Oan Gia Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Chương 72: Chương 72: Quyển II – Chương 71




CHAP 71: THÂM TÌNH NGƯỜI – NGỌC

Đáp lại chỉ là một khoảng không im lặng cùng cái nhìn trân trối của 4 cặp mắt.

- Có cần xúc động thế không?_ Khối đen lại nói tiếp_Các ngươi có thấy vui vì sự sắp đặt thú vị này của ta không?

- Sắp đặt?_ Như Ngọc.

- Phải! Để ta nhắc cho ngươi nhớ nhé Phiếm Phiếm! 500 năm trước khi ngươi còn là truyền nhân của Tiên Mai sống tại Kỳ Sơn này, ta đã biết ngươi vì ta đã ở đây trước khi ngươi có mặt mà! Ta thấy ngươi quá cô đơn cho nên đã dẫn lối cho Vũ Thần Anh đến đây gặp ngươi tác hợp cho hai ngươi, nhưng ta thấy chưa đủ vui nên đã dẫn thêm một anh tài xuất chúng đến để cho ngươi lực chọn là Vũ Thần Huy. Thấy ta có đối tốt với ngươi không? Kha kha! Nhưng ngươi quá thiên vị đi, không dám chia trái tim ra làm đôi cho hai ngươi chỉ khăng khăng trao trọn cho một người mà dẫn đến tranh chấp giữa hai huynh đệ người ta, gây cảnh tương tàn rồi dẫn đến diệt vong của cả một vương quốc…Haiz!

Khối đen kia không ngừng thao thao bất tuyệt nói còn Kỳ Phương, Thiên Hàn, Như Ngọc thì trợn tròn con mắt nhìn khối đen quái đản nói năng khó hiểu.

- Thật là hết sức tào lao!_ Thiên Hàn cuối cùng cũng buông ra được hai từ này rồi hờ hững quay đi.

- Gì chứ! Ta mà nói tào lao à!_ Khối đen nghe vậy liền phản đối. Nhưng mà không có ai quan tâm đen khối đen ấy tất cả đều quay mặt đi nhìn lại thể xác của Vân Lan

- Nè nè! Thần Anh ngươi tính làm gì với chút sức mạnh nhỏ bé đó của ngọc lưu linh vậy? Đừng nói là muốn phong ấn ta lần nữa nghe! Hay là ngươi muốn tự mình kết liễu cho nhanh!_ bóng đen lại tiếp tục nói.

- Nhiều chuyện!_ Thiên Hàn lại lạnh lùng quăng ra hai chữ, y không hiểu cái bóng đen kia có phải bị phong ấn 500 năm qua không được nói chuyện nên đâm ra nói nhiều đến vậy hay không?

Như Ngọc bên cạnh Thiên Hàn nhìn y xoay xoay viên ngọc lưu linh thì thắc mắc hỏi:

- Thiên Hàn, huynh định làm gì vậy?

- Dùng sức mạnh còn lại của ngọc lưu linh để cứu Vân Lan!

- Có thể sao?_ cả ba cùng đồng thanh hỏi.

Thiên Hàn gật nhẹ đầu rồi bảo Lạc Minh đặt Vân Lan xuống, bản thân thì giơ ngọc lưu linh ra giữa trán Vân Lan và bắt đầu niệm chú:

- Thiên Hàn biết mình vốn không đủ tư cách để ra lệnh cho ngọc lưu linh, mà ta chỉ xin ngươi một điều thôi. Xin hãy thương tình mà cứu lấy Vân Lan, nàng ấy là một người có tấm lòng cao cả đáng để được sống! Vì vậy, Thiên Hàn cầu xin ngươi ngọc lưu linh hãy cứu Vân Lan…

Thiên Hàn nói xung quanh y mọi người cũng cầu nguyện theo.

Khối đen không cam chịu sự yên tỉnh trước mắt vì thế nó lại tiếp tục lên tiếng quấy phá:

- Nè! Vũ Thần Anh ngươi thật là lãng phí, hồi sinh cho nàng ta rồi lát nữa cũng phải chết, như vậy ngươi không thấy lãng phí sức mạnh à? Theo ta, hay nhất là ngươi nên cho ta luôn luồng sức mạnh nhỏ đó luôn đi, đổi lại một lát nữa ta sẽ cho các ngươi một cái chết thật thỏi mái.

Mặc kệ khối đen đang bay qua bay lại không ngừng kia, mọi người vẫn chú tâm vào cầu nguyện. Như một kỳ tích, ngọc lưu linh vốn dĩ chỉ phát ra ánh sáng yếu ớt bỗng nhiên sáng rực lên chiếu thẳng lên người Vân Lan. Dưới ánh sáng ấm áp cả thân thể Vân Lan dần dần được khôi phục lại như xưa, tiếp đến ngực nàng bắt đầu phập phồng hơi thở, đôi mi khép chặt hơi động đậy.

- Lan nhi…Lan nhi!_ Lạc Minh ôm lấy Vân Lan kêu gọi nàng, Như Ngọc Kỳ Phương cũng vui mừng xúm lại.

Chỉ có Thiên Hàn vẫn đứng im tại chỗ, đôi tay đỡ lấy ngọc lưu linh. Trong đôi mắt y nét buồn vương lại, chợt một cơn gió nhè nhẹ thổi phớt qua cuốn theo ngọc lưu linh hóa thành tro bụi rơi xuống qua kẽ tay y về với đất mẹ. Thiên Hàn cười đau, cái nụ cười chua chát của hương vị như mất đi một người thân thương. Phải một người thân thương vừa nãy vẫn còn ấm trong tay y giờ đã lạnh đi đã tan biến không còn chút gì lưu lại với y.

- Chẹp…chẹp.. cảm động, hết sức cảm động! Thần Anh ta không ngờ ngươi rộng lượng quá, đem cả linh ngọc quý báu nhất mà ngươi trân quý nhất ra để đánh đổi sinh mạng của một người xa lạ, ta thật hâm mộ ngươi, hic híc_ Bóng đen giả mèo khóc chuột.

- Thiên Hàn.._ Vân Lan vừa tỉnh lại, nghe khối đen nói vậy thì hiểu chuyện, nàng nhìn Thiên Hán xúc động.

- Không sao! Dù gì cũng chỉ là một viên ngọc thôi! Có đáng gì so với 18 năm hy sinh qua của nàng vì người khác đâu! Từ nay về sau Vân Lan nàng sẽ có được một cuộc sống bình thường như bao người khác coi như món quà Thiên Hàn thay mặt tất cả mọi người cám ơn nàng đi!_ Thiên Hàn nói rồi yếu ớt cười, nhưng nhìn thế nào nụ cười vẫn rất méo mó.

Chợt từ trên đầu họ, một vài tia nắng nhỏ lọt xuống. Họ cùng nhau nhìn lên thì nhận ra nhật thực sắp tan đi, Thiên Hàn đưa tay ra hứng lấy những tia ánh sáng ấm áp đó định thần lại.

- Chẹp chẹp… nhanh quá! Mặc dù ta cũng muốn cho các ngươi thêm vài phút đễ khóc lóc tâm tình với nhau nhưng thời gian không cho phép! Bây giờ đã tới lúc ta phải ra tay

Ngay sau đó, khối đen lại lướt sát đến gần họ lướt qua rồi lướt lại mấy cái. Nóng tính vốn có sẳn trong bản tính của Kỳ Phương vì vậy y là người đầu tiên không chịu nổi liền lên tiếng:

- Muốn giết thì cứ giết đi! Còn ở đó nhìn ngó cái gì nữa hả?

- Ta chỉ muốn xem coi trong số các ngươi ai xứng đáng làm vỏ hình nộm cho ta thôi!

- Hình nộm!_ Trừ Thiên Hàn, bốn người còn lại cùng đồng thanh thốt lên ngạc nhiên.

- Đúng! Để cai trị thế giới con người của các ngươi ta cần phải có một thể xác để chui vào đó điều khiển, như vậy mới có thể ngồi lên ghế cao cửu ngũ chí tôn ra lệnh cai trị các ngươi chứ! Ta nói đúng không?

- Điên rồ!_ Kỳ Phương.

- Bệnh hoạn_Như Ngọc

- Vọng tưởng_Vân Lan.

Lời nói của cả ba khiến cho khối đen khó chịu, nó phát ra những âm thanh của kẻ dỗi hờn.

- Vậy tóm lại ngươi chọn ai trong chúng ta?_ Thiên Hàn cười cười hỏi, y khoanh tay lại nhìn khối đen.

Khối đen nghe câu hỏi của Thiên Hàn liền tỏ ra phấn khích, cuối cùng thì nó cũng tìm thấy một kẻ bình thường trong số những người không bình thường. Lượn qua một vòng nữa, khối đen bắt đầu lên tiếng đánh giá từng ngươi.

- Ngươi!_ Khối đen chỉ vào mặt Lạc Minh_ thân thể không cường tráng, gương mặt tựa nữ nhân, lại có tính phong lưu đa tình làm hình nợm không đẹp, loại!

- Còn ngươi!_ lại chỉ đến Vân Lan_ Tuy là nữ nhân nhưng cũng khá xinh đẹp, nhưng tiếc quá yểu điệu nhỏ nhẹ, đi đứng ẻo dẹo mắc công ta đi mỏi mình! Loại!

- Ngươi nữa!_ Lại chuyển qua Kỳ Phương_ cũng đẹp, thân hình cũng khá vạn vỡ trông rất mạnh mẽ và uy nghiêm, rất tốt nhưng khổ nỗi ngươi trời sinh hai kiếp đều là bậc đế vương khí chất quân vương quá cao, mắc công chui vào đó phải tốn chân khí điều hòa!

- Còn Phiếm Phiếm ngươi!_ Khối đen chỉ qua Như Ngọc_ nếu là kiếp trước thì không dám nói gì ngươi, nhưng kiếp này, nhìn ngươi từ trên xuống từ phải qua đều thuộc dạng tệ nhất trong đám, không cần phải suy nghĩ nhiều loại ngươi là trước tiên.

Kỳ Phương, Như Ngọc, Lạc Minh, Vân Lan nghe mấy lời đánh giá của ma thượng mà muốn trợn mắt đến rớt xuống đất, nếu không phải đang trong tình cảnh cận kề cái chết không còn cảm giác với bất kỳ điều gì thì có lẽ họ đã lăn ra cười cho đến chết. Nếu không phải biết trước hắn là ma thượng có lẽ không ai ngờ rằng người có thể nói ra được những câu nói hài hước bậc nhất đó lại là ma quỷ mà còn là chúa của ma quỷ. Họ thực sự không hiểu nổi một kẻ sống hơn 500 năm qua thuộc dạng gì nữa rồi, chắc là cải lão hoàn đồng thành một đứa trẻ cũng nên.

- Còn lại ngươi, chẹp chẹp! Thiên Hàn ngươi tuy không phải đẹp dzai như Lạc Minh không cường trán được như Kỳ Phương nhưng khí chất tiên gia mà ngươi đang thoát ra khiến ta thèm khát. Nét uy nghiêm của ngươi vừa lạnh lùng vừa cao thượng ta rất thích! Đúng, ngươi chính là người thích hợp nhất để làm hình nộm cho ta.

- Không!_ Nghe ma thượng nói thế Như Ngọc hoảng sợ nàng hét lên rồi chạy đến che trước Thiên Hàn._ Tránh xa Thiên Hàn ra!

Không chỉ Như Ngọc mà cả ba người còn lại cũng thế, họ che chắn lại phía trước Thiên Hàn với tư thế đề phòng hết sức.

- Xưa nay, việc ta muốn là phải được!_ Ma thượng nói, sau đó bay vút lên cao cười quỷ dị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.