CHAP 17: Mỹ nhân tỷ tỷ và kế hoạch phá sản của Như Ngọc
…
…
Như Ngọc bước theo Kỳ Phương vào bên trong căn nhà lớn, cả hai cùng len lỏi qua mấy dãy nhà hệt như những tên ăn trộm, khiến Như Ngọc đi phía sau phải chột dạ sợ bị người ta chụp được thì nguy… mà hỏi cái tên kia “vì sao phải lén lút như vậy?” thì hắn lại bảo “xâm nhập vào nhà người ta thì phải lén lút mới vui” ………………HẾT NÓI!!!
Đột nhiên Kỳ Phương dừng lại trước một căn phòng cuối dãy hành lang. Nhìn bên ngoài, căn phòng này có vẻ xa hoa nhất trong mấy căn phòng mà nàng nhìn thấy được ở nơi này. Cánh cửa gỗ được chạm khắc hình những đóa hoa đang nở rộ xinh đẹp, thêm vào đó là mấy loại màu sơn khác nhau được phối hợp 1 cách tỉ mỉ làm cho mặt trước căn phòng có sức sống tựa như có trăm ngàn cây hoa thật được gắn vào. Như Ngọc nhìn Kỳ Phương đang đăm chiêu nhìn cánh cửa thì thắc mắc:
- Gì vậy? Tại sao lại đứng đây nhìn trân trối?
- Đơn giản! Ta chưa muốn chết sớm!_ Kỳ Phương nhún nhún vai đáp
- Hả? Chết? Là sao?_ Như Ngọc khó hiểu gãi đầu nhìn Kỳ Phương, trong lòng là trăm ngàn câu hỏi.
Kỳ Phương không đáp, rút chiếc phiến ra phe phẩy, bộ dáng cực kì phong lưu thu hút người, Như Ngọc nhìn y cũng thấy chóa mắt chỉ có điều “cái tên này không ăn được đâu!”, vì vậy ngoan ngoãn im lặng nhìn tên mỹ nam trước mặt cười hết sức đê tiện!
RẦM!
Cánh cửa phòng được chạm trỗ xinh đẹp bị Kỳ Phương đá một đá văng xuống đất, nhìn cánh cửa mà Như Ngọc tiếc tiền thay cho chủ nhân nó, định mắng cho tên Kỳ Phương thô lỗ kia một trận ai dè bị hắn cướp giai thoại trước:
- Lan nhi! Lâu quá không gặp nàng, ta nhớ nàng qua!_ Kỳ Phương vừa bước vào phòng liền buông lời treo ghẹo
Như Ngọcvội chạy theo sau Kỳ Phương, vừa sải bước đã nghe thấy lời y xém chút choáng, cũng may lúc nãy nàng biết kiềm lòng chứ nếu không bị người ta đánh ghen rồi!
- Xì! Ngươi nhớ ta, trời mọc hướng tây!_ người nữ nhân mặc hồng y ngồi trước gương trang điểm không quay mặt lại đáp lời Kỳ Phương.
- Hic hic! Sao nàng lại vô tình như vậy chứ? Ta thật lòng nhớ nàng mà!_ kèm theo là một bộ dáng vô cùng tội nghiệp của “bồ đá”, kế đó Kỳ Phương chạy vội tới bên người nữ nhân kia.
Còn Như Ngọc ở đây như nhận ra được cái gì đó liền chép chép miệng “mặt dày đúng là mặt dày”
Nữ tử kia lúc đầu không động đậy, nhưng đợi đến khi Kỳ Phương gần sát thì né vội qua một bên, để Kỳ Phương một mình lao vào cái bàn trang điểm, không biết là trùng hợp hay là có người cố tình mà trên bàn đã có sẵn rất nhiều hộp phấn trang điểm chưa đậy nắp! Do đó….
Lúc nữ tử hồng y né sang một bên thì vừa vặn nhìn thấy Như Ngọc, 1 phút sững người nhìn Như Ngọc, nữ nhân đó thoáng hiện tia nhìn kỳ lạ, đôi mắt lay động nhẹ. Rồi nàng ta phi như bay lại chỗ Như Ngọc, ôm chầm lấy nàng như con sam!
- Cô nương này là ai vậy? Trông đáng yêu quá đi!
Như Ngọc vì bất ngờ quá cho nên nhất thời đơ người giây lát mặc cho nữ nhân kia ôm chặt, mùi hương thơm của hoa lan dịu nhẹ đúng loại Như Ngọc thích nhất lan tỏa xung quanh làm nàng vô cùng thích thú. Vì vậy nàng không những không đẩy nữ nhân kia ra mà ngược lại còn ôm lấy người ta để … ngửi lấy mùi thơm! Đừng có nói nàng biến thái chẳng qua nàng sinh ra đã vậy, rất thích mùi thơm cho dù chết cũng bám theo mùi thơm!
Một hồi lâu, Kỳ Phương sau khi gọt hết mấy lớp phấn trên mặt xuống nhìn lại 2 người kia thì bắt gặp cảnh 2 nữ nhân ôm nhau thắm thiết thì vô cùng sợ. Vì sao? Y từng nghe qua nam nhân cùng nam nhân rồi, nhưng nữ nhân với nữ nhân thì đây là lần đầy gặp nghen! Nổi hết cả da gà luôn!
- E hèm!_ Kỳ Phương lên tiếng_Nàng ấy là Nhã tiểu thư tên tự là Như Ngọc, người huynh mới quen đó!
Lúc này, vị hồng y kia mới buông lỏng Như Ngọc ra, chớp chớp mắt mà nhìn Như Ngọc.
Còn Như Ngọc lúc người ta buông ra thì vô cùng tiếc vì không thể tiếp tục được ngửi mùi thơm nữa! Nàng nhìn lại hồng y kia cũng sửng sốt, trước mặt nàng là một vị đại đại mỹ nhân, xinh đẹp hơn cả mấy phi tử của hoàng đế, so với mỹ nhân trong tranh là hơn không kém. Từ mái tóc đến làn da, ánh mắt, đôi môi đều vô cùng mê người, đừng nói nam nhân ngay cả nữ nhân như nàng cũng phải đổ ngã mà mê mệt!!!
- Muội là Như Ngọc?_ hồng y cất lời, âm thanh trong trẻo mềm đến không thể mềm hơn khác hẳn giọng lạnh lẽo vừa rồi._Tỷ là Vân Lan, là đệ nhất hoa khôi ở kinh thành này, mọi người luôn gọi tỷ là Lan tỷ!
- A! Muội…muội rất vui được gặp tỷ!_ Như Ngọc thức tỉnh, ấp úng trả lời, không hiểu sao nàng lại sinh hảo cảm với người này, tự dưng lại muốn được thân thiết.
- Ta cũng vậy! Rất vui vì được quen muội!_ Vân Lan cũng cười lại thật đẹp.
Và kế đó là…bla bla bla… đủ chuyện trên trời dưới đất được đem ra nói, Như Ngọc cùng Vân Lan cứ như 2 con sam bám chặt nhau không kẽ hở mà nói chuyện. Họ cứ như đôi bạn thân lâu ngày gặp lại nói suốt cả buổi mà không dứt chuyện. Hai người càng nói càng hợp nhau, càng vui vẻ vui đến mức mà ai kia từ khi bước vào tới giờ chỉ mới nói được 3 câu thì đã biến thành không khí, dựa cột chống càm để nhìn 2 kẻ cho mình ra rìa, y không ngừng thở dài hết sức tội nghiệp…
Mặt trời lên cao đứng bóng, ánh nắng gắt như thiêu đốt làn da người. Thật ra cũng không nóng đến như vậy, mà là vì nơi đây thời tiết có đủ 4 mùa trong đó không khí 3 mùa vốn là ấm áp và mát mẻ, vì vậy mà khi đến mùa thu nhiệt độ chỉ mới tăng lên chút ít thì đã có cảm giác vô cùng khô nóng. Và cũng là vì đã gần đến mùa đông cho nên không khí càng khô hanh hơn mà tạo ra cảm giác nóng bức!
Nhìn lên trời đã đến giờ hẹn với Trần quản gia, Như Ngọc buồn bã chia tay Vân Lan trở về phủ nhờ sự hộ tống của Kỳ Phương. Tuy rằng buồn, nhưng Như Ngọc cũng rất vui vì nàng đã quen được 2 vị bằng hữu thật tốt ở nơi này, không chỉ vậy mà còn là 2 đại mỹ!
Lúc đến hồ, Như Ngọc chân thành nói lời cảm ơn với Kỳ Phương trước khi chia tay, nhưng mà tên kia thì không như vậy, xuất ra thái độ “né tránh được nàng chính là phúc lớn nhất của ta” làm nàng vô cùng khó chịu, nhìn cái bản mặt của hắn cứ như là một kẻ vừa được thoát nợ vậy đó, còn buông lời trêu nàng khiến nàng tức muốn trào máu lên đỉnh đầu, nếu không phải nàng là đang mang ơn hắn thì nàng đã đạp cho hắn rớt xuống hồ cho cá rỉa từ đời nào rồi!!!
…
…
Trở về vương phủ trễ hẹn bị Trần quản gia cùng 2 nha hoàn kia giáo huấn một trận, Như Ngọc nhà ta nổi giận đùng đùng bỏ về phòng đóng cửa ở lì trong phòng không ra ngoài. Mọi người trong vương phủ cứ tưởng nàng vì hối lỗi mà đóng cửa tu tâm…chứ thực chất bên trong Như Ngọc nhà ta đang lên một kế hoạch cực kì hoành tráng đó là: làm sao để đối phó với Lãnh Thiên Hàn.
Nói về tam vương gia Lãnh Thiên Hàn, sau ngày hôm đó y không bao giờ đặt chân đến tiểu viện của Như Ngọc, cho dù vô tình gặp nàng ở đâu thì cũng không thèm liếc nhìn lấy một cái hay nói lấy một lời, thái độ vô cùng thờ ơ lạnh nhạt. Chính vì vậy mà bọn gia nhân đối với nàng vô cùng xem thường lên mặt, địa vị của Như Ngọc trong vương phủ từ đó so với một hạ nhân chỉ có thấp hơn…
Sau 3 ngày đóng cửa bế môn, Như Ngọc cuối cùng cũng đã vạch ra được một kế hoạch mà nàng cho là chu toàn nhất và hay nhất. Dựa theo trí nhớ xem phim và nghe mấy cuộc tám của mấy bà nghiền truyện tiểu thuyết, cách tốt nhất để câu dẫn nam nhân chính là…
Theo như Như Ngọc biết thì nam nhân chia làm 2 loại: 1 loại thích nữ nhân mềm yếu đáng thương, còn loại thứ 2 thì thích nữ nhân có tính cách mạnh mẽ cùng tính cách quái lạ. Cho nên nàng quyết định tổng hợp 2 loại tính cách này áp dụng vào kế hoạch của nàng, để đảm bảo cá cắn câu thì kế hoạch của nàng gồm hai giai đoạn chính:
+ Giai đoạn 1: Như Ngọc nàng sẽ hóa thân làm một thục nữ hiền lương, ôn nhu mềm yếu để thu tâm Thiên Hàn.
Nếu không thành công ở giai đoạn một thì nàng sẽ chuyển sang đoạn 2
+ Giai đoạn 2: nàng sẽ thay đổi 180 độ làm một người mang tính cách mạnh mẽ, đặc biệt và đầy tự tin để gây sự chú ý.
Nói chung mục đích cuối cùng của kế hoạch chính là khiến Thiên Hàn yêu nàng và kế đó sẽ là nàng hành hạ lại hắn!
Mỗi lần nghĩ đến cảnh mình là người chiến thắng, nghĩ đến Thiên Hàn là kẻ thua cuộc phải hạ mình xin nàng tha thứ, đau khổ khi bị nàng hành lại, thì không khỏi cười hả hê trong lòng.
Nhưng người tính không bằng trời tính, Như Ngọc có lẽ còn quá non nớt mà chưa nhìn thấu hết được hồng trần, không nghĩ tới rằng các bộ phim,các tiểu thuyết chỉ là ảo tưởng chứ thực tế không hề như vậy, lòng người vốn không thể dễ dàng thay đổi! Và càng không nghĩ tới tên Thiên Hàn kia lại là một tảng đá vô tình chính hiệu, thù dai hơn nữ nhân, vì sao…vì…
+ Lần thứ nhất: mỗi lần Như Ngọc nàng quét sân (quét cho “người ta” coi thôi, chứ Như Ngọc nàng đâu có rảnh đi làm chuyện tầm phào này!), ra dáng là một thê tử hiền lương thục đức, biết chăm lo cho nhà cửa. Vậy mà hắn_ tên băng tản kia_ chẳng thèm đối hoài tới nàng, chỉ toàn nhếch môi cười nhạo nàng mỗi khi đi ngang chỗ nàng quét. Còn chưa hết, không biết là hắn vô tình hay cố ý mà cứ mỗi lần hắn lướt qua chỗ nàng thì thường hay quét tay một cái, kế đó là một cơn lốc xoáy vô cùng lớn thình lình xuất hiện, thổi tung hết đống rác Như Ngọc cất công quét suốt buổi sáng. Lá cây bay tán loạn khắp nơi, biến nơi đó trở lại nguyên dạng cũ ban đầu như chưa từng có ai quét dọn, chưa đủ mấy đống rác đó không biết có phải bị ai đó dùng ma thuật hay không, mà cứ mỗi lần như vậy những chiếc lá đó bay đi đâu không bay mà chỉ nhắm thẳng vào người Như Ngọc nhà ta mà ập vào, biến nàng thành một thùng rác di động, hết sức buồn cười, phải gọt rửa cả ngày mới có thể sạch lại được!
+ Lần thứ 2: Như Ngọc quyết tâm làm một người vợ đảm đang, nàng xuống bếp vì hắn làm điểm tâm. Từ trước đến nay Như Ngọc rất hiếm khi xuống bếp vì đơn giản là những thức ăn nàng nấu chỉ để dành cho heo ăn mà thôi, không hề nấu cho người ăn (ý chỉ Thiên Hàn chính là con heo!). Để đảm bảo thành công cho kế hoạch, Như Ngọc hơi tiểu nhân một chút đó chính là cố tình làm cho mình bị phỏng mấy đường hy vọng làm hắn động lòng trắc ẩn! Haiz! Vẫn là nàng nghĩ cũng nghĩ không tới cái tên Thiên Hàn đó không chỉ là tảng đá vô tình mà còn là tên không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, báo hạ Như Ngọc nàng thê thảm vô cùng. Không ăn thì thôi, không nhìn cũng không sao, sao có thể nhẫn tâm đem công sức cả buổi trời của nàng chà đạp. Ngay trước mặt nàng, Thiên Hàn hất thẳng những điểm tâm kia xuống đất không thương tiếc, mặc cho Như Ngọc đau lòng nhìn những miếng bánh tâm huyết kia muốn khóc. Kế đó là ly trà sâm nàng đích thân pha cho hắn, hắn chẳng buồn đụng tới phất tay áo hất cả ly nước sâm đi, thậm chí là hất thẳng vào người nàng những giọt nước nóng khiến nàng xém chút bị bỏng !
- Tiện nhân vẫn là tiện nhân! Dùng mấy trò đê tiện này để dụ dỗ ta sao? Ngu ngốc!
Nàng phẫn, nàng hận, nàng muốn giết hắn nhưng vẫn phải nhịn, nàng còn muốn sống, nàng muốn thắng hắn, cho nên nàng phải tiếp tục kế hoạch để trả thù.
Quét nhà không thành công chứ gì, làm điểm tâm không khiến hắn động tâm phải không? Vẫn còn cách khác, nàng có thể may vá, vẽ tranh, đúng thục nữ thì phải giỏi về mấy thứ này mới được nam nhân nhìn tới. Nghĩ vậy, Như Ngọc nàng liền đóng cửa phòng, liên tục nhiều ngày ở trong phòng may áo khoát cho hắn. Vậy mà đến khi làm xong, áo còn chưa được thử thì đã bị Thiên Hàn đem ném vào đống lửa thiêu rụi!
Kế hoạch bị phá sản!
Quét không được, nấu ăn không xong, may vá cũng chẳng thành, vậy thì cũng chưa sao nàng vẫn có thể dùng mỹ nhân kế! Xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nàng không tin với tài năng trời phú của mình không thể mê hoặc được hắn. Nhưng khổ nỗi, mặc cho nàng múa đẹp thế nào, hát hay thế nào, ăn mặc xinh đẹp lỗng lẫy ra sao thì Thiên Hàn vẫn như cũ chẳng thèm ngó tới, ngược lại còn đem nàng tống vào lãnh cung của vương phủ vì cái tội quấy phá yên tĩnh của hắn và vương phủ!
Haiz! Kế hoạch hoàn toàn phá sản!
P/s tác giả: lý do chính Thiên Hàn tống Như Ngọc vào “lãnh cung” vì nàng múa quá ghê, hát quá tệ khiến cho mấy con ngựa trong vương phủ nghe nàng hát xong thì xổng chuồng, hắn sợ quá nên tống nàng vào chỗ đó cho nàng bớt phá phách phủ của hắn nữa!