- Dương Tịnh à, tôi thật lòng xin lỗi mà, Dương Tịnh! Dương Tịnh à!! - Triệu Tôn lấy xe chạy theo đuôi Dương Tịnh, bất chấp con mắt nhìn của người ngoài như thế nào.
- Hừ! Tránh xa tôi ra, tên chết dẫm! Đồ bánh bèo! - Dương Tịnh hung hăng đạp vào chiếc Ferrari của Tôn, làm nó trầy 1 đường dài, rồi hầm hầm quay đi, coi anh như không khí.
- Đừng giận nữa mà Dương Tịnh!!! Tôi biết lỗi rồi. - Triệu Tôn không quan tâm chiếc xe yêu thích của mình bị trầy xước, vẫn lái xe đuổi theo cô, 1 mực xin lỗi.
Chiếc xe sang trọng cứ lảng vảng gần chợ thu hút bao nhiêu ánh nhìn, mọi người tự hỏi có phải đang đóng phim? Nếu thế thì diễn viên nữ - Dương Tịnh - không hề hợp với diễn viên nam chút nào! Nhưng đố ai biết được, Dương Tịnh đang tức gần chết, uất ức gần chết. Hôm qua Dương Tịnh bỏ đi, vậy mà Triệu Tôn cũng không đuổi theo nắm lấy tay cô như mấy phim tình cảm thường làm, thay vào đó là bật điện thoại gọi cô về...Có ai như anh không chứ! Cô hi vọng biết bao anh có chút tình cảm đậm đà vị nước mắm với mình, không ngờ được là anh không có chút nào biểu hiện nồng đậm, mà thay vào đó là lạnh nhạt đến phát nôn!
Bây giờ lại lẻo đẻo theo cô, bày đặt xin lỗi, nghĩ cô là ai hả?
Triệu Tôn thấy Dương Tịnh nổi giận, tránh mặt anh, khiến anh không khỏi khó chịu, nhăn mặt chui ra khỏi xe, liền nắm lấy tay cô, lớn tiếng:
- Tôi hạ mình xin lỗi rồi, còn muốn gì nữa!? - Nói thật, lỗi lầm lần này đâu phải do anh! Tại sao ông nội lại bắt anh đi xin lỗi cô chứ!?
- Dĩ thiếu, buông tôi ra! - cô gạt phắt tay anh, nhanh chân bỏ đi.
- Rốt cuộc tôi phải làm sao cô mới chịu tha thứ hả!? - anh bực bội gào lên, không chút giữ thể diện...à mà anh làm gì có mà giữ với không giữ...?
- Được, để tôi yên! Tên vô dụng! - cô bực bội gằn từng chữ, thật không muốn qua lại với thể loại đàn ông con trai thế này!
Can Tuấn ngồi trong xe, toát mồ hôi...Hiếm khi nào anh thấy 2 người này gây nhau kịch liệt như vậy. Cảm giác bây giờ không phải cãi yêu...mà là sinh tử 1 trận...Quả thật 2 người rất khó khăn đối diện với nhau...Mặc dù chuyện nhỏ như con kiến. Dương Tịnh thì Can Tuấn không nói làm gì, tuổi cô là tuổi bồng bột, có thể nghĩ sai vấn đề, có thể hiểu lầm, có thể ghen tuông tức giận không đâu. Nhưng Triệu Tôn làm anh quá là thất vọng. Ngay khi rời nhà Dương Tịnh, Triệu Tôn phóng xe về nhà, ai ngờ vị ông nội đáng kính của Triệu Tôn la mắng cho 1 trận....Can Tuấn còn tưởng Triệu Tôn nhịn nhục coi như mình vì chữ “Hiếu” mà không dám cãi, ai ngờ Triệu Tôn phản bác ngay lại những lời mà ông nội nói, ngay đó bỏ lên phòng khóa chặt cửa. Can Tuấn phải mất cả 1 đêm “tụng kinh” cho đầu óc Triệu Tôn “mở mang”, để anh chàng này biết mà còn hành sự cho đúng.
Ai ngờ hôm nay, Tuấn tưởng được rồi, không ngờ giống bắt cóc bỏ dĩa...
Nhưng Can Tuấn hiểu cho Triệu Tôn, người con gái mà cậu chàng mong chờ trao gửi nụ hôn đầu bị 1 tên dạng như Aric Luật cướp mất, tức là phải! Nếu Thủy An mà bị cưỡng hôn như thế, thì Can Tuấn cũng 1 bụng nộ khí, ầm ầm sóng gió chứ chẳng vừa. Nhưng hành động của Triệu Tôn là “giận cá chém thớt”, căn bản không phù hợp với người thiếu kiên nhẫn như Dương Tịnh.
“Aric tiên sinh ơi là Aric tiên sinh....anh không gây rối 1 ngày không chịu nổi sao?” Can Tuấn bóp trán, lắc đầu thở dài.
Coi như lần này anh làm không công cho mối tình này đi.
- Dương Tịnh! Cô không sợ mẹ cô mất việc sao? - Hèn hạ kiểu nào cũng đáng, nhưng Triệu Tôn sắp tức điên rồi!
- Được! Anh dám! - cô không ngần ngại trả lời, kiểu như bất cần đời nhìn anh.
- Lần này cô chống đối lệnh Dĩ thiếu tôi sao!? - anh hung hăng lại gần cô, nhe răng cười.
- Anh!...
Chưa kịp nói gì thì đã bị cưỡng hôn giữa thanh thiên bạch nhật, Dương Tịnh tái mặt...Triệu Tôn hôm nay quả là bị điên à? Nhưng cảm giác bị anh cưỡng hôn cũng không tệ lắm, rất được.
Can Tuấn á khẩu.
- Tốt, giờ nụ hôn của Luật đã truyền tới miệng tôi! Cô coi như còn nụ hôn đầu! Như vậy được chưa!? Đừng giận tôi.
“Cậu chủ!!!!” Can Tuấn gần như gào lên, anh không nghĩ tới đầu óc Triệu Tôn lại đơn giản như vậy. Cách ăn nói Triệu Tôn vốn thẳng thắn, nên có phần bộc trực rõ ràng. Nhưng mà....sao lại ngu ngốc đến mức thế này.
Dương Tịnh nghe xong, sắc mặt từ dễ chịu chuyển sang đỏ, hết đỏ rồi xanh, hết xanh rồi tái xám lại, cô nhìn Triệu Tôn...và lúc lâu mới thở được 1 câu:
- Có nghĩa anh bị đồng tính?
“Rắc.” 1 âm thanh nào đó đã gãy trong cái tư tưởng tốt đẹp của Tôn nhà ta, ngay sau đó, mọi người đều nhìn anh bằng con mắt khác thường....”Đẹp trai tội cái bị gay....”
- Tôi nói tôi bị đồng tính lúc nào? - Triệu Tôn không phải người dễ dãi đứng vị trí thế giới thứ 3, anh là trai thẳng.
- Anh ghen đó thôi. Nụ hôn của Luật rơi vào miệng anh cơ mà. Triệu Tôn, tôi là con gái, nhưng trong tâm tôi, dù có như vậy, tôi vẫn theo phe anh, tôi vẫn ủng hộ cho anh. Cho dù anh mượn tôi làm “bạn gái hờ” chờ ngày Aric Luật trở về, tôi vẫn sẽ ủng hộ anh.
Dương Tịnh vốn nói ra những lời này cốt yếu để mọi người hiểu lầm, tin tức xấu về cô cũng sẽ dứt, mà cô ngư ông đắc lợi, vừa thỏa được cơn tức, vừa đứng nhìn anh bị phỉ báng, cảm giác không hề tệ chút nào. Nói xong, cô ra vẻ yếu đuối, bỏ chạy. Để lại trái tim anh vỡ tan tành từng mảnh...
“Mình...bị cô ấy...nói là Gay...là Gay....là Gay...là Gay....” tiếng lòng Triệu Tôn lặp đi lặp lại...
Triệu Tôn im lặng...
Chợ náo nhiệt cũng lặng im...
Can Tuấn á khẩu đợt 2.
“Ngô tiểu thư...lần này...tôi theo phe cậu chủ...”
Ngay sau đó, báo sáng ngày hôm sau...Triệu Tôn được mọi người biết tới là...Tổng giám đốc bị...Gay...
May mà tờ báo đó không lớn, nên dễ dàng dẹp sạch...
Còn Triệu Tôn, nhốt mình ở nhà 3 ngày không ra ngoài...
“Mình...bị bảo bối...nói Gay...Nhẫn tâm...thật quá nhẫn tâm...Hic....Hic....”