding một tiếng mở ra, kéo suy nghĩ của hắn về, tìm được phòng mở cửa ra, Trần Hãn vừa vào cửa đã ôm cổ y, Uông Cẩm Viêm đóng cửa lại mở đèn hơi ngẩng cổ lên tiện thể hôn môi hắn, “Không tắm rửa?”

Trần Hãn khẽ cắn vành tai y một cái, “Bầu không khí bây giờ không phải vừa đúng lúc sao?”

Uông Cẩm Viêm cũng không nói lời vô ích, cởi áo khoác ra, nắm tay hắn kéo qua ôm lấy mặt hôn tới.

Hai người vừa hôn vừa cởi quần áo của đối phương, khi đến bên giường hai bên chỉ còn lại cái quần ngoài.

Uông Cẩm Viêm bị đánh bại, y cảm thấy hiện tại y cần gấp khí oxi, đã lâu không hôn kịch liệt như vậy. Lúc hai người tách ra Trần Hãn thấy được nơi khoé miệng của y còn dính một đường chỉ bạc. Đôi môi đỏ mọng tuyệt mỹ, tất cả đều mê hoặc hắn. Thè lưỡi cực kì thích thú liếm láp khoé môi y, thừa dịp y còn hơi ngơ ngác, trực tiếp đưa tay nhanh chóng kéo eo y rồi đẩy người lên giường xoay người đè lên. Uông Cẩm Viêm không hài lòng lắm với thư thế bị đè này, y bình thường vẫn luôn ở phía trên, cho tới bây giờ chưa từng bị người đè, tư thế yếu thế khiến y sinh lòng bất mãn, vừa muốn kháng nghị thì đầu lưỡi của Trần Hãn đã trực tiếp với tới ngăn chặn lời y.

Bị hắn áp chế gắt gao thì người đàn ông nào cũng sẽ không thoải mái, giơ chân lên muốn đá hắn, nhưng bởi vì dính dáng đến tư thế này nên vừa mới nâng lên đã bị Trần Hãn kiềm hãm, khiêu khích nhìn y, “Thì ra cậu thích như thế?”

Thừa dịp Uông Cẩm Viêm đang uốn gối, nửa người dưới chen vào giữa hai chân y cọ qua cọ về. Nhận thấy tư thế này sai sai, vừa vặn dễ dàng làm khuôn mặt của Uông Cẩm Viêm y đỏ lên, mở miệng mắng một tiếng, “Cút!”

Trần Hãn cúi đầu nhìn y, tóc ngắn rối loạn, không biết là tức giận hay gì khác khiến sắc mặt y có một màu phấn hồng, da thịt dưới thân tản mát ra sự trẻ trung, trắng như ngà, cũng toả ra mùi vị quyến rũ. Nắm tay y cắn một cái, hôn một chút, “Bây giờ bắt tôi cút đã quá muộn!”

Không để y có cơ hội phản ứng, mượn tư thế này thuận lợi đưa tay qua lấy cái bao cao su đã được xếp đặt sẵn sàng ở đầu giường, dùng răng xé ra. Uông Cẩm Viêm cảm giác như thứ hắn xé rách chính là bản thân mình, bây giờ y tựa như một miếng thịt trên cái thớt gỗ, thoải mái mặc cho người khác xâu xé.

“A…” Bất thình lình đâm vào khiến Uông Cẩm Viêm đột nhiên cong người lại trợn to mắt, đầu óc trống rỗng nhất thời mất đi phản ứng. Mặc dù có bôi trơn, nhưng dù sao cũng không phải là phụ nữ, thân thể cứng ngắc không biết có giãy giụa được không. Cắn môi để bản thân tỉnh táo lại, đáng hận, tại sao tình hình lại phát triển thành thế này? Rõ ràng nên là y đè hắn mới đúng mà! Đau đớn vì xé rách khiến y nắm chặt ga trải giường ở dưới thân. Trần Hãn nhìn y đau kinh khủng cũng biết mình có hơi lỗ mãng, hơi rút ra phía sau một chút nhìn y đang nhắm mắt lại, lông mi hơi rung rung, chút lòng thương hại vừa rồi trong nháy mắt bay lên chín tầng mây, bắt đầu kịch liệt đâm vào.

“Ưm…” Mười ngón tay trắng bệch quấn vào ra giường bó sát mình, đau đớn kịch liệt khiến mặt Uông Cẩm Viêm cũng vặn vẹo lại, mím môi cố hít thở, tưởng tượng giống như trước kia bị thương, lẳng lặng chờ cơn đau qua đi, đôi môi cũng liên tục run rẩy. Cảm giác khác thường, dù sao chăng nữa cũng không thích ứng được.

Hạ thân Trần Hãn thẳng đứng, lần nữa xâm nhập vào, mắt đỏ nặng nhọc thở hổn hển, yết hầu phát ra tiếng thở dốc như dã thú.

“A ——” Buồn bực rên một tiếng, Trần Hãn lại lần nữa chiếm thân thể y, nỗi đau nơi sâu kín dần dần tê dại, họng pháo của mình tựa hồ hoàn toàn bị bao phủ lấy sinh ra một khoái cảm kỳ diệu. Nghe được tiếng thở dốc thoả mãn của Trần Hãn, mồ hôi lạnh thấm ướt mi, mắt hơi hé ra một khe hẹp, lại lần nữa nghiến răng nghiến lợi vì sao mọi chuyện lại biến thành như vậy! Nhưng cho dù y hối hận đến thế nào, cũng không thể thay đổi sự thật.

“A…” Cắn chặt răng, hơi muốn vứt đi sự kháng cự, ai bảo y đề nghị trước, nhưng tiền ở trên đời cũng khó mua được điều biết trước.

Cảm giác được thân thể Uông Câm Viêm không còn buộc chặt như vậy nữa, Trần Hãn thở hổn hển cầm họng pháo đẩy vào càng sâu, thân thể người dưới thân hơi run rẩy, cũng không kháng cự mà mở rộng cơ thể để hắn ở trên người mình tìm được sung sướng khoái cảm chưa từng bao giờ thưởng thức được.

Tay Trần Hãn ấn chặt chân của Uông Cẩm Viêm, từ tư thế đè ép lúc đầu chuyển thành tách ra hai bên. Hạ thân được nâng lên để đệm cái gối, tư thế thay đổi khiến y không thể không mở mắt ra, nhìn động tác cấp tốc của Trần Hãn ở trên người y, mơ màng trong nháy mắt, không biết bây giờ bản thân mình đang ở chỗ nào. Tiếng thở dốc đứt quãng bên tai vọng lại, càng nhiều hơn là âm thanh dinh dính phát ra khi thân thể ma sát luật động, mồ hôi cùng mồ hôi xen lẫn cùng một chỗ không phân rõ của bên nào.

Nửa người dưới xấu hổ vẫn còn tiếp tục đau nhói, thần trí của Uông Cẩm Viêm nửa tỉnh nửa mê, hé mắt liền thấy mồ hôi của hắn trượt dọc theo đường vòng cung bả vai không ngừng nhỏ xuống, tạo ra một dấu vết ám muội.

Trần Hãn nhìn y thở dốc gấp gáp, nhếch khoé miệng bỗng nhiên ôm y lật người lại thay đổi vị trí, “Không phải cậu ghét ở phía dưới sao? Để cậu ở trên là được rồi!”

“Anh… A!” Vừa muốn mở miệng mắng hắn, tư thế biến đổi khiến hạ thân còn dây dưa càng thâm nhập sâu hơn, mà thân thể của Uông Cẩm Viêm vừa trải qua mấy lần lăn qua lăn lại ban nãy đã ngầm cho phép dị vật được quyền ra vào. Uông Cẩm Viêm sợ hãi kêu lên một tiếng, nắm lấy cánh tay hắn cong người lại căng chặt giống như sẽ căng đến đứt dây, hạ thân co quắp một trận, buộc chặt khiến cả người Trần Hãn chấn động theo.

“Ặc…” Trần Hãn đỡ lấy vòng eo thon gầy của Uông Cẩm Viêm gia tăng tốc độ động đậy, đến lúc phần eo của Uông Cẩm Viêm phải thống khổ giãy giụa, cuối cùng hắn phát tiết ra trong cơ thể Uông Cẩm Viêm.

“Đừng ——” Uông Cẩm Viêm buồn bực nghẹn ngào đầu óc mơ màng, ngay cả ngón chân cũng cuộn lại, sau cùng thân thể như dây đàn bỗng căng đứt, tiếp theo cũng phát tiết ra ngoài, thân thể run rẩy vô lực tê liệt ngã xuống trên người Trần Hãn, lắng nghe nhịp tim kịch liệt của người dưới thân.

Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, chỉ nghe tiếng thở dốc dồn dập của hai người.

Hoàn hồn lại, hắn ôm y xoay người nằm xuống, tháo bao cao su ra ném vào thùng rác. Trần Hãn nghiêng người nhìn y rút khăn giấy ở đầu giường lau chùi.

Uông Cẩm Viêm nhắm mắt lại, trên trán đổ đầy mồ hôi ẩm ướt dính nơi trán, trợn tròn mắt mang theo một chút thất bại và bất đắc dĩ, nhìn hắn khiến y có loại xúc động muốn đâm vào tường. Cái gọi là tự mình làm bậy không thể sống, hiện tại y chính là như vậy.

Trần Hãn cười khẽ, y khác với Lý Hi, cũng không giống với những bạn giường trước kia của hắn, thế nhưng hắn lại cảm thấy rất thoả mãn. Rút ra một điếu thuốc từ trong túi đưa cho y, Uông Cẩm Viêm hơi nhích lại gần mượn lửa của hắn châm lên hít sâu một hơi bắt đầu hít vào nhả ra.

“Lưu số điện thoại thì thế nào?” Trần Hãn quay đầu nhìn y.

Uông Cẩm Viêm trực tiếp móc điện thoại của hắn ra, ngón tay nhanh chóng nhập vào dãy số, sau khi nhấn nút gọi liền trả lại cho hắn, động tác dứt khoát nhanh nhẹn. Trần Hãn nhìn điện thoại di động một lúc, nhả điếu thuốc ra, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.