Oan Gia Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Chương 53: Chương 53: Quyển II – Chương 52




CHAP 52: ÂM MƯU

Hương thơm từ những bông hoa bay dào dạt khắp ngự hoa viên của hoàng cung , nơi này mùa đông cũng như mùa xuân quanh năm suốt tháng đều có hoa nở. Trong cái se lạnh của mùa đông thì chút ánh nắng hiếm hoi này làm người ta trở nên ấm áp lạ thường.

Quay mặt nhìn về phía hồ sen lớn chỉ còn vương lại một ít chiếc lá sen hơi ngả màu, những dòng xoáy nước được tạo ra từ những viên đá nhỏ tạo nên những gọn sóng trên mặt hồ và cả trong tâm người nhìn.

- Nói như vậy có nghĩa là sắp có nhiều điều thú vị để xem rồi!

Thiên Hàn nghe xong câu nói ngay lập tức chỉ muốn đá chết cái tên hoàng huynh vô lương tâm này. Hắn nghĩ thế nào mà khi nghe tin con dân của mình bị chết thê lương như vậy mà không biết xót ngược lại còn xem như trò vui, hắn rốt cuộc có tâm hay không vây?

- Hoàng huynh có phải vì chính sự quá nhiều mà tâm bị loạn rồi hay không? Chuyện kinh thiên động địa ảnh hưởng đến vận an của đất nước như vậy mà huynh lại xem như trò vui sao?

- Ây da! Dù chuyện có kinh thiên đến thế nào thì ta cũng không sợ đâu vì đã có một hoàng đệ tài giỏi như đệ đây đứng ra làm trụ cột cho giang sơn, giúp ta giải quyết mọi chuyện thì ta đâu cần làm gì chỉ việc ngồi xem là đủ rồi!

Thiên Hàn lườm Thiết Hải nói:

- Đệ nghĩ cũng đã đến lúc mình nên về hưu rồi. Nghĩ hưu sớm một chút để an dưỡng sức khỏe, dù sao hoàng huynh cũng rảnh rổi nhiều hay là lần này tự mình đứng ra giải quyết quốc sự cho đáng mặt quân vương với thiên hạ đi!

- Ây ấy! Hoàng đệ có gì từ từ thương lượng! Coi như là hoàng huynh không đúng đi, ta sẽ không như vậy nữa, thật đấy!

“Tin được không đây? Lời của bậc đế vương xưa nay mấy ai tin được?”

Thấy Thiên Hàn im lặng cho là y đã bỏ qua Thiết Hải liền thở phào nhẹ nhõm, thay đổi phong độ đùa giỡn sang nghiêm túc bàn vào câu chuyện:

- Theo hoàng huynh: chúng ta sẽ dùng vài vạn binh đến đó san bằng Mỵ Nguyệt giáo và núi kỳ Sơn đi! Vừa dẹp loạn tặc vừa an lòng dân.

- Tuyệt đối không được hoàng huynh. Thứ nhất, làm như thế sẽ kinh động thần dân mà chuyện này không nên để dân chúng hay biết. Thứ hai, hiện có rất nhiều địch quốc đang có dã tâm nhăm nhe Minh Phiên quốc của chúng ta, nếu chúng biết nội quốc có chuyện thì bọn chúng sẽ nhân cơ hội khấy động lòng dân hòng đục nước béo cò. Như thế chỉ có hại thêm tuyệt không có lợi!

Thiết Hải thở dài:

- Vậy thì chúng ta phải làm sao? Kỳ sơn đang ngày càng mở rộng sâu vào lãnh thổ chúng ta, chuyện không sớm giải quyết thì e có ngày sẽ không còn Minh Phiên quốc nữa.

- Người ta nói biết mình biết ta trăm trận trăm thắng “không nên vì quá hấp tấp vội vàng mà hỏng mọi việc, phải tìm hiểu kỹ ngọn nguồn rồi ra tay vẫn chưa muộn mà hoàng huynh. Theo đệ, cần làm rõ một số chuyện rồi tùy trường hợp sẽ ứng biến sau. Nhưng điều quan trọng là không được để cho dân chúng biết chuyện!

Ngẫm nghĩ một hồi Thiết Hải cũng gật đầu đồng ý:

- Ừ! Cứ như đệ nói đi.

Một vị thái giám từ xa hớt hải chạy đến, vừa tới liền hành lễ sau đó rỉ nhỏ vào tai Thiết Hải chuyện gì đó. Thiên Hàn nhấp nháp ly trà nhìn vẻ mặt của hoàng huynh biến sắc phỏng đoán chuyện.

- Lui xuống đi!_ Thiết Hải khoát tay với tên thái giám.

Thiết Hải lại thở mạnh một cái rồi đứng dậy vỗ vai Thiên Hàn giọng điệu lâm ly nói:

- Hoàng đệ, nghĩ tình huynh đệ nên huynh mới khuyên đệ điều này, nữ nhân luôn là rắc rối tránh xa được nữ nhân chừng nào thì tránh xa chừng ấy. Tốt nhất là chỉ nên lấy một thê tử thôi nếu không sau này sẽ hối hận!

Thiên Hàn cười nhạt:

- Hoàng huynh à, trước giờ đệ luôn học hỏi theo phụ hoàng chung thủy với 1 thê tử thôi! Không như huynh một tay ôm cả giỏ cá để bây giờ bị vây cá đâm!

Bị Thiên Hàn xiên xỏ Thiết Hải trưng ra bộ mặt khó chịu nhưng rồi cũng đành ngao ngán thở dài mà bước đi

- Ai bảo ta là hoàng đế, muốn giữ được cân bằng triều đình chỉ có thể làm như vậy mà thôi! Nỗi lòng của người ngồi tại vị chí tôn mấy ai hiểu được.

- Bởi vậy năm xưa đệ mới không màng đến ngai vị, làm một vương gia an nhàn không phải sướng hơn sao? Đệ hoàn toàn thông cảm với hoàng huynh vì vậy sẽ luôn cổ vũ cho huynh, huynh hãy cố lên đi! Huynh hãy ngẩng cao đầu mà đi giải quyết những chuyện thâm cung bí sửu của huynh đi!

Thiên Hàn quay mặt ra phía hồ không nhìn hoàng huynh của mình nữa, y thả hồn vào không gian yên tĩnh cùng mùi hoa dịu nhẹ. Lâu lắm rồi ymới có cái cảm giác bình yên như thế này, tuy nhiên, so với cái cảm giác ở bên cạnh Ngọc nhi vẫn không bằng. Không biết hiện giờ nàng ấy đang làm gì nhỉ? Tiếp tục nặn đất sết hay là cùng với Vân Lan trốn bọn lính canh ra ngoài chơi?

Bảo An từ phía xa đi đến nhìn thấy Thiên Hàn ngồi một mình thì hết sức hớn hở, sau khi phân phó cho thuộc hạ lui xuống thì nàng tiến lại gần chỗ Thiên Hàn với bộ dáng thập thò như tên ăn trộm. Vừa đến được sát sau lưng y định giơ tay hù họa thì chưa gì đã bị Thiên Hàn phát hiện, chưa hết còn bị y trêu một vố đau.

- Thái độ của ngươi như vậy là ý gì hả?_ Bảo An tức giận quát thẳng vào mặt Thiên Hàn, nàng dù gì cũng là một công chúa cao sang thứ gì mà không có thứ gì mà chưa từng ăn, chẳng lẽ lại đi thèm mấy cái bánh xấu xí đó đến mức muốn giật hay sao?

Thiên Hàn nhếch môi cười, dĩa bánh trên tay mất đi một cái bánh khi được y cho vào một cái miệng:

- Ai bảo công chúa lén la lén lúc như tên ăn trộm thế kia làm vương gia ta hiểu lầm là kẻ nào có ý đồ bất chính muốn cướp bánh của ta thôi!

- Hứ…à phải đó! Là ta có ý đồ bất chính với vương gia đó!_ vừa nói Bảo An vừa nhào đến định chụp lấy Thiên Hàn_ Ai biểu người ta lâu ngày không gặp huynh !

Thiên Hàn bị Bảo An vồ lấy như hổ báo vồ mồi thì vô cùng ghê tỏm, một tay hất thẳng nàng ta ra không thương tiếc :

- Dẹp cái giọng nhão nhẹt của ngươi đi! Mấy cái trò cũ rích đó không có tác dụng với ta đâu!

- Ây da ! Ngươi thật là thô bạo mà, không thú vị gì hết!

- Thú vị ? Ha ha ! Nhắc đến mới nhớ. Công chúa này, hôm qua Thiên Hàn có nhìn thấy một cảnh tượng hết sức thú vị đó công chúa có muốn biết là gì không?

Bảo An chán ghét liếc mắt nhìn Thiên Hàn hỏi:

- Chuyện gì mà hết sức thú vị?

- Không biết công chúa có biết không chứ hôm qua tại Thiên Thập đình Thiên Hàn đã thấy…đã thấy.._ Thiên Hàn cố ý kéo dài câu nói, đồng thời liếc nhìn thái độ của Bảo An_ Một vị cô nương trẻ tuổi đã lấp ló sau gốc đa già nhìn chầm chầm một vị nam tử đang luyện kiếm dưới mái đình.

Bộp !

Chiếc bánh Bảo An vừa chợp được đột nhiên rơi xuống đất, nàng sững người nhìn Thiên Hàn mà không nói được lời nào.

Nhìn biểu hiện của Bảo An, Thiên Hàn vô cùng thích thú cười:

- Bảo An công chúa có biết họ là ai không?

- Ngươi…ngươi đã thấy hết ?

- Đúng ! Những gì nên thấy Thiên Hàn đều đã thấy hết!

Nếu không phải hoàng huynh y suốt ngày cứ bám riết y mà nói:

“Hoàng đệ này ! Ta thấy Bảo An công chúa cũng tốt. Đối với đệ lại có tình ý nữa ! Hay là đệ cùng nàng ấy kết lương duyên đi, như vậy, tình cảm hai nước sẽ càng thêm thắt chặt.”

“Hoàng huynh ! Đệ đã có thê tử rồi !”

“Nam nhân năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường mà ! Đệ bằng lòng đi ta sẽ đứng ra se duyên cho hai người cho!”

Se cái gì mà se, muốn đem y bán đi buôn lời thì có. Y mà lo không xong cái chuyện tìm người thích hợp để làm phò mã Kim Tuyền quốc thì chính y sẽ bị hoàng huynh ép đi cầu thân! Cũng may ông trời còn thương người tốt, trong lúc y đang nhức óc tìm người đủ tài hoa để làm phò mã Kim Tuyền quốc thì nhận được tin : Lãnh Thùy Phong vương tử của nhị thúc y đang cho người mua tin về công chúa Bảo An này. Vậy là y ngày đêm theo dõi rốt Thùy Phong cuộc cũng đã theo dõi được cảnh tượng ngày hôm qua. Kẻ có tình người có ý vậy thì tại sao y không đứng ra giúp họ một chút để lương duyên này được trọn vẹn.

- Thiên Hàn này, nếu người đã biết vậy thì giúp Bảo An đi có được không ?_ Bảo An khều khều nói giọng điệu đã thay đổi hoàn toàn vừa nhỏ nhẹ lại vừa như cầu khẩn.

- Vì sao chứ ? Có lợi gì cho ta đâu mà ta phải giúp !

Cũng vì nàng ta thích trêu đùa người khác mà hại y xém tý chết nghẹn vì cái bánh khét, lần này có cơ hội không trả đũa không được mà ! Đừng nói y nhỏ mọn mà hãy trách là do nàng ta quá đáng trước thôi!

- Người giúp Bảo An một việc thì Bảo A sẽ giúp lại cho người một việc như vậy là công bằng rồi, được chứ ?

- Ta thì cần gì ngươi giúp đỡ ! Huynh muội các người đúng là cá mè một lứa giống nhau như đúc, mặt dày vô đối mà lá gan lại như chuột nhắt, yêu thì cứ nói thẳng với người ta hà cớ gì lén lén lút lút nhờ vả người khác !

- Thì cứ coi như người tội nghiệp cho Bảo An phận nữ nhi không thể vượt qua vòng lễ giáo và cũng vì tình hữu nghị giữa hai nước đi. Nếu cuộc hôn nhân này thành chẳng phải là tốt đẹp cho cả hai nước luôn sao, một việc đôi công lưỡng tiện đôi đàng như vậy vương gia sao lại còn từ chối !

- Ghê tỏm! Buông ra! Ngươi đúng là mê trai hết thuốc chữa rồi!

Thế nhưng, dù Thiên Hàn có muốn né tránh sự bám đuổi của Bảo An nhưng nàng vẫn không tha mà bám lấy Thiên Hàn như sam nũng nịu làm y dị ứng đến khó chịu. Cuối cùng đành chấp nhận là kẻ thua cuộc.

- Thôi đủ rồi! Nể tình hoàng huynh của ngươi ta giúp ngươi một lần vậy! Nhưng có qua phải có lại ngươi phải giúp ta một chuyện.

- Không thành vấn đề !

Thiên Hàn quắc quắc Bảo An lại gần nói nhỏ, đôi mắt lanh lợi của nàng giảo hoạt nhìn tứ phía tựa như đang đề phòng tai vách.

- Vương gia yên tâm đi! Bảo An ta xưa nay làm việc chỉ có thành công tuyệt không có thất bại

Thiên Hàn vừa uống xong một ngụm trà đặt xuống bàn thì phán lại:

- Còn ta thì thấy, Lạc Bảo An nhà ngươi chỉ có bại chứ không có thành!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.