Oan Gia Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Chương 47: Chương 47: Quyển II – Chương 46




CHAP 46: PHU THÊ ĐÓNG CỬA DẠY NHAU

- Chính là nàng ấy!_ Thái Bảo cũng nhìn ra cửa, vừa nhìn thấy Như Ngọc liền hét lên vẻ mặt vô cùng mừng rỡ._ Người cùng hẹn ước với tiểu sinh chính là nàng ấy, Trần Bích Ngọc!

Sắc mặt Thiên Hàn biến sắc nhanh chóng, khóe môi y không ngừng nhếch lên liên tục, phải nói là nhếch càng lúc càng nhiều!

RẦM! Một thân ảnh thư sinh bị ném mạnh ra ngoài phố không thương tiếc. Trên người Thái Bảo vết bầm xanh bầm tím chằn chịt, y chật vật cùng đau lòng tựa người vào mấy tên nô tài phía sau ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn của vương phủ, nơi mà thân ảnh Thiên Hàn tựa vào. Đôi mắt lay động nhìn nữa như không tin nữa như bấn loạn.

- Tiểu tử thối! Ngươi chán sống rồi sao mà dám đến đây trành giành vương phi với bổn vương? Còn không mau cút!

Dứt lời, Thiên Hàn phẩy mạnh tay áo bước vào vương phủ với cơn hỏa cao ngập trời, theo sau y những thị vệ oai phong cũng nghiệm mặt xoay người rồi đóng sập cánh cửa .

Còn lại Thái Bảo và vài tên gia nô của y cùng đám người nhiều chuyện đang quay quanh y chỉ trỏ. Chao đảo, y mở bàn tay đang run nhẹ của mình ra rồi nhìn vụn bột nát của mảnh ngọc bội mà cười lớn:

- Ta sống 20 năm trên đời, là con nhà nòi về ngọc bội vậy mà cũng có lúc nhìn sai ngọc giả thành ngọc thật…ha …ha … quả báo! Đúng là quả báo. Ta nữa đời phong lưu trêu ghẹo người khác, chỉ có ta lừa tình người, nào có ai có thể phụ tình ta. Vậy mà lần này lại bị người ta lừa còn là lừa tình cả một trái tim ha ha… báo ứng!



Trong vương phủ, tất cả nô tỳ nô tài lẫn quản gia đều cảm nhận được sát khí giết người lập tức không ai bảo ai phải làm gì tất cả đều nhanh chân co giò tìm nơi lánh nạn, với họ mà nói tránh xa phòng của Như Ngọc lúc này ra được chừng nào tốt chừng nấy. Duy, chỉ có một người không biết sống chết là gì, vẫn bám lấy cái bình phong của căn phòng mà ẩn mình nghe lén.

Mùi hương hoa dạ lý vốn tạo ra không gian sảng khoái nhưng trong giây phút này cũng không đỡ nổi sự ngột ngạt tỏa ra từ các vị chủ nhân của nó. Thiên Hàn cầm ly trà có lệ, đôi mắt thủy chung không rời khỏi người Như Ngọc nữa tức giận nữa kiềm nén. Còn Như Ngọc thì ngồi thu lu trên giường ở một gốc, hai tay đan vào nhau run run, khuôn mặt cúi xuống không dám ngẩng lên.

- Như Ngọc, nàng nói đi! Đây là chuyện gì hả?

Như Ngọc vốn đã run sợ bây giờ nghe tiếng băng lãnh kia càng thêm sợ, nàng cố gắng lắm mới ngẩng đầu lên được một chút nhìn Thiên Hàn long lanh lệ nói :

- Chỉ là hiểu lầm thôi, cái tên Đường Thái Bảo đó là một tên phong lưu hắn…

Rack!

- Ta không cần biết hắn là loại người như thế nào, ta chỉ cần biết có phải nàng đang muốn cắm sừng ta hay không?

- Không, không có!_ Như Ngọc xua tay vội phân trần _Như Ngọc chỉ muốn cho tên đó một bài học nhớ đời chứ không có ý cắm sừng ai hết!

- Có phải như vậy không? Hừ! Ý nàng thế nào, chỉ có mỗi nàng rõ nhất!

- Không có thật mà! Như Ngọc với tên đó không hề có tình ý gì hết…Hãy tin Như Ngọc đi!

Như Ngọc nói nước mắt bắt đầu tuôn rơi, vẻ mặt nàng đang mong chờ một sự tin tưởng từ ai đó. Nhưng chỉ tiếc hỏa của Thiên Hàn quá lớn, những giọt nước mắt này không đủ xoa dịu ngọn lửa trong y. Y buông tay thả bột vụn trong tay xuống đất rồi bước đến bên cạnh giường, thoắt một cái đã nhấc bổng Như Ngọc lên đặt ngược trên đùi mình, sau đó… một chuyện không ai có thể tin nổi trong cái thời cổ đại này đã xảy ra, rằng “phu quân giáo huấn thê tử bằng những cái đánh mạnh vào mông như một đứa trẻ”.

Chát!

- Nàng thật là hư, không biết nghe lời! Muốn cắm sừng chồng mình à?

- Oa oa! _ Như Ngọc bị đau liền khóc rống lên_ Ai cho quyền ngươi đánh ta, buông ra, ta lăng nhăng với ai là quyền của ta!!! Ngươi chẳng qua chỉ là chồngng hờ đừng có được nước mà lấn lướt!

- Chát!_ Thiên Hàn lại đánh thêm một cái nữa vào mông Như Ngọc_ Cuối cùng thì nàng cũng lộ rõ bộ mặt ra rồi đó hả? Tưởng mấy giọt nước mắt đó mà muốn ta xiu lòng, mơ đi! Đừng quên, ta là phu quân nàng ta có quyền làm gì cũng được!

Bị đánh thêm một cái nữa Như Ngọc càng khóc lớn hơn, giãy giụa:

- Ta muốn hưu phu!

- Chát! Ở đây làm gì có cái chuyện hưu phu!

- Ai nói! Theo pháp luật Việt Nam hiện đại về bình đẳng giới, nữ giới có quyền đứng ra ly dị!

- Chát! Hứ! Đây là cổ đại không phải hiện đại, luật đó không còn áp dụng được!

- A! Nhưng chúng ta là công dân Việt Nam phải tuân thủ pháp luật Việt nam.

- Miễn bàn, thời đại nào thì sống theo luật thời đại đó, đừng có nói nhiều

- Oa oa! Ta phản đối, ta phản đối, đòi quyền bình đẳng giới …

Vân Lan ngồi sau bình phong nghe cuộc hội thoại của Thiên Hàn và Như Ngọc mà không hiểu được cái gì. Cái gì hưu phu, cái gì ly hôn, cái gì quyền bình đẳng giới, lần đầu tiên nàng được nghe những từ này. Mà kệ đi, dù sao qua lần nghe lén này cũng đã giúp nàng biết được một đều đó là: nàng đã có một quyết định đắn là không lấy phu quân, bởi lẽ, cái cảnh “phu thê đóng cửa dạy nhau” này sao giống con nít quá! Hơn nữa, nàng không muốn suốt ngày gây chuyện rồi bị phu quân đánh vào mông như thế này, ngại chết! @@’



- Hic hic! Đau quá!

Vân Lan đang ngồi gần đó cắm cúi thêu đóa hoa dang dở, nghe lời than vãn của Như Ngọc không những không thương tiếc mà còn mắng thêm:

- Tự làm tự chịu đi!

Như Ngọc nghe lời nhẫn tâm của Vân Lan thì chu chu mỏ phản đối:

- Tỷ tỷ vô tình quá, nhìn muội bị người ta đánh thảm như vậy không những không chịu giúp còn nói vậy nữa, cứ như muội làm sai không bằng!

- Việc nội bộ của gia đình muội tỷ sao dám xen vào, hơn nữa, muội thật sự đã làm việc không đúng.

- Hứ! Tỷ sợ không giúp thì nói đại đi chứ gì mà “chuyện nội bộ gia đình muội”!

- Phốc!_ Vân Lan búng nhẹ vào mũi Như Ngọc_Kêu ca gì, muội hành động như vậy là quá trớn rồi, có biết những hành động đó theo phong tục ở đây là đáng bị ngâm lồng heo không? Chỉ bị đánh mấy cái vào mông đã là quá nhẹ rồi đó!

Bị điểm như vậy, Như Ngọc thấy mình không còn gì để nói cũng không kiếm được đồng minh nào vội chuyển sang đề tài khác:

- Cái tên Đường Thái Bảo đó đúng là ngu hết chỗ nói, là con nhà nòi về ngọc vậy mà ngọc giả cũng không nhận ra, còn nữa, cài gì mà đệ nhất phong lưu chứ? Mới nói có vài câu ngon ngọt đạ bị mắc câu còn ngu tới mức đem cả sính lễ đến vương phủ nữa chứ!

- Còn tỷ thì cho rằng cái tên đó thật sự là một kẻ si tình quá mức ấy chứ! Hi!

- Hừ! Tỷ nói gì thế? Muội không tin loại người như hắn mà cũng biết si tình, chắc là cá cũng biết đi trên bờ?

- Hì, người ngoài luôn sáng suốt hơn cả, Ngọc muội à!_nói thế nào thì Vân Lan nàng cũng sống trong kỹ viện được 3 năm, ít nhiều gì cũng nhìn không dưới ngàn nam nhân, ánh mắt của mỗi người nam nhân nhìn nữ nhân đều khác nhau và mỗi cái nhìn đều mang theo một ẩn ý khác nhau vô cùng phức tạp. Nhưng, khi ta nhìn nhiều lần sẽ tự tạo ra cho mình một kinh nghiệm nhìn người, dựa trên kinh nghiệm đó ta hoàn toàn có thể đoán biết được lòng của kẻ đó đang như thế nào!_ Thôi không nói với muội nữa, tỷ đi đây!

Vân Lan đứng dậy định bước ra ngoài thì bị Như Ngọc ngăn vội lại:

- Lan tỷ tỷ đi định đi đâu thế?

- Đi ra ngoài phố chơi!

- Muội cũng muốn đi!

- Thiên Hàn đã có lệnh cấm không cho muội bước chân ra khỏi vương phủ nữa bước, ai dám để cho muội ra ngoài sẽ bị chặt chân. Tỷ đây còn rất cần đôi chân này để chạy nhảy nha, cho nên không thể giúp cho muội được!_ nói xong chuồn lẹ. Chớp mắt đã không thấy bóng người

Như Ngọc ở lại trong phòng một mình buồn chán không biết làm gì, chợt nhớ lại chuyện bức thư của Thanh nhi. Nghĩ rằng, lá thư đó có thể còn ở trong thư phòng của Thiên Hàn nên vội đến thư phòng tìm kiếm để giám định thực hư.

Như Ngọc đọc đi rồi lại đọc lại lá thư, cuối cùng gấp lá thư lại trong tiếng thở dài. Thiên Hàn nhìn thấy lo lắng hỏi:

- Sao thế? Lá thư đã viết những gì trong đó mà muội lại thở dài?

- Muội…muội đã trách lầm người rồi! Như Ngọc đã tự tạo nghiệt cho chính mình rồi!_ Như Ngọc nói không đầu không đuôi, trên gương mặt phảng phất buồn bã.

Thiên Hàn nhìn càng lo hơn. Y thử sờ lên trán Như Ngọc nhưng chỉ cảm nhận được sự mát lạnh của da thịt, ngoài ra không có dấu hiệu gì của bệnh tật cả!

- Rốt cuộc là chuyện gì, nghiêm trọng đến thế nào mà muội lại buồn rầu như thế? Nói cho huynh nghe đi!

Ngước mắt nhìn Thiên Hàn rồi lại cúi đầu, Như Ngọc thở dài lần nữa rồi mới nói:

- Trước đây Như Ngọc luôn nghĩ rằng Lãn Thiên Hàn thật là người bạc tình, nhưng đã lầm rồi! Như Ngọc vốn chỉ là một người ngoài không hiểu chuyện!_ nói đoạn nàng lại nhìn vào đôi tay của mình đôi tay đã từng nhuốm máu của một người chết oan khuất_ Muội đã giết người vô tội, một người vô tội rồi!

Bỗng, Như Ngọc bật khóc, hai tay ôm lấy mặt ngẹn ngào. Trước biểu hiện bất ngờ của nàng, Thiên Hàn hơi hoảng ôm vội Như Ngọc vào lòng nói lời trấn an :

- Bình tĩnh nào Ngọc nhi! Muội không có giết người, muội lúc đó chỉ vì quá sợ nên mới vô tình đâm trúng y, muội vốn đâu muốn Lãnh Thiên Hàn chết đâu, đúng không? Với lại, là do Thiên Hàn đã phụ tình Ngọc tiểu thư, cái đó chính là cái giá mà hắn phải trả không trách nàng được!

- Không đâu!_Như Ngọc không ngừng lắc đầu_ Thiên Hàn hắn không có tội hay lỗi gì cả!

- Nàng nói gì, huynh không hiểu?

- Như Ngọc muốn nói là Thiên Hàn không có phụ tình Ngọc tiểu thư, người y yêu đến cùng vẫn là Ngọc tiểu thư, chẳng qua là y hiểu lầm nàng ấy đã chết và cũng vì vậy mà đâm ra căm ghét những ai dám tranh vị trí mà chỉ mỗi người y yêu được phép ngồi lên thôi! Là ông trời nghiệt ngã chia cách họ khiến họ không nhận ra nhau mà dẫn đến thù hận lận nhau! Còn muội, một kẻ ngoài cuộc không biết gì cứ tưởng mình hay mà làm sai hết cái này đến cái khác cuối cùng còn dùng lời để biện hộ cho tội ác của chính mình!

- Muội nói là…người Thiên Hàn yêu là Ngọc tiểu thư, tất cả là một hiểu lầm!

- Phải! Và muội là một người có tội!

- Không phải! Muội không có tội, muội chỉ làm đúng theo luân lý mà thôi! Nếu ông trời đã không muốn cho họ bên nhau thì dù có muội hay không thì kết cục cũng sẽ như vậy! Hơn nữa…

- …

- Hơn nữa,không chừng nhờ muội mà Thiên Hàn và Như Ngọc đã sớm gặp lại nhau trên kia rồi, chắc chắn họ đã giải quyết xong những hiểu lầm và chuẩn bị đầu thai sang kiếp khác, sống cuộc sống hạnh phúc rồi nữa! Vì vậy, muội đừng bi thương nữa! Hãy quên lãng đi những điều không hay đó để tiếp tục cuộc sống tương lai không vướng bận quá khứ!

- …

Như Ngọc không đáp chỉ thở dài thành hơi, nàngtựa đầu vào vai Thiên Hàn lắng nghe lời của trái tim đang không yên. Nàng không hiểu cảm xúc trong lòng lúc này là thế nào: buồn khổ hay vằng vặc. Chỉ biết nàng đang rất thích cảm giác được tựa vào Thiên Hàn như thế này, nó đem lại cho nàng cảm giác được che chở, được yêu thương. Chính điều đó làm nàng yên lòng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.