Oan Gia Lăn Lên Giường

Chương 13: Chương 13: Say rượu




Buổi sáng ăn điểm tâm xong Uông Cẩm Viêm đi thay áo quần, một bộ đồng phục màu lam đậm. Mỗi lần nhìn thấy y mặc đồng phục đều nhất định có việc, giơ tay lên chỉnh cổ áo sơmi cho y, đứng ở trước gương lớn nhìn y, “Lại có chuyện lớn gì xảy ra hả cảnh quan Uông?”

Uông Cẩm Viêm cười, quay về phía tấm gương chỉnh lại cà vạt ngay ngắn. “Mở đại hội cuối năm.”

Y nói khiến Trần Hãn sực nhớ tới chuyện bữa tiệc tối nay, “Đêm nay tôi có tiệc.”

Uông Cẩm Viêm quay đầu lại cau mày, “Anh còn uống nữa hả, không sợ vào bệnh viện à!”

Trần Hãn đè lấy bờ vai y sửa lại đầu y, đặt đầu trên bả vai y nhìn Uông Cẩm Viêm ở trong gương khoác vào bộ đồng phục giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, “Cho nên tối nay cậu phải tới cứu một kèo đấy, bằng không tôi thật sự sẽ vào bệnh viện.”

Uông Cẩm Viêm cười cười, đẩy đầu hắn, “Được, tan sở tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.”

“OK!” Trần Hãn bắt đầu thay áo quần. Hắn rất thích nhìn Uông Cẩm Viêm mặc đồng phục, mỗi lần nhìn thấy y mặc đồng phục hắn đều có một kích động muốn xé bộ áo quần ra nhưng hắn cũng không dám nói vì nói xong thật dễ vào bệnh viện.

Hơn 7 giờ Trần Hãn gọi điện báo địa điểm của quán rượu cho Uông Cẩm Viêm rồi đứng ở ngoài cửa hút thuốc chờ y, bác sĩ Hứa đi tới vỗ hắn, “Cậu có được không?”

Trần Hãn cười một tiếng dập tắt điếu thuốc lá, “Yên tâm, tôi có người giúp đỡ.”

Lúc này bác sĩ Hứa mới hơi yên bụng, “Vậy thì tốt rồi, tôi đi lên trước.”

Trần Hãn gật đầy vẫy chào, một mình đứng ở cổng tiếp tục chờ.

Qua 10 phút Uông Cẩm Viêm xuống xe đi tới, Trần Hãn vừa mang y đi lên lầu vừa hỏi y, “Cậu có được không? Đừng uống được nửa chặng thì cậu đã ngã trước rồi nha.”

Uông Cẩm Viêm đứng ở trong thang máy nhìn hắn, “Vậy tốt nhất anh phải hy vọng tôi có thể chống đỡ, bằng không hai chúng ta sẽ cùng ngủ ở ngoài đường.”

Trần Hãn vừa muốn mở miệng thì cửa thang máy đã mở ra, Trần Hãn vỗ y một cái dẫn hai người cùng ra khỏi thang máy đi tới trong gian phòng. Gian phòng thiết kế rất cổ kính, bình phong bằng gỗ, bàn ghế bằng gỗ thật, đồ gốm cổ điển, còn có tiếng ào ào của dòng suối, khiến người ta nảy sinh ra một loại ảo giác như đang xuyên không.

Bàn tròn rộng lớn đã ngồi đầy người, hiển nhiên là đang chờ bọn họ, Trần Hãn kéo ghế ra giới thiệu, “Đây là em trai của tôi, những vị này đều là lãnh đạo của anh.”

Uông Cẩm Viêm chào hỏi từng người, bác sĩ Hứa nhìn thấy Uông Cẩm Viêm liền vỗ vai Trần Hãn, “Em trai cậu cũng thật dễ nhìn hơn cậu nhiều, nhìn dáng dấp của người ta đi.”

Trần Hãn liếc mắt nhìn Uông Cẩm Viêm, tay khoác lên bả vai y cười, “Ai quy định anh em thì nhất định phải giống nhau!”

Chủ đề được mở ra, nói vài câu xã giao liền bưng ly rượu lên, ba câu cũng không rời khỏi chữ rượu. Mục tiêu của Uông Cẩm Viêm chỉ có một, chính là cố gắng chặn rượu cho Trần Hãn, trong lòng tất cả mọi người đều biết Trần Hãn kéo y tới để chặn rượu, dĩ nhiên cũng rót càng hăng. Theo như Trần Hãn nói thì người trong bàn đều là lãnh đạo của hắn, cũng không thể để Trần Hãn mất mặt, hễ nâng ly y sẽ uống một hớp. Từng chai rượu đế cạn xuống đáy, ở dưới bàn Trần Hãn đẩy y một cái dịch lại gần y nhỏ giọng hỏi, “Không được thì đừng uống nữa!”

Uông Cẩm Viêm càng uống thì khuôn mặt càng trắng, thần trí vẫn còn rất tỉnh táo, vỗ vỗ tay hắn ở phía dưới. “Tôi thấy bọn họ cũng uống gần hết nổi rồi, cũng uống không được bao lâu nữa đâu.”

Trần Hãn buồn cười, đúng vậy, một mình y đã sớm uống đo ván mọi người trong bàn, đầu lưỡi bên kia cũng thật lợi hại. Hắn thật nhìn không ra Uông Cẩm Viêm có thể uống khá hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Nhóm người giải tán, nên đưa tiễn cũng đã đưa tiễn, chỉ có hai người bọn hắn là thanh tỉnh nhất, Trần Hãn cơ bản không uống gì, toàn bộ để Uông Cẩm Viêm cản. Cứ như vậy nên Uông Cẩm Viêm cũng không dám để hắn lái xe, hai người đón xe về nhà, Uông Cẩm Viêm vừa thả lỏng liền thấy choáng váng đầu óc, nhắm mắt lại ngã vào trên vai Trần Hãn chợp mắt.

Xuống xe y liền ói ra, Trần Hãn vừa vỗ lưng y vừa buồn cười, “Mới vừa rồi còn không sao, như thế nào nói say liền say vậy!”

Uông Cẩm Viêm ói ra hết mọi thứ trong cơ thể liền có chút như đi trên mây, căn bản không thể kiểm soát được chính mình, Trần Hãn vội vàng đỡ lấy hắn, “Tôi nói nè, có được hay không vậy!”

Uông Cẩm Viêm cười ngây ngô gật đầu, lộ ra hai cái răng khểnh cùng sắc mặt đỏ ửng, nhìn cực kì đáng yêu. Nhéo gương mặt y một cái, mập mập đầy thịt như trẻ con, sờ vào thật đã. Trần Hãn tự giác ngồi xuống, “Phải, ngài đại gia, tôi cõng cậu.”

Uông Cẩm Viêm ôm lấy cổ hắn cực kỳ nghe lời nằm úp sấp lên lưng hắn, Trần Hãn đứng dậy cõng y leo lên lầu, Uông Cẩm Viêm rất an tĩnh, chỉ cười ngây ngô. Trần Hãn coi như thấy được người uống say dạng gì cũng có.

Cõng y vào cửa liền thả y lên giường, Trần Hãn ngồi một bên thở hồng hộc, may là lầu ba, nếu là lầu sáu chắc chớt.

Có thể là do nóng, Uông Cẩm Viêm bắt đầu giật quần áo trên người mình ra, Trần Hãn chỉ đành giúp y, vừa mới cởi một nút áo sơmi Uông Cẩm Viêm vẫn cười, mắt bị ánh đèn tác động liền chớp hai cái, ướt át sáng ngời lại mang một cảm giác mị hoặc riêng biệt.

Không đợi Trần Hãn làm xong, Uông Cẩm Viêm ôm lấy cổ hắn bắt đầu hôn tới.

Dĩ nhiên Trần Hãn sẽ không khách sáo, lập tức đảo khách thành chủ đoạt được toàn bộ quyền chủ động, đầu lưỡi liên tục qua lại không ngừng nghỉ trong khoang miệng lẫn nhau, nước bọt tràn ra phát sinh từng tràng tiếng ám muội.

Uông Cẩm Viêm ôm lấy Trần Hãn xoay người một cái dạng chân ngồi trên thắt lưng hắn, thẳng người dậy và vứt quần áo lung tung xuống đất, hai tay Trần Hãn lần mò theo chân y đi lên phía trên, xoa nắn vòng eo mềm dẻo của y. Uông Cẩm Viêm bắt lấy tay hắn rồi đặt dán lên da dẻ trên người mình để được vuốt ve.

Trần Hãn nâng lưng y lên, liên tục hôn trên cổ, bờ vai, và trước ngực y, để lại một chuỗi hồng ngân.

Uông Cẩm Viêm thở hổn hển cong người về phía sau, hai tay ở sau lưng đè lên giường chống đỡ thân mình mặc cho Trần Hãn liếm mút gặm cắn, tạo ra khoái cảm tê dại.

Ngón tay linh hoạt của Trần Hãn cấp tốc cởi nịt và nút quần của y, tay phải đỡ lấy lưng y còn tay trái dán lên quần lót uyển chuyển ma sát, đầu lưỡi khẽ liếm giống như nốt nhạc nhảy nhót.

Thân thể Uông Cẩm Viêm hơi run rẩy, trần nhà trên đỉnh đầu cũng đang xoay tròn, tay run run thiếu chút nữa ngã xuống giường, giơ tay lên kéo lấy cổ Trần Hãn nâng người nhìn hắn, Trần Hãn lập tức tiếp lấy cơ thể mềm nhũn của y nhưng xung lực khiến cả hai người cùng ngã xuống giường, sau đó Trần Hãn nghe được tiếng hít thở bình ổn ở bên tai thì đen nửa mặt dở khóc dở cười.

Xoay người đặt y nằm ngang, cởi quần đắp kín chăn lại, Trần Hãn nhìn bộ dáng chật vật của mình một chút, chỉ đành đứng dậy đi phòng tắm xối nước lạnh.

Uông Cẩm Viêm đầu đau âm ỉ bị khát làm cho tỉnh dậy, đi tới phòng khách uống một cốc nước đầy, ngẩng đầu lên đã 6 giờ, cũng là giờ y nên rời giường. Về đến phòng bắt đầu mặc quần áo, Trần Hãn nghiêng người cũng đã tỉnh dậy, mở mắt ra liền đạp y một đá, “Tỉnh rồi?”

Uông Cẩm Viêm gật đầu, Trần Hãn ngồi dậy quyết định tính sổ, rút điếu thuốc ra châm lên. “Cậu còn nhớ chuyện tối hôm qua không?”

Uông Cẩm Viêm mặc quần vào cố gắng suy nghĩ hồi lâu, y nhớ khi đi ra khỏi khách sạn hai người liền đón xe rời khỏi đó, sau đó ra sao thì không nhớ, bị hắn hỏi liền thầm nghĩ không phải mình làm hành động gì kỳ quái chứ. Nhìn sắc mặt của Trần Hãn, Uông Cẩm Viêm cố gắng đứng cách mép giường xa một chút, “Tôi… không nhớ rõ lắm!”

Trần Hãn cực kỳ muốn bóp chết y, “Lần sau cũng không thể để cậu uống nhiều nữa, rất lừa người mà!”

Uông Cẩm Viêm gãi gãi tóc ù ù cạc cạc, “Tôi làm gì? Tôi thật sự không có ấn tượng.”

Trần Hãn cắn điếu thuốc cười, “Tối hôm qua cậu cởi quần áo quyến rũ tôi, sau đó tự mình ngủ thiếp đi, cậu nói phải làm sao bây giờ đây!”

Uông Cẩm Viêm sửng sốt, không tin là do mình làm, “Tin anh mới lạ!”

Trần Hãn dập thuốc xuống giường đi theo ra khỏi phòng ngủ, đứng ở ngoài cửa phòng vệ sinh, vẻ mặt rất ư sáng tỏ. “Tôi biết ngay là cậu sẽ không thừa nhận mà.”

Uông Cẩm Viêm nhấc chân đạp hắn, Trần Hãn hơi nghiêng mình liền né được, Uông Cẩm Viêm vồ hụt cũng lười tiếp tục tranh luận với hắn, nặn kem đánh răng ra bắt đầu đánh răng.

Trần Hãn nghiến răng, “Tôi nên ghi xuống cái đức hạnh này của cậu!”

Uông Cẩm Viêm ở trong gương quay về phía hắn cười một tiếng, trong miệng toàn là bọt màu trắng nên nói có chút không rõ ràng, “Dùng bằng chứng nói chuyện đê!”

Trần Hãn sờ mũi có loại kích động muốn trợn trắng mắt, điển hình của bệnh nghề nghiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.