Tiểu Tiểu, này cho ngươi ăn.”
Hai người ngồi trên ghế sô pha xem phim, y đem bánh bích quy đút Tiểu Tiểu ăn, Tiểu Tiểu há miệng ngậm lấy, cả ánh mắt cũng không chuyển, tiếp tục sống chết nhìn chằm chằm màn hình TV, sợ bỏ qua dù chỉ một đoạn ngắn.
Giản Chính Hạo ôm sát hắn, khẽ hôn vài cái lên tóc hắn, Tiểu Tiểu đẩy y ra mắng: “Ngươi làm gì thế, siêu nóng, ngươi biết không? Chính ngươi như cái hỏa lò phát điện, đừng dán vào ta, ta rất sợ nóng a.”
Nô đùa lãng mạn với Tiểu Tiểu khó vậy sao?
Giản Chính Hạo không biết nên khóc hay nên cười a, cuối cùng cũng đến đại kết thúc, Tiểu Tiểu xem xong rồi, bọn họ ngồi dựa vào nhau trên sô pha. Tiểu Tiểu dường như bỗng nhớ tới cái gì, hắn đứng dậy, kéo một cái thùng nhỏ tới trước mặt y, “Này, có người gửi cho ngươi, ta lấy ở chỗ gác cổng.”
Sau giây lát ngẩn ngơ xem ai có thể gửi đồ cho y, Giản Chính Hạo lập tức nhớ tới cuộc điện thoại với mẹ mấy hôm trước, mẹ có nhắc tới việc này. Sắc mặt y chuyển đen, lấy cá tính của mẹ, thứ bên trong hẳn không tầm thường.
“Ngươi không lại xem a?”
“Không, không cần.” Giản Chính Hạo cố đánh trống lảng, “Ngươi muốn xem phim khác không?”
Ngưu Tiểu Tiểu hoài nghi nheo mắt, thùng kia bọc giấy phấn hồng lại có hình trái tim, rất có phong vị lãng mạn của nữ sinh trung học, hắn quyết mở miệng tra hỏi: “Đây là ai gửi cho ngươi? Như thế nào người gửi chỉ viết là trung tâm thương mại?”
“Mẹ ta gửi.” Giản Chính Hạo thành thật.
“Mẹ ngươi gửi?” Ngưu Tiểu Tiểu không hề tin, vì sao Giản phu nhân lại gửi đồ cho y, giấy bọc bên ngoài còn tràn ngập dấu hiệu sweetheart ngọt ngào.
“Xem phim khác đi.”
Giản Chính Hạo đứng dậy lấy bộ phim khác, trốn tránh câu chuyện. Ngưu Tiểu Tiểu ánh mắt sắc bén lập tức nhận ra động tác mất tự nhiên của y, trong ấn tượng của hắn, vốn luôn luôn rất có tự tin Giản Chính Hạo tuyệt đối không thể có loại biểu hiện quái dị này.
“Ngươi đem thứ này mở cho ta xem, ta muốn xem trong thùng giấu cái gì!” Hắn chỉ vào thùng, còn chạy đi lấy kéo, ép Giản Chính Hạo khui cho hắn xem.
Giản Chính Hạo lại thoái thác, “Không cần đâu, Tiểu Tiểu, mẹ ta có khi rảnh rỗi, nàng đại khái có báo trước cho ta là nàng gởi gì, chờ lúc ta một mình ta sẽ mở xem.” (Chính Hạo ca a, đọc kiểu gì cũng thấy anh đang sói đội lốt cừu câu dẫn con nhà người ta mà.)
“Ngươi, ngươi bây giờ lập tức khui cho ta xem, nếu ngươi trong lòng không có quỷ, lập tức khui, bằng không ta… ta…”
Ngưu Tiểu Tiểu nói không nên lời phương thức uy hiếp nào, hắn cắn môi, hốc mắt hồng hồng nói: “Ngươi không phải có bạn gái khác đi, cho nên người ta mới gửi loại thùng ngọt ngào khoa trương như thế đến đây.”
“Đừng nói lung tung, ta chỉ có mình ngươi, đây thật là ta mẹ gửi.”
Y nếu có bạn gái khác, lúc trước sẽ không vì chuyện Tiểu Tiểu mà thương tâm thống khổ như vậy, y đối với hắn tất cả đều là thật tâm.
“Nếu là mẹ ngươi gửi, có gì không thể mở cho ta xem được, mở ngay cho ta, bằng không ta về sau… về sau sẽ không để ý ngươi nữa.”
Hắn một bên khóc một bên nói sẽ không để ý y, đây có thể coi là ngôn từ uy hiếp lớn nhất của hắn.
Giản Chính Hạo ôm lấy hắn, đau lòng vỗ vỗ hắn, trong lòng đem chính mình mẫu thân xen vào việc người khác mà mắng tơi bời, đều tại nàng, gửi mà không ghi người gửi, cửa hàng kia không biết chỗ quái quỷ nào, đóng cái thùng bình thường là được, còn đóng loại màu hồng có hình trái tim, trách không được Tiểu Tiểu nghi ngờ, lại còn rơi lệ.
“Được, ta mở, ta mở.”
Để khiến Tiểu Tiểu ngừng nước mắt và cả nghi ngờ, Giản Chính Hạo cầm lấy kéo, không nói hai lời liền rạch băng keo dán thùng, khui thùng ra. Ngưu Tiểu Tiểu thần tình đỏ bừng, tất cả kích động và xấu hổ đều cháy trên mặt hắn, “Đây… đây là cái gì?”
Giản Chính Hạo đau đầu nhìn một thùng toàn đồ dùng tình thú, mấy bình thuốc bơi trơn, bao bì đều thực đặc dị, còn có mấy cái quần lót chữ T gợi cảm, cuối cùng là bảo hiểm bộ (condom đó), các loại màu sắc kỳ quái đều có.
“Mẹ ta vào cửa hàng mua, nàng nói gửi cho ta với ngươi dùng, cũng có thứ là chủ cửa hàng tặng.”
Giản Chính Hạo giải thích đơn giản, Ngưu Tiểu Tiểu mặc đỏ như quả hồng chín, “Ngươi nói với mẹ ngươi, nói chúng ta… nói chúng ta…”
Ngưu Tiểu Tiểu chân run rẩy lập tức bổ nhào vào người Giản Chính Hạo, giận dữ hét: “Ngươi nói gì với mẹ ngươi, phu nhân như thế nào lại gửi những thứ này đến đây?”
Trong ấn tượng của hắn, Giản phu nhân xinh đẹp lại hòa nhã, luôn dùng nhã nhặn kính ngữ, căn bản là không thể giống người gửi loại đồ này.
“Ta căn bản không đi nói với mẹ, nàng lần trước đến chỗ này, thấy trên chăn bông đều là dầu tắm, liền đoán được là do ngươi, ngươi làm như vậy nhất định là bởi vì ở trên chăn đã xảy ra sự tình gì, nàng liền tự mình đoán ra.”
Ngưu Tiểu Tiểu mặt đỏ đến mức muốn chui xuống đất, không thể tưởng tượng được chuyện xấu mình làm đều bị phát hiện, hơn nữa Giản phu nhân nhất định cũng biết bọn họ phát sinh quan hệ cho nên mới gửi mấy thứ này.
Hắn nhỏ giọng nói: “Thật mất mặt, thật mất mặt.”
“Không mất mặt, Tiểu Tiểu, đây chứng tỏ mẹ đồng ý chúng ta ở bên nhau, đây không phải chuyện tốt sao?”
Giản Chính Hạo miệng nói trôi chảy lời trái lương tâm, y nhìn đến thùng đồ kia, cũng thấy mặt nóng rát, siêu mất mặt.
Tiểu Tiểu bị y ôm, rốt cục vẫn là tò mò mà hướng trong rương ngó vào, “Mẹ ngươi mua những thứ gì?”
Giản Chính Hạo đem thùng đổ ra trước mặt hắn để hắn thấy rõ những thứ bên trong, Tiểu Tiểu tò mò cầm quần lót chữ T lên, lập tức bật cười, hắn cười nghiêng ngả nói: “Ngươi xem thứ này nè, chuột con nè.” (Chính Hạo ca vụ này không xịt máu mũi quả là định lực cao nha.)
Quần lót chữ T ít vải, chỉ che khuất một ít phía trước, mà hình họa trên đó là con chuột con mặc bộ cánh màu phấn hồng, ngay cả Giản Chính Hạo cũng thấy buồn cười, ngoài chiếc này, còn lại đều là theo phong cách gợi cảm.
Tiểu Tiểu tò mò xem vài món khác, có chiếc bằng tơ tằm, vải dệt tinh tế mỏng manh, khiến hắn rất nhanh buông xuống, mặt mày bắt đầu nhăn nhó.
“Đây là thuốc bôi trơn.”
Mở nắp, đổ một ít ra tay, Giản Chính Hạo thử nghiệm một chút độ trắng mịn của thuốc bôi, phát hiện cảm giác không tồi, Tiểu Tiểu thối lui, hai gò má giống hai quả tiểu cà chua đáng yêu hồng một mảnh.
Y đổ càng nhiều ra tay, bàn tay theo thắt lưng của Tiểu Tiểu mà chậm rãi đi xuống, lanh lẹ tiến vào trong quần ngủ của hắn. Tiểu Tiểu run rẩy một chút, chính là không có cự tuyệt, ngón tay y nhẹ nhàng xoa hậu huyệt của hắn, y hôn đôi môi đỏ tươi của Tiểu Tiểu khiến hắn khe khẽ rên lên.
“Ngươi mặc thử quần lót chữ “T” này cho ta xem có hảo không?”
Giản Chính Hạo quyến rũ cuốn dần quần ngủ của Tiểu Tiểu xuống, chọn một quần lót trong đám đồ gửi tới. Tiểu Tiểu trong mắt mãn xuân tình, mặc dù có điểm chống cự nói không muốn, chán ghét, nhưng là Giản Chính Hạo khiến hắn nửa nằm trên sô pha, thay hắn cởi xuống quần lót, hơn nữa lúc y mặc vào cho hắn một kiện kia quần lót chữ “T” mỏng như cánh chuồn, gợi cảm động lòng người, đôi mắt hắn mọng nước, khóe mắt hồng hồng, ngực phập phồng thiệt nhanh, vẫn là để cho Giản Chính Hạo giúp hắn mặc vào.
Thân áo ngủ của Tiểu Tiểu mở rộng, dưới hạ thân, lớp sa mỏng nhẹ chậm rãi ôm lấy bộ vị xinh đẹp của hắn, qua lớp sa mỏng lộ ra thấp thoáng bóng dáng khí quan, gợi cảm cực kì.
Hạ thân trướng đau đến thập phần lợi hại, Giản Chính Hạo bất chấp cái gì ôn nhu, hắn kéo quần, xả đứt khuy, trên hạ thân mình trát đầy thuốc bôi trơn, ngay lập tức ghé vào trên người hắn mà cuồng nhập.
Hai người giống như cuốn vào trong bão táp, Giản Chính Hạo vừa rồi mới mắng mẹ hắn mua những thứ nhàm chán kia làm gì, nhưng giờ phút này y chính là cảm kích cực kỳ.
“Có thể đi đường sao không?”
Tiểu Tiểu giận nghiêm mặt đá y một cước, lập tức đau đến kêu thành tiếng, đều là lỗi của Giản Chính Hạo, tối hôm qua bắt hắn mặc cái quần lót mắc cỡ chết người kia, hơn nữa Giản Chính Hạo căn bản không lưu tình, biến hắn thành sáng nay đi đường chân đều biến thành chữ O.
“Đây cho ngươi cầm.”
Những thứ lần trước mua cho đệ đệ, giờ rốt cục có thể đem tặng đệ đệ, hắn vui vẻ tha thứ chuyện tối qua Giản Chính Hạo động dục lung tung, nhưng là sáng nay hắn đã nói rồi, muốn Giản Chính Hạo lần sau phải mặc cái quần lót có hình con chuột màu hồng kia, bằng không hắn tuyệt đối không ăn cơm với y.
Giản Chính Hạo mặt biến đen, đành cố vui vẻ nở nụ cười, ai kêu tối qua y thủ lạ không lưu tình.
Bọn họ đến nơi, nhấn chuông. Ngưu Đại Đại ra mở cửa, vừa thấy Ngưu Tiểu Tiểu, lão khẩu khí nghiêm túc nói: “Ta nghe lão bản nói ngươi gần đây thực vất vả, cũng thực tấn tới cho nên ta quyết định không cần chờ một năm, ngươi có thể tùy thời về nhà.”
“Ai, không phải Tiểu Tiểu cùng A Hạo sao? Mau vào, mau vào, ngươi đệ hảo đáng yêu, kêu ô ô a a giống như đang hát vậy, hắn lớn lên nhất định là xinh đẹp dễ coi.”
Không thể tưởng được mẹ Giản Chính Hạo đã ở đó, thấy Tiểu Tiểu còn vội vàng tiếp đón.
Ngưu Tiểu Tiểu cụp mắt xấu hổ vô cùng, quan hệ của hắn cùng Giản Chính Hạo, Giản phu nhân nhất định biết hết, hơn nữa tối qua còn bởi thứ Giản phu nhân tặng, hắn cùng Giản Chính Hạo một đêm… Hắn mặt đỏ như thiêu.
“Mẹ, ngươi như thế nào lại ở đây?” Giản Chính Hạo không dám tin.
“Sau là thông gia rồi… Ngươi biết đấy, nên qua lại trước một chút.”
Giản phu nhân nói đầy ý tại ngôn ngoại, sau đó nói với y: “Chuyện học muội kia của ngươi ta xử lý xong rồi, ta bằng hữu nhờ hắn bằng hữu, hắn bằng hữu lại nhờ hắn bằng hữu......” Giản phu nhân cũng không muốn nói rõ ràng lắm, kết lại: “Tóm lại chính là có người giải quyết chuyện này là được rồi, nữ nhân kia, trên thương trường sẽ không ai dám dùng nàng.”
“Rốt cuộc là bằng hữu nào mà mặt mũi lớn như vậy?” Giản Chính Hạo không quá tin tưởng.
“Mẹ nói ngươi còn hoài nghi sao không? Đồ bất hiếu, mẹ nói vô sự sẽ vô sự.”
Tuy rằng Giản phu nhân trông nhẹ nhàng như vậy nhưng người nàng quen biết tất cả đều có thế lực, ngay cả Giản lão gia quen biết những ai cũng đều là Giản phu nhân giật dây, cho nên Giản Chính Hạo cũng rất khó nói nàng không đúng, y giúp mang đồ chơi cho em bé vào.
Tiểu Tiểu lập tức chạy tới, đối với tiểu đệ đệ hết ôm lại hôn, Ngưu Đại Đại vui mừng thấy cảnh này, Giản phu nhân ở bên cạnh hỏi: “Mấy thứ kia nhận được không?”
Ở xa thoáng nghe thấy câu hỏi kia, Tiểu Tiểu cứng đờ lại một chút, Giản Chính Hạo nhăn mặt rồi mới đáp, “Nhận được.”
“Dùng tốt sao không?”
“Còn chưa có dùng qua.” Y khe khẽ nói dối để tránh mẹ nlại lấy chuyện này mà khoa trương.
Giản phu nhân trừng mắt với y một cái, thuận tiện đánh một cái, “Ngươi cho ta nuôi không ngươi hai mươi mấy năm sao không? Ta đang hỏi ngươi, rõ ràng chính xác trả lời.”
Giản Chính Hạo trong đầu có khát vọng muốn chạy trốn, “Mẹ, có chút khí chất, khí chất đi.”
“Mẹ làm sao không có khí chất, mẹ chính là đang hỏi ngươi mấy thứ kia dùng tốt không? Không tốt thì mẹ phải đến đó gặp chủ hàng kia, bảo hắn đổi thứ rất tốt đi.”
Giản Chính Hạo đau khổ đành nói thật, y hoàn toàn có thể tưởng tượng nếu hôm nay chi chi ngô ngô, mẹ sẽ chạy đến cửa hàng kia mà nháo, sau đó lại gửi vài thứ càng khoa trương tới.
“Dùng tốt.” Y thừa nhận, đồng thời chịu thua.
“Lại còn không phải, ta xem Tiểu Tiểu hôm nay đi đường là lạ, hẳn là dùng tốt lắm vậy.”
Nàng thì thào tự nói, Giản Chính Hạo ở một bên nghe được không biết nên làm mặt đỏ hay mặt đen, bất quá đây là cá tính của mẹ y, nói nàng cẩu thả, nàng thận trọng khôn lường, nói nàng thận trọng, nàng có khi lại là cẩu thả, chính là nàng biệt tài giao bằng hữu, thực dễ dàng giao với rất nhiều bằng hữu.
“Ai, ta nói Ngưu Đại a, dạo này Tiểu Tiểu đều ở tại nhà A Hạo, ta nghĩ bọn chúng đã lớn vậy, ở đó cũng không sao đi.”
Ngưu Đại Đại bởi vì cảm động và tưởng nhớ ân tình lúc trước của Giản Chuyên Lập, xưng hô đều là kính ngữ, “Đại tẩu, là Tiểu Tiểu không hiểu chuyện, sợ lại quấy rầy A Hạo.”
“Không sao, tiểu tử A Hạo này từ nhỏ chính là cái tử mặt, bảo hắn cười cũng không cười, bảo hắn khóc cũng không khóc, thật muốn đánh cho hắn một quyền, may hắn gặp Tiểu Tiểu, mỗi lần nhìn thấy Tiểu Tiểu, trên mặt còn có biểu tình, nếu Tiểu Tiểu là nữ, chắc chắn đã là con dâu nhà ta rồi.”
“Đại tẩu quá khen, Tiểu Tiểu này tử tiểu hài tử, cái gì cũng kém A Hạo.”
Giản phu nhân ngắt lời Ngưu Đại Đại, thao thao bất tuyệt: “Bất quá hiện tại thời đại cởi mở, ta với lão công ta trong lòng cũng đều nghĩ đủ, Tiểu Tiểu vẫn là có thể vào làm dâu nhà ta, ta vừa thấy hắn đã biết là tướng vượng phu, ta có thể thú hắn làm con dâu, trong lòng thật cao hứng.”
Ngưu Đại Đại sắc mặt đại biến, giống như quá mức khiếp sợ, không biết nên nói như thế nào, Giản Chính Hạo liên tục nháy mắt, “Mẹ, đừng nói nữa.”
Giản phu nhân không quản hắn, tiếp tục nói, “Huống hồ bọn chúng cũng đã ở chung, quan hệ cũng có rồi, còn thiếu chính là tấm giấy chứng nhận mà thôi.”
Ngưu Đại Đại vẻ mặt si ngốc, liền ngay cả dì của Ngưu Tiểu Tiểu dần dần cũng hiểu được đối phương đang nói gì, mặt Ngưu Đại Đại đỏ lên, Giản Chính Hạo giận đến phát run, Ngưu Tiểu Tiểu có chút khiếp sợ nhìn cha hắn.
“Tiểu Tiểu, ngươi lại đây cho ta! Lại đây!” Ngưu Đại Đại hét lớn một tiếng, em bé sợ tới mức khóc lớn lên, Giản phu nhân coi như chẳng có việc gì, tiếp tục nói lời của nàng.
“Bất quá ngẫm lại Tiểu Tiểu cũng là báo ân, nếu không phải lão công ta năm đó giúp đỡ ngươi, ta xem ngươi khi đó mắc nợ buồn thiu, đừng nói giờ có lão bà cùng người đứa con thứ hai tốt như vậy, chỉ sợ đã phải ôm Tiểu Tiểu lúc đó còn là hài tử đi nhảy sông tự vẫn rồi! Cho nên ta mới nói Tiểu Tiểu cùng A Hạo thật là có duyên, từ lúc hắn và A Hạo nhà ta gặp mặt, ngươi xem nhà ngươi cũng phú quý mà nhà của ta cũng phát đạt thêm.”
Nhắc tới chuyện xưa khiến Ngưu Đại Đại bỗng nhiên nói không ra lời, Giản gia đối lão có ân tình thật lớn, thậm chí ngay cả vợ lão hiện tại cũng là mẹ Giản Chính Hạo giới thiệu, Giản gia cho lão cơ may đổi đời, việc tư cũng thuận lợi, hơn nữa vợ lão giờ là người xinh đẹp, tâm tính lại tốt, lão vẫn thực cảm tạ đại tẩu giới thiệu một nữ nhân tốt như vậy cho lão.
Giản phu nhân thao thao bất tuyệt, càng nói càng hăng.
“Mẹ Tiểu nhi từ lúc hắn học tiểu học phá hư không ít, luôn khiến ngươi trong lòng phiền não, vợ chồng hảo hảo yêu nhau, chính là một gia đình tốt, cùng không cần quản là nam hay nữ, huống hồ giờ cởi mở, ta và lão công ta đã đấu tranh thật lâu, rốt cục nghĩ thông suốt, Ngưu Đại ngươi mệnh tốt hơn, ngươi còn có đứa con thứ hai để kế thừa huyết mạch gia nghiệp, chúng ta chỉ cần mong A Hạo hạnh phúc cái khác sẽ không nghĩ nhiều.”
Ngưu Đại Đại hốc mắt thoáng ướt, đối lập với hạnh phúc hiện tại, mỗi khi nhắc tới mẹ Tiểu Tiểu lại khiến lão thương tâm, nàng thật sự gây cho hắn rât nhiều phiền thoái, vợ chồng không hợp nhau khiến lão thống khổ bao lâu, lão nhìn Giản Chính Hạo, lại nhìn Ngưu Tiểu Tiểu, nghẹn ngào nói: “Ngươi… các ngươi…”
Giản Chính Hạo lập tức tâm phục khẩu phục mẹ y, y nguyên bản nghĩ rằng chừng nào Ngưu Đại Đại còn sống, tuyệt không có khả năng đồng ý y cùng Ngưu Tiểu Tiểu ở một chỗ, nhưng là mẹ y ra tay, vừa đấm vừa xoa, không đến hai mươi phút đã khiến Ngưu Đại Đại từ cuồng nộ đuối dần thành có thể thương thảo.
Giản Chính Hạo bước tới, ôm lấy bả vai Tiểu Tiểu, “Ngưu bá bá, thực xin lỗi, ta thật sự quá yêu Tiểu Tiểu, ta cam đoan ta cả đời sẽ thương hắn, yêu hắn, làm cho hắn có thể hạnh phúc mãn kiếp.”
Tiểu Tiểu cảm động cúi đầu, “Cha, ta...... ta cũng rất thích Chính Hạo ca, thật sự rất thích, rất thích.”
Trong lúc Ngưu Đại Đại do dự, Giản phu nhân đánh vào đầu Giản Chính Hạo, “Cái gì ngưu bá bá, kêu cha.”
Giản phu nhân liếc mắt, Giản Chính Hạo lập tức thông minh sửa miệng: “Cha, ta sẽ cả đời đều quý trọng Tiểu Tiểu.”
Ngưu Đại Đại giống như không biết nên nói gì, Giản phu nhân tiến tới cầm tay Ngưu Đại Đại, “Ông thông gia, bà thông gia, lời A Hạo mới nói có ta làm chứng, nếu về sau hắn dám để cho Tiểu Tiểu có một chút nào không hạnh phúc, ta liền khiến hắn thân bại danh liệt, ngươi yên tâm, A Hạo tuy rằng là ta sinh, nhưng ta sẽ không bao che hắn.”
Ngưu Đại Đại trước liên tiếp đòn công thủ đã muốn bại lui, Giản phu nhân thấp giọng nói: “Ngưu Đại, ngươi còn muốn không rõ ràng lắm sao không? Nhà ngươi không tính, Tiểu Tiểu lại là người thẳng thắn đơn giản như vậy, có thể nào ngươi muốn hắn bị một nữ nhân tham tài lừa, sau đó chịu đầy thống khổ mới hận ngươi phản đối A Hạo chăm lo cho hắn sao không? Ngươi biết A Hạo từ nhỏ, Tiểu Tiểu đi theo hắn sẽ không khổ.”
Đại tẩu nói có lý, Ngưu Đại Đại thở dài, lấy Ngưu Tiểu Tiểu đơn giản, hắn chắc chắn rất có thể bị lừa, sau đó rơi vào kết cục không xu dính túi, cũng vì lo lắng vậy nên lão mới đem hắn đuổi khỏi nhà để hắn đừng biến thành bại gia tử.
“Đại tẩu, ta hiểu rồi, nếu bọn chúng thật sự yêu nhau, ta đồng ý, bất quá kết hôn luôn là cái bảo đảm, ta vốn là thủ cựu nhân, việc kia nhất định phải làm, ít nhất ta cũng phải biết rằng Tiểu Tiểu không phải tình nhân, quan hệ của bọn chúng là quang minh chính đại, không phải lén lút.”
“Việc đó không vấn đề, vốn nên làm vậy, ta lập tức đi tìm nơi chấp nhận hôn nhân đồng giới, ta sẽ không bạc đãi Tiểu Tiểu, A Hạo nhà ta còn sợ Tiểu Tiểu chạy mất, chứng nhận kết hôn kia không phải đảm bảo cho Tiểu Tiểu mà cho A Hạo.”
Cha hắn vậy mà cũng ưng thuận khiến Ngưu Tiểu Tiểu rơi lệ, hắn chạy đến nép vào lòng ba khóc một trận long trời lở đất, “Cha, cám ơn ngươi. Ta rất yêu ngươi.”
Ngưu Đại Đại cũng ôm hắn rớt vài giọt nước mắt, không suy nghĩ nữa, đứa con xuẩn ngốc của mình lại cùng nam nhân phát sinh tình cảm, lại là A Hạo mà lão quan sát từ nhỏ.
Lão nghẹn ngào nói: “Chỉ cần cha còn sống, vĩnh viễn đều có thể cho ngươi dựa vào, nếu A Hạo đối với ngươi tốt, ta không nói, nếu A Hạo đối với ngươi không tốt, ngươi lúc nào cũng có thể về nói cho cha, cha sẽ liều mạng với hắn.”
Lời lão khiến Ngưu Tiểu Tiểu càng khóc to hơn, Giản Chính Hạo bị mẹ kéo ra khỏi nhà, nàng nói: “Cho bọn hắn thời gian tiêu hóa chuyện này, chúng ta đi trước tìm nơi có thể kết hôn.”
“Mẹ, ngươi...... Ngươi thật lợi hại.” Y thở dài nói, hôm nay mới kiến thức thủ đoạn của mẹ mới hiểu vì sao cha hắn đối với mẹ luôn nghe mấy phần.
Giản phu nhân liếc xéo y một cái, “Lợi hại? Còn không đều là vì đứa con là ngươi, ta xem ngươi nếu không có Tiểu Tiểu, đời này cũng sẽ không kết hôn, sẽ thống khổ cả đời, vì cho ngươi khoái hoạt hạnh phúc, mẹ đã sớm chuẩn bị tốt, nhất định phải khuyên đến Ngưu Đại Đại đồng ý mới thôi, cho nên ngay cả vợ hắn hiện tại đều là mẹ giới thiệu, còn không phải vì hôn phối của ngươi cùng Tiểu Tiểu.”
Giản Chính Hạo khâm phục nói: “Mẹ, ngươi tâm cơ thực thâm.”
Giản phu nhân lại đánh đầu y một chút, “Cái gì tâm cơ thâm, không lễ phép, cấm nói lung tung nói, mẹ liền kêu chủ cửa hàng kia gửi tới vài thứ quỷ dị, nói là của ngươi 『 tính 』 thú, làm cho Tiểu Tiểu đối với ngươi 『 khác mắt cùng đãi 』.”
Lấy Giản phu nhân thủ đoạn hoàn toàn có thể làm ra chuyện đáng sợ, y cũng không nên trở thành đại biến thái trong mắt Tiểu Tiểu, Giản Chính Hạo vội vàng cầu xin tha thứ, Giản phu nhân mới tha y. Bọn họ tới hiệu sách, Giản phu nhân không chút thẹn thùng cầm mấy cuốn về nơi kết hôn đồng giới đi tính tiền, y đỏ mặt, còn Giản phu nhân tuyệt không thấy gì.
Y cơ hồ có thể tưởng tượng, Ngưu gia hai người và phụ mẫu mình đứng ở phòng hôn lễ, còn có Tiểu Tiểu đáng yêu mặc lễ phục để gả cho hắn.
Tương lai vậy là tốt đẹp, không phải sao?
– Toàn Văn Hoàn –