Oan Gia Tương Phùng

Chương 28: Chương 28




Trong phòng không có tiếng động, Chân Lãng vẫn dựa lưng vào đầu giường. Bên dưới ánh đèn màu vàng dìu dịu, khó có thể nhìn rõ vẻ mặt anh lúc này.

Hình như không có vấn đề gì hết.

Giả Thược rụt cổ lại, chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này Chân Lãng lại đột nhiên động đậy, người giật giật, một bàn tay đưa lên ôm bụng, tay còn lại với về phía ngăn kéo ở chỗ chiếc tủ chỗ đầu giường.

Nhìn từ phía bên cạnh. Cô nhìn thấy những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu chảy xuống dọc theo bên má anh, sắc mặt anh trắng bệch đến đáng sợ, bàn tay vừa chạm vào ngăn kéo đã lập tức rụt trở về, hàng lông mày không kìm được hơi cau lại, nhìn về phía cốc nước trên bàn.

Giả Thược đẩy cửa, hỏi: “Này, anh làm sao vậy?”

Chân Lãng thản nhiên bỏ tay qua một bên, dựa vào thành giường, cười nói: “Hôm nay muốn ngủ trên giường sao? Vậy chúng ta đổi chỗ, tôi ra sofa ngủ.”

Giả Thược không nói gì, nhẹ nhàng đi vào trong phòng.

Đi đến gần rồi cô lại thấy rõ, trên trán anh đang lấm tấm mồ hôi, chiếc áo sơ mi cũng ướt đầm. Thời tiết hiện giờ không hề nóng, cho nên có thể khẳng định anh chắc chắn đã bị làm sao rồi.

“Anh…” Cô nhích từng tí một đến bên cạnh giường, cắn chặt môi hỏi: “Anh rất khó chịu phải không?”

“Không.” Hàng lông mày của Chân Lãng hơi dãn ra, giọng nói hết sức bình tĩnh, bên khóe miệng vẫn là nụ cười mỉm: “Đi lấy chăn của cô qua đây đi, tôi ra ngoài!”

Tính cô thẳng thắn, nhưng cô không phải là kẻ ngốc.

Giả Thược bò lên giường như một chú mèo con, rồi đưa tay sờ lên trán anh, mắt chớp chớp không ngừng: “Bác sĩ thú y, anh gạt tôi!”

Bàn tay cô dính đầy mồ hôi, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi vô cùng, cô nắm chặt lấy bàn tay Chân Lãng: “Có phải anh ốm rồi không?”

“Không có gì.” Chân Lãng kéo Giả Thược đến trước mặt mình, mỉm cười nói: “Uống nhiều rượu quá mà không ăn chút gì nên dạ dày mới hơi đau, định lấy thuốc thì mới nhớ ra ở đây không có.”

“Vậy chúng ta đi… đi bệnh viện.” Giọng nói của cô đột nhiên hơi lắp bắp, đầu óc thì hỗn loạn vô cùng.

Trời ạ, từ lúc nào lời của cô lại linh nghiệm thế cơ chứ?

“Không cần đâu.” Chân Lãng đưa tay nắn nhẹ cằm cô. “Rót cho tôi cốc nước sôi là được rồi.”

Cô vội vã nhảy xuống đất, rồi chẳng mấy chốc trong căn bếp vang lên một loạt những âm thanh loảng xoảng hỗn tạp. Chân Lãng ngồi dựa lưng vào đầu giường, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt.

Không lâu sau, Giả Thược bưng một cốc nước sôi đến, nhẹ nhàng đặt ở đầu giường, chớp chớp mắt, ngẩn ngơ đứng đó.

Trong trí nhớ của cô, Chân Lãng là một người mạnh mẽ đến mức không có khuyết điểm nào, gần như không thể đánh bại. Một Chân Lãng như thế khiến cô cảm thấy rất lúng túng không biết nên làm sao cho phải.

Chân Lãng vỗ nhẹ vào mép giường, Giả Thược ngoan ngoãn ngồi xuống, rồi lại ngẩn ngơ không nói gì.

Chân Lãng cầm cốc nước nóng lên, uống một ngụm, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô: “Cô còn chưa ăn cơm đấy, mau đi ăn đi!”

A! Ăn cơm!

“Có phải vì anh chưa ăn cơm lên mới đau dạ dày không?” Cô giống như bị người ta đấm cho một cú, đầu óc tỉnh táo hẳn ra. “Để tôi đi lấy cơm cho anh.”

Nhưng vừa mới đứng lên cô đã bị anh kéo lại: “Không cần, đây là bệnh nghề nghiệp thôi.”

Bệnh nghề nghiệp?

“Tinh thần tôi thường xuyên ở trong trạng thái căng thẳng, có lúc phải đi hội chẩn không kịp ăn cơm, cho nên mới có tình trạng này, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi một chút là sẽ không sao.” Anh chỉ nói qua mấy câu, nhưng lại khiến cô cúi thấp đầu hơn.

“Vậy…” Cô rón rén ngước mắt lên hỏi: “Có phải tôi chuốc rượu anh nên mới khiến anh bị ốm không?”

Anh vỗ nhẹ lên má cô mấy cái, kéo cô tới để cô gối đầu lên đôi chân đã được đắp một lớp chăn của mình: “Cơ thể tôi phân giải chất cồn không được tốt lắm, có lẽ bị dị ứng, cố chịu đựng một chút là sẽ không sao.”

Sự áy náy lại trào lên trong lòng, cô ghé sát mặt tới bên cạnh bụng anh, đưa bàn tay lên nhẹ nhàng xoa bóp, những động tác đó khiến Chân Lãng không kìm được bật cười.

“Nhóc con, động tác này khiến tôi nhớ lại chuyện hồi nhỏ.”

Hồi nhỏ á? Giả Thược đột nhiên cười ngây ngô, phồng mang trợn má lên thổi: “Thổi cái đau đi, Chân Lãng không khóc, Thược Thược xoa nè!”

Động tác của cô khiến Chân Lãng cười lớn hơn, còn Giả Thược cũng rúc đầu vào đùi anh, cười lên khanh khách vui vẻ.

“Hồi nhỏ, khi anh bị người ta ức hiếp, toàn là tôi tới giúp anh đánh đuổi những kẻ đó đi.” Giả Thược hơi chun mũi, khẽ “hứ” một tiếng. “Lại còn phải an ủi một tên nhóc khóc nhè nữa chứ.”

“Vậy sao?” Trong ánh mắt Chân Lãng thoáng hiện nét cười, ngón tay đưa lên chỉ vào bờ má, nháy nháy mắt với cô.

Giả Thược liền bò dậy, chu môi, hôn đánh chụt một cái lên má Chân Lãng: “Cái đau bị Thược Thược thơm đi hết rồi, không khóc nữa nhé!”

Tiếng cười của Chân Lãng càng lớn, anh vui vẻ hỏi: “Còn gì nữa không?”

Giả Thược suy nghĩ một chút, rồi quỳ một chút, hai tay đưa tới vòng qua cổ Chân Lãng, ôm anh vào lòng: “Thược Thược sẽ bảo vệ cậu cả đời, có được không nào?”

Dưới ánh đèn màu vàng nhạt, cặp mắt Chân Lãng sáng lên lấp lánh: “Được.”

“Vậy cậu phải đưa kẹo mút cho Thược Thược.” Giả Thược cười rất vui vẻ. “Cả kem nữa.”

Nhớ lại chuyện hồi nhỏ, cô đột nhiên cảm thấy kinh ngạc. Trong những ký ức xa xăm đó, bọn họ luôn thân thiết bên nhau, không bao giờ cãi vã hay gây gổ.

So với những lần hãm hại và tố cáo nhau sau này, những ký ức hồi nhỏ đó không ngờ lại rõ ràng và sâu sắc hơn hẳn, điều này khiến cô thật sự rất bất ngờ.

“Đều cho cậu, đều cho cậu hết.” Anh đưa hai tay ra kéo Giả Thược ngồi lên đùi mình, nói: “Tôi không sao rồi, cô mau đi ăn cơm đi!”

Giả Thược gật đầu thật mạnh: “Vậy để tôi đi lấy cho anh một bát!”

Chân Lãng khẽ lắc đầu: “Những món đó nhiều dầu quá, có lẽ dạ dày của tôi không chịu nổi.”

“Vậy…” Cô nàng nào đó vừa làm chuyện xấu, đang cố nghĩ cách sửa chữa lỗi lầm. “Tôi sẽ đi nấu cháo cho anh.”

“Cô biết nấu không?”

Câu hỏi của Chân Lãng lập tức khiến cô cúi gằm mặt, nhưng ngay sau đó lại ngẩng lên nói với vẻ kiên định: “Chắc là biết thôi.”

“Được.” Chân Lãng khẽ vỗ vào mông cô một cái. “Nếu cô nấu ngon, tôi sẽ tha thứ cho việc cô chuốc rượu tôi lần này.”

“Vậy anh phải dạy tôi cách nấu đấy!” Đằng sau sự kiên định của Giả Thược là tâm trạng vô cùng thấp thỏm, giọng nói cũng không có vẻ tự tin chút nào.

“Phải cho vào chừng này gạo.” Chân Lãng dùng ngón tay vẽ lên không trung để ước lượng. “Sau đó thì cho vào chừng này nước. Cô hãy dùng nồi áp suất để nấu, khi nào được, tôi sẽ bảo cô tắt bếp.”

Giả Thược ngoan ngoãn gật đầu, rồi chạy nhanh vào trong bếp.

Lấy mấy nắm gạo bỏ vào nồi, Giả Thược vẫn cảm thấy không yên tâm, liền mang cả chiếc nồi tới cho Chân Lãng xem, sau đó mới đặt lên bếp.

Cặp mắt ngó nghiêng, thấy bên cạnh có hai quả trứng muối, Giả Thược liền thò đầu ra hỏi: “Này, tôi nấu cháo trứng muối thịt nạc cho anh nhé?”

Tiếng cười ha hả từ trong phòng ngủ vang ra: “Liệu cô có nấu được không thế?”

“Được mà!” Cô lớn tiếng trả lời.

Bếp được bật, chiếc nồi phát ra những tiếng xùy xùy. Giả Thược thỉnh thoảng lại chạy vào phòng ngủ, rót cho Chân Lãng một cốc nước nóng, rồi lại đi vào nhà tắm xả nước nóng, mọi động tác đều có vẻ rất thuần thục, tự nhiên.

Đợi mãi mới dám mở vung ra, cô cho thìa vào nồi múc một ít cháo lên nếm thử, cứ cảm thấy cái thứ trước mắt này không được giống cháo trứng muối thịt nạc mà mình thích ăn nhất cho lắm.

Đúng rồi, thịt, thịt đâu?

Trên chiếc thớt gỗ, một đống thịt hình thù quái dị, to có, nhỏ có vẫn còn nằm trơ trơ chưa được động đến. Giả Thược lè lưỡi một cái, rồi nhanh chóng cho hết cả đống thịt đó vào nồi.

Hơi giống rồi đấy, nhưng mà, hình như vẫn chưa giống lắm.

“Cô nhớ cho ít gừng vào nhé, không thì sẽ tanh đấy.” Chân Lãng đang ở trong phòng tắm lên tiếng nhắc nhở, cô giật mình vỗ mạnh vào trán một cái.

Gừng, gừng ở đâu nhỉ?

Cô nàng nào đó chưa từng nấu nướng, nào có biết gừng để ở đâu, cho nên cứ quay mòng mòng tìm kiếm mãi mà vẫn không cách nào tìm được.

Chỉ cần có gừng là được chứ gì? Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại ở gói mứt gừng còn chưa bóc trên chiếc bàn trà, sau đó chẳng hề nghĩ ngợi bóc nó ra, đổ vào trong nồi cháo.

“Nấu xong chưa thế?” Chân Lãng vừa lên tiếng hỏi, tay Giả Thược đã không kìm được run lên, cả một gói mứt gừng lớn chút hết vào nồi, những sợi mứt gừng nằm rải rác bên trong, tỏa ra một thứ mùi quái dị.

Cô nhắm mắt lại, cầm chiếc thìa, chẳng biết nên làm gì.

Rồi cô nuốt nước miếng, hỏi: “Này, còn cần bỏ gì vào nữa?”

“Muối.” Nghe thấy câu trả lời của Chân Lãng, cô chẳng nghĩ ngợi gì đã xúc ngay mấy thìa muối lớn đổ vào.

Khi Chân Lãng từ trong phòng tắm bước ra, Giả Thược của chúng ta đang bưng theo một bát cháo đen ngòm lấm tấm những đốm đỏ, khuôn mặt tỏ vẻ khó hiểu.

Giả Thược đang ngây người, nên khi nhìn thấy Chân Lãng, muốn giấu bát cháo trong tay đi thì đã không còn kịp nữa, đành mở to đôi mắt tỏ vẻ ngây thơ: “Hì hì, hì hì, tôi cũng không biết tại sao nó lại có màu đen nữa!”

Chân Lãng đưa tay cầm sợi mứt gừng dính trên tóc cô xuống, hơi cau mày hỏi: “Mứt gừng à?”

“Mứt gừng cũng là gừng mà.” Cô nàng ngoan cố trả lời.

“Khi cô cho gạo vào nồi, có phải cũng bỏ trứng muối vào luôn không?” Chân Lãng cho thìa vào trong bát khuấy lên một chút, rồi xúc được một miếng thịt to.

Giả Thược nhìn anh vẻ khó hiểu: “Chẳng lẽ không nên làm thế sao?”

Chân Lãng mỉm cười im lặng, rồi thản nhiên đón bát cháo trong tay cô, múc một thìa lên nếm thử.

Lông mày anh hơi cau lại trong khoảnh khắc, nhưng nét mặt thì vẫn bình tĩnh.

Giả Thược hấp háy đôi mắt to tròn vẻ đầy chờ mong không kìm được hỏi: “Thế nào, có ngon không, đây là lần đầu tiên tôi nấu cháo đấy.”

“Không tệ.” Chân Lãng khẽ gật đầu. “Hay là để tôi ăn hết đi, cô ăn cơm ấy!”

Giả Thược hí hửng hát vu vơ, vừa ăn cơm vừa nhìn Chân Lãng thản nhiên húp hết cả bát cháo mà cô nấu.

Thì ra mình cũng có năng khiếu nấu nướng như vậy, bây giờ mình mới biết đấy, cô nàng nào đó vui vẻ nghĩ thầm.

Có điều sự vui vẻ đó chẳng kéo dài được quá lâu, chỉ chừng hơn một tiếng đồng hồ sau khi ăn bát cháo đó của cô, Chân Lãng mồ hôi chảy ròng ròng, kéo cô dậy khỏi giường, rồi cả hai cùng tới bệnh viện.

Kết quả chẩn đoán: Viêm dạ dày cấp tính, nguyên nhân có thể là do ăn phải thứ đồ ăn đã biến chất hoặc không đảm bảo vệ sinh.

Cách xử lý: Nằm viện điều trị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.