Nước từ vòi hoa sen nhẹ nhàng lướt qua cơ thể trắng hồng, tôi khẽ nhắm mắt tận hưởng làn nước vừa đủ độ ấm.
Vài phút sau, tôi từ trong phòng tắm bước ra với mái tóc ướt sũng cùng bộ đồ mới vừa thay, nhìn dáng vẻ vô cùng động lòng người.
Chậm rãi tiến gần đến bàn trang điểm, tiện tay mở ngăn kéo gần đó để tìm máy sấy tóc, nhưng điều kỳ lạ là tìm hoài vẫn không thấy.
Đôi lông mày khẽ nhíu lại, cố gắng lục tìm kỹ hơn, kết quả nhận lại vẫn là không thấy. Tôi nhớ rõ ràng mình đã để nó ở trong ngăn kéo, không lý nào lại không cánh mà bay. Đóng ngăn kéo này lại, chuyển sang mở ngăn kéo bên cạnh, đúng lúc ngăn kéo kế tiếp vừa hé mở, thì tôi đã bị doạ cho giật thót tim.
Con búp bê vải của người đàn bà điên từng tặng cho Thiên An vô duyên vô cớ nằm trong ngăn tủ.
Sau khi đã định thần lại, tôi rụt rè nhấc con búp bê vải lên, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào con búp bê như đang mong chờ điều kỳ lạ nào đó sẽ sảy đến.
Vài phút ngắn ngủi trôi qua, không có điều gì bất thường ở con búp bê quái dị này, nhưng cũng không thể để Thiên An tiếp xúc với nó quá nhiều, vì vậy tôi đã đưa ra quyết định, tống khứ con búp bể vải này ra khỏi đây,
Nghĩ là làm, tôi vội vàng cầm con búp bê chạy xuống lầu rồi thẳng tay ném nó vào thùng rác trước cổng căn biệt, xong xuôi mọi việc tôi liền quay lưng bỏ đi và tuyệt nhiên không có ý nhìn lại con búp bế đó thêm lần nào nữa.
Đúng lúc khi tôi quay trở vào nhà, xe rác lớn đi ngang qua và thu gom toàn bộ rác thải xung quanh khu vực, thùng rác trước cổng căn biệt thư cũng không phải ngoại lệ. Người thu gom nhấc chiếc thùng rác đó lên và đổ vào xe chở rác, điều kỳ lạ ở đây chính là con búp bê tôi vừa ném đi bỗng dưng biến mất.
Tôi nhẹ nhõm bước vào nhà mà không hề hay biết rằng con búp bê ở trong thùng rác đã mất tích một cách kỳ lạ.
Đi ngang qua phòng khách, đôi chân chợt khựng lại, tôi quay đầu nhìn về phía bức tranh sơn dầu lớn. Trong tiềm thức bắt đầu tái hiện lại hình ảnh cơn ác mộng tối hôm qua, tôi đang cảm thấy rất hỗn loạn, liệu cơn ác mộng đó có liên quan đến cô gái mặc giá y mà tôi luôn trông thấy? Và nếu như giấc mơ đó vốn dĩ là sự thật thì lời nguyền của cô gái mang tên Tú Liên kia liệu có phải cũng là thật?
Trong đầu tôi bỗng hiện ra vô vàn câu hỏi chưa có lời giải đáp, chợt bụng dưới chuyền đến cảm giác âm ỉ đau vì đến kỳ kinh nguyệt, nhờ vậy mà cơ mặt của tôi cũng không thể nào giãn ra được.
Đưa tay đặt lấy bụng, tôi bỗng nhớ ra mình vẫn còn chưa kịp tổng vệ sinh ga trải giường, vậy là lại phải lê tấm thân đau nhức lên lầu hai.
Bước vào phòng, đều đầu tiên mà tôi làm chính là rũ bỏ toàn bộ tấm ga trải giường cũ và thay vào đó bằng tấm ga trải mới. Nhìn tấm ga mà mình đã vô tình làm dơ, lòng không khỏi gào thét trong sự bất lực. Tấm ga trải giường không phải là nhỏ, nếu như vò bằng tay chắc hẳn mất rất nhiều thời gian, còn nếu để vào máy giặt thì sẽ không thể nào sạch được. Đắn đo suy nghĩ một lúc, cuối cùng kết quả vẫn là phải vò bằng tay.
———————
Tại bệnh viện Thượng Điền, bác sĩ Đỗ mơ màng tỉnh dậy trên giường bệnh, điều đầu tiên bà ta nhìn thấy chính là căn phòng trắng toát với mùi thuốc sát trùng rất nồng.
“ Bác sĩ Đỗ, cô tỉnh rồi!” Chị y tá vừa mở cửa bước vào thì đã kích động khi thấy bác sĩ Đỗ đã tỉnh sau hơn 12 tiếng rơi vào trạng thái hôn mê.
“ Đã sảy ra chuyện gì vậy?” Bác sĩ Đỗ tính ngồi dậy nhưng vết thương ở bụng không cho phép bà ta làm việc đó, vết thương đau buốt khiến đầu óc trở nên hồ đồ, nhất thời chưa thể nhớ được trước đó đã từng sảy ra chuyện gì.
“ Bác sĩ không nhớ gì hết sao?” Chị y tá nghi hoặc hỏi lại, bị thương ở bụng chứ đâu phải bị thương ở đầu, mà lại gặp tình trạng mất trí nhớ tạm thời.
Bác sĩ Đỗ hình như đã nhớ ra điều gì đó, tận sâu trong ánh mắt có chút dao động nhưng khó lòng có thể nhận ra.
“ Là ai đã cứu tôi vậy?”
“ Là Thiên Nhã, cô ấy phát hiện bác sĩ đang trong tình trạng mất máu nghiêm trọng, nếu không nhờ cô ấy cầm máu tạm thời thì bác sĩ đã....” Nói đến đây chị y tá ngập ngừng không dám nói tiếp vì sợ rước hoạ vào thân, nhưng bác sĩ Đỗ là một người thông minh, sớm đã hiểu được hàm ý của câu sau.
“ Giúp tôi liên lạc với cô Trần, nói cô ấy hãy đến đây, tôi muốn đích thân nói lời cảm ơn với cô ấy.” Tuy là người có vẻ ngoài khó gần và luôn gây khó dễ cho các bác sĩ trong bệnh viện, nhưng không thể phủ nhận rằng bà ta là người công tư phân minh, biết nói lý lẽ.
“ Dạ được, tôi sẽ giúp bác sĩ liên lạc với cô ấy!” Chị y tá vui mừng ra mặt, vội vã bỏ ra ngoài. Sau chuyện tôi lập công cứu sống bác sĩ Đỗ khỏi bàn tay của thần chết thì tất cả mọi người trong bệnh viện Thượng Điền đều dần nhìn tôi bằng con thiện cảm hơn.
Khi chị y tá rời khỏi, bác sĩ Đỗ trầm ngâm suy nghĩ một số chuyện, chợt bàn tay vô thức chạm vào vết thương vẫn còn đang đau âm ỉ:
“ Thẩm Tư Giao, cô vẫn chưa chịu buông tha cho tôi?” Biểu cảm trên gương mặt bà ta dần thay đổi, hai bàn tay nắm chặt lấy ga trải giường, ánh mắt hiện rõ sự hận thù thấu tận tâm can.
Người ngoài nhìn vào chắc hẳn sẽ đặt ra câu hỏi. Thẩm Tư Giao này rốt cuộc là ai? Cô ta có bản lĩnh gì mà khiến cho bác sĩ Đỗ sống dở chết dở như vậy?
Câu trả lời vốn dĩ đang nằm trong đầu của bác sĩ Đỗ, chỉ có bà ta và một người nữa mới biết rõ Thẩm Tư Giao là ai. Và tại sao bác sĩ Đỗ lại bị người đó truy cùng giết tận.
———————
Quay trở lại căn biệt thự, tôi chầm chậm ôm tấm ga trải giường mà bản thân đã kỳ công giặt ủi ra bên ngoài khuôn viên để phơi, tuy trời không có nắng nhưng bù lại gió khá lớn, tôi nghĩ rằng tấm ga này sớm muộn ra cũng sẽ khô.
Sau khi đã tìm được vị trí thích hợp, tôi không suy nghĩ nhiều liền phơi tấm ga trải giường lên. Nhìn tấm ga trắng được chính tay mình vò sạch sẽ không còn một vết dơ khiến tôi vô cùng hài lòng.
Đúng lúc bản thân không còn việc gì để làm, tôi liền đi xung quanh khuôn viên với mục đích là thăm quan, chuyển đến đây đã lâu nhưng tôi vẫn chưa có cơ hội tìm hiểu kỹ mọi ngóc ngách của căn biệt thự rộng lớn này.
Đi một hồi, tôi chợt nhận ra một điều rằng nơi này ngoài cỏ dại và đám lá khô trải dài trên nền đất ra thì không có gì đặc biệt.
Ngay khi tính quay lại vị trí căn biệt thự thì tôi bất ngờ phát hiện ra đằng sau nhánh cây khô có một cánh cửa gỗ nhỏ.
Tò mò tiến đến gần hơn, tôi dùng tay rỡ bỏ những cành cây khô đí ra, đúng là đằng sau đó có một cánh cửa gỗ nhỏ, nếu là người lớn muốn đi vào thì chắc chắn sẽ phải cúi người mới có thể bước qua cánh cửa này.
Tôi cảm thấy rất hiếu kỳ muốn biết rốt cuộc đằng sau cánh cửa là một nơi như thế nào, không mảy may suy nghĩ, tôi liền đưa tay ra phía trước tính mở cánh cửa, nhưng có lẽ vì đã lâu ngày không sử dụng đến nên cánh cửa đã bị kẹt lại.
Nhất quyết không chịu bỏ cuộc, tôi dùng sức đẩy cánh cửa một lúc lâu, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra. Mùi ẩm mốc, bụi bẩn sộc thẳng lên mũi làm tôi phải dùng tay bịt mũi và miệng của mình lại.
Đằng sau cánh cửa là một gian phòng nhỏ tối đen không nhìn rõ phương hướng, đúng lúc bên cạnh không có đèn pin hay bất cứ vật gì để có thể thắp sáng, nên tôi cũng không dám liều mình đi vào bên trong bởi vẫn chưa xác định được đằng sau cánh cửa này đang ẩn chứa điều gì.
Miễn cưỡng đóng lại cánh cửa, trả mọi thứ về đúng vị trí lúc ban đầu. Tôi rời khỏi đó, mang theo sự nghi vấn về căn hầm nhỏ bí ẩn kia.
Trở về nơi mà tôi đã xuất phát, đôi mắt mở to hết cỡ nhìn tấm ga trải giường mình vừa mới giặt, trên đó in vô số dấu bàn tay bùn đất. Tôi không tin vào những gì đang diễn ra ngay trước mắt mình, vẫn chưa kịp hết bàng hoàng, tôi còn trông thấy phía sau tấm ga xuất hiện năm bóng người, điều đáng sợ ở đây chính là tôi không hề thấy đầu của năm người đó.
Bất giác sống lưng tôi tê buốt, nuốt một ngụm nước miếng xong tự chấn an bản thân rằng bây giờ vẫn đang là ban ngày, không thể nào lại có ma quỷ lộng hành được.
Sau vài giây trấn tĩnh lại bản thân, cuối cùng tôi cũng lấy hết dũng khí bước lại gần và dùng tay vén tấm ga trải giường lên. Quả nhiên phía sau không hề có ai, tất cả chỉ là do tôi tưởng tượng ra mà thôi.
Nhưng còn tấm ga trải giường, tôi không rõ lý do vì sao nó lại ra thành cái bộ dạng này, chán nản gỡ tấm ga xuông và định giặt lại thêm một lần nữa.
Đúng lúc tấm ga vừa được gỡ xuống thì tôi đã bị Thiên An doạ cho kinh hồn bạt vía, con bé bất thình lình xuất hiện đằng sau tấm ga trải, khi tấm ga được gỡ xuống cũng là lúc tôi nhìn thấy con bé.
“ Thiên An, chị đã nhắc rất nhiều lần rồi, đùng dùng cách đó doạ chị nữa!” Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu với trò đùa quái dị này của con bé.
“ Chị có điện thoại!” Thiên An đưa chiếc điện thoại ra trước mặt, tôi nghi hoặc nhận lấy xong kiểm tra điện thoại thì mới phát hiện ra có nhiều cuộc gọi nhỡ xuất phát từ cùng một số điện thoại bàn.
Bỗng nhiên điện thoại ngân lên tiếng chuông quen thuộc, lại là số điện thoại đó gọi đến. Tôi không hề có một chút do dự liền bắt máy:
“ Alo, cho hỏi ai vậy?”
“ Tại sao giờ em mới bắt máy, có biết là chị đã phải gọi rất nhiều lần không hả?” Đầu dây bên kia chị y tá từng nói chuyện với tôi ở bệnh viện bực dọc lên tiếng trách móc.