CHAP 9: SỬA SOẠN
Sau một hồi bị 2 ả nha hoàn kia đem làm manơcanh thì bị bọn họ ném lên bàn trang điểm cho bọn họ tô son trét phấn. Đến bây giờ, nàng mới hiểu vì sao bọn họ kéo nàng dậy sớm như vậy rồi! Thì ra là bọn họ tính bù trừ khoảng thời gian đem nàng đi sửa soạn đó mà!
Trước tiên là bọn họ đem nàng ngâm vào thùng nước dầu thơm gì đó cả nữa canh giờ, sau đó là đem nàng làm manơcanh cho bọn họ lựa chọn y phục cả canh giờ. Làm cho nàng hiếu điều muốn gãy cả tay chân, đến mức không thể nhúc nhích nổi. Còn chưa hết,bọn họ cứtranh luận qua tranh luận lại, bắt nàng thay hết cái này rồi lại thay cái khác, xoay nàng như cái chong chóng muốn chóng mặt luôn! Cuối cùng nàng chịu không nổi đã vùng lên, đạp cho mỗi ả một đạp văng vô góc tường, còn bản thân thản nhiên từ trong đống y phục sặc sở moi ra một bộ y phục đơn giản nhất màu thanh đạm nhất, mà mặc vào trước sự ngạc nhiên muốn rớt 4 cái tròng mắt của hai ả nha hoàn kia.
- Ngươi không thể ăn mặt đơn giản như vậy mà đi gặp hoàng thái hậu được!_ Hân nhi thiếu điều muốn nhẩy cẩn lên chạy đến kéo kéo định thoát y phục cho Bích Ngọc.
- Dừng!_ sát khí nổi lên, Như Ngọc giật lại váy áo_Chuyện của ta, ta tự biết điều chỉnh! Mọi trách nhiệm ta tự biết mà gánh!_ nói xong lôi hai cái ả đó ra khỏi phòng thay đồ ném đi.
Bây giờ là đã đúng 1 canh giờ trôi qua, hai cái ả Hân nhi và Uyển nhi kia vẫn cứ không ngừng ở trên mặt nàng tri tri trét trét, rồi lại tẩy tẩy bôi bôi, rồi tiếp tục tri tri trét trét, rồi lại tẩy tẩy bôi bôi, khiến cho mặt nàng bị bọn họ làm sưng lên so với cái mặt heo là chỉ hơn chứ không kém!
- Khốn kiếp! Đây mà là trang điểm hay biến ta thành đầu heo hả?
Như Ngọc rốt cuộc vẫn chịu không nổi vừa nói vừa giật lấy hai hộp phấn trên tay bọn họ, ném về phía thùng chứa son phấn, quét con ngươi lạnh lùng qua bọn họ một cái, khiến bọn họ không lạnh mà tự rét nép sát vào một bên, rồi lại nhìn chính mình trong gương không khỏi cảm than “một vị mỹ nhân như vầy đã bị bọn họ làm thành một con heo!”
Sau đó, nàng thuận tay rút hết mấy cây trâm vàng trên đầu xuống, ném vô hộp trang sức,(eo ơi! Trang sức mà bị tỷ này ném không thương tiếc! Giống như ném đá vậy ak!) cứ như vậy để cho mái tóc buông thõa xuống tự nhiên, làn tóc đen của nàng hệt như một dòng suối nhẹ nhàng tuông chảy, kết hợp với thân hình nhỏ nhắn yêu kiều, liền tạo nên một nét mền mại duyên dáng của một thục nữ đoan trang, cùng với bộ y phục màu trắng càng làm tôn thêm nét thanh cao tiên tử của nàng.
Hân nhi và Uyển nhi bịnàng làm sốc chập hai, Như Ngọc nàng tadám ngang nhiên đem cái mẫu thiết kế tóc búi mới nhấtcủa bọn họ biến thành công cốc! Nhưng mà…quả thật, như vậy trông Như Ngọc nàng thanh toát, diễm lệ cuốn hút hơn nhiều! 2 người bất giác thấy hơi nhục nhục cuối đầu.
Sau khi lấy khăn tẩy hết lớp mặt nạ phấn dầy cộm trên mặt xuống, Như Ngọc quơ đại một miếng vải lụa màu trắng trên bàn, đem ra cột hờ ngay chính giữa mái tóc sau lưng, rồi lấy hai tay chẻ ở hai bên mép tai hai sợi tóc mai nhỏ quấn quấn mấy cái tạo thành hai loạn tóc quăn đặt ngay phía trước vành tai, đặt nhẹ một bong hoa bách hợp màu hồng nhạt lên mái tóc càng thêm sinh động đáng yêu hơn. Và cuối cùng là tự thoa lên môi một ít son màu hồng mỏng để gương mặt nàng thêm phần sắc. Sau khi xong, nàng nhìn vào gương một lần nữa, đánh giá tác phẩm của mình rồi tự kỉ:
- Tốt lắm! Như vầy có phải đẹp hơn không?
Nói rồi nàng quẳng lại hai cái ả đang ngơ ngác hả họng nhìn nàng chết lặng từ nãy giờ, hùng hồn đẩy cửa bước ra ngoài, không quên bồi một câu:
- Các ngươi làm phí thời gian quý báu của ta mà chẳng được tích sự gì!
Trước cổng vương phủ, Như Ngọc đứng kế bên xe ngựa lấy tay vuốt vuốt con tuấn mã màu trắng, khuôn mặt hiện rõ nét thích thú. Trước đây nàng từng đi nhiều nơi ngắm không ít chỗ, biết không ít thứ, duy, chỉ có điều là chưa ngắm qua con ngựa thật lần nào, do đó hôm nay nhìn thấy con ngựa đẹp như vầy thì thuận mắt mà nhào đến xoa xoa vuốt vuốt, chẳng thèm đếm xỉa tới mấy người kia đang nhìn nàng trợn tròn con mắt, giống như đang nhìn một con quái vật thời tiền sử vậy đó!
“Bạch mã ơi bạch mã! Ngươi thật đẹp, hảo hảo đẹp nha! Ta thích ta thích ngươi!”_ không ngừng vuốt vuốt, con ngựa hình như hiểu ý nàng liền quắc quắc cái đuôi nhe răng ra mà cười .
Nhưng mà nàng không có ngờ được rằng mấy lời mình vừa nói ra, ngay lập tức biến thành liều thuốc độc khiến cho nàng muốn hộc máu mà tức chết đi!
- Ngươi! Mau tránh xa con Tuấn Mã của ta ra, đừng có mà ở đó vấy bẩn nó!_ cái tên Thiên Hàn kia không biết từ đâu rơi ra vừa nhìn thấy nàng liền phun ra một câu sỉ nhục nàng.
- Cái gì? Cái con ngựa này chính là ngựa yêu quý của ngươi? Hừ! Nếu biết trước thì dù có bị ngũ mã phanh thây ta cũng không thèm tới gần, đúng là những đồ vật gần ngươi đều là kinh tỏm thấy cũng muốn nôn!
- Ngươi …nói…cái… gì?
Nếu không phải nể mặt hoàng huynh và nể tình phụ hoàng, y đã sớm giết khuất nàng ta cho rồi! Còn ở trước mặt hắn giờ phút nào chỉ làm cho hắn thêm chướng mắt lúc đó:
- Không có gì hết! Ngươi bị hoang tưởng đó thôi!_ chối bay chối bướng rồi xoay mặt bỏ chạy
“Đừng trách Như Ngọc nàng không nghĩa khí, mỗi con người chỉ có một cái mạng nàng tất nhiên chưa muốn chết sớm như vậy!”