Oan Gia, Rồi Lại Về Một Nhà!

Chương 14: Chương 14: Người quản lí mới của câu lạc bộ bóng rổ




“Cô gái đó là ai vậy? Mình chưa thấy ở trường bao giờ?”

“Chắc là học sinh mới chuyển tới. Hình như còn là con lai thì phải!”

“Hả? Ừm, chắc thế! Nhìn màu mắt khác hẳn chúng ta.”

“Mà bạn ấy xinh phết! Trong cứ như tiên nữ ấy!”

“Chết rồi! Chắc tớ... tìm được nữ thần của tớ nhưng lại với không tới. Làm sao đây?!”

“Thôi nào các cậu, đừng thấy gái xinh là xoắn lên thế chứ!”

“Hừm...! Chẳng phải cậu cũng nhìn không chớp mắt còn gì!”

Lý Kim Thanh hiển nhiên nghe hết mấy lời này nhưng cô không quan tâm. Xinh đẹp thì sao chứ? Nó cũng không thể giúp cô kéo vãn chút tình cảm nào với Nam. Ngày hôm đó cậu ấy lạnh lùng cự tuyệt cô như vậy, cô đau lắm, khó chịu lắm nhưng Lý Kim Thanh- người như cô sẽ không vì mấy lời đó mà bỏ cuộc đâu. Cô nhất định sẽ hàn gắn tấm gương vỡ này, nhất định sẽ xoá sạch nỗi hận năm năm trước của Nam với cô.

Thanh vừa đến nhà thi đấu, trong đầu lúc này hẳn là chưa chuẩn bị được gì để có thể đối mặt với người thương.

Tiếng tập bóng ầm ầm bên trong, chắc là mọi người đang tập luyện, không biết hôm nay có gặp được Nam không? Thanh vừa háo hức lại vừa có chút hồi hộp. Biết Nam rất yêu bóng rổ nên cô đã cố tình xin vào đây để gặp cậu ấy nhiều hơn, nhưng cô sợ, sợ rằng cậu ấy sẽ không nể mặt, không lưu tình.

Huấn luyện viên môn bóng rổ- thầy Bạch thấy Thanh cứ đứng đực ra ở cửa liền gọi lớn:

“ Kim Thanh đến rồi thì mau lại đây!”

Rồi kéo cái còi đeo trước ngực để lên miệng thổi mấy cái gọi mọi người tập trung lại.

Thanh lại gần chỗ thầy, nét mặt thì vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng sớm đã muôn phần hồi hộp.

“Nào, để thầy giới thiệu! Hôm nay chúng ta có người quản lí mới. Các em làm quen một chút rồi hẵng về. Còn em Thanh...” Thầy Bạch đưa đến trước mặt cô là một tập hồ sơ Cái này là toàn bộ thông tin các thành viên trong đội. Ở trang cuối cùng là lịch trình của tháng này, mọi thứ thầy đã ghi chú rõ ràng cả rồi. Có gì không hiểu thì có thể....” Ông đưa mắt nhìn một lượt các thành viên, tìm người có thể tin tưởng được, đến đúng chỗ Nam thì dừng lại “ Nếu không hiểu có thể hỏi Nam, cậu bạn bảnh trai nhất ở đây!”

Thầy ấy vừa dứt lời, cả đội bóng ai nấy đều giẫy lên đành đạch, tiếng than vãn nổi lên khắp nơi

“A!! Thầy sao lại khen cậu ta như vậy chứ?”

“Chúng em ai chả đẹp! Vậy mà lần nào cũng chỉ khen cậu ấy!”

“Thầy đúng là thiên vị mà!!”

“Đúng vậy, Phác Trí Quân cũng soái ngời ngời đấy mà có bao giờ thầy khen cậu ấy một câu đâu?” Cậu bạn nào đó đứng gần Quân vừa nói xong liền huých cho Quân một cái, nhướn mày hỏi:”Đúng không, đại ca?”

Thanh niên nào đấy đột ngột bị gọi tên, liền sượng, đáp một câu có lệ:

“Ơ, tớ không biết đâu!” Các cậu không thấy thiếu gia băng lãnh kế bên tớ sắp đông lạnh nơi này rồi hả?

“Gì chứ? Chán cậu ghê!”

Cả đám cứ nhốn nháo cả lên, còn công khai trêu chọc, khiến ông khẽ híp mắt, nhìn lăm lăm vào từng cái miệng đang cười hô hố dưới kia:

“Ai còn nói linh tinh, phạt hít đất năm mươi cái, dọn bóng sau giờ tập một tuần.”

Thầy Bạch vừa nói xong, mấy người vừa nãy còn phấn khích với màn cao hứng của mình thì giờ đã im bật hết thảy, mồ hôi vã ra như tắm. Cảm thấy ổn định xong xuôi, thầy Bạch liền về trước để cho lớp trẻ tự nhiên hơn.

Cả đám mắt vừa nhìn ông huấn luyện viên khó tính ra về thì được dịp bùng nổ, quản lí của họ xinh đẹp như vậy, tất nhiên là phải tới làm quen nhiệt tình rồi!

Cái xã hội chỉ nhìn vẻ bề nhoài mà nói chuyện này...! Haizz!!

Hoàng Thiên Nam từ đầu đến cuối chỉ ngồi yên một chỗ mà quan sát. Cậu ấy,... vẫn bướng bỉnh như vậy! Không thay đổi chút nào!

......

“Tại sao cậu lại đến làm quản lí cho đội bóng?” Nam giọng vẫn không chút mềm mỏng nói với Kim Thanh. Dù vậy Thanh chỉ cười nhẹ nhàng:

“Tất nhiên là vì cậu!”

“Cậu.. không phải tớ đã nói rõ rồi sao? Đừng níu kéo ngu ngốc nữa!” Thiên Nam phát cáu, ngữ điệu lãnh đạm, giờ lại thêm thái độ luôn giữ khoảng cách với người đối điện khiến cho cậu có bộ dáng thiếu gia nhà hào môn cao ngạo.

Thanh nhìn bộ dáng xa cách ấy, trong lòng lại chùng xuống, tuy vậy cô vẫn cười một cách chân thật “Cậu biết không? Mỗi con người đều có quyền tự do riêng. Tớ theo đuổi cậu là tự do của riêng tớ. Cậu sao lại hung hăng như vậy?”

Nam nghe tới nhăn mày. Đúng, cô nói không sai, cậu không có tư cách hung hăng cấm đoán.

“Cậu muốn làm gì cũng được nhưng cách xa tôi một chút!” Nam nói xong đoạn quay người bỏ đi thì phát hiện một kẻ khả nghi đang lén lén lút lút mò đến trước cửa phòng tập. Liếc mắt, Nam cũng biết cái người quấn chặt khăn choàng cổ trên mặt đang lấp ló ngoài cửa là ai, mặt ngay lập tức biến sắc.

‘Vũ Hạ Linh.. đến đây làm gì?’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.