Oan Trái - Cấm Luyến

Chương 21: Chương 21




Huyền Ngọc không dám lấy nhiều hành lí, chỉ mang theo chút ít, vật dụng toàn bộ sách vở cô đều để lại phòng, sau đó, giả vờ như đi dạo, mang theo túi xách nhỏ gọn ra đến đường lộ, vẫy một chiếc tắc xi đang đến gần, leo lên, cô nói địa chỉ ga xe lửa gần nhất đi đến Quảng Nam.

Cô nghĩ, chỉ có nơi hẻo lánh như thế, Bát ca và Thất ca sẽ không nghĩ đến. Sau đó, thuê một căn nhà nhỏ và đăng kí trường học.

Tiếp theo sẽ ra ngoài tìm kiếm một ít công viêc gì đó để làm thêm.

Thuận lợi ngồi trên xe lửa chạy đi, trong lòng trống rỗng và sợ hãi, cô sợ hãi cho tương lai, không biết rồi đây mình sẽ ra sao.

Nhưng sống cuộc sống đầy mệt mỏi áp lực như thế này quả thực cô chịu không nổi.

Hai hang cây bên vệ đường lướt qua vùn vụt, như trôi ngược trở lại về phía sau. Huyền Ngọc mệt mỏi, tựa lưng vào ghế, nhắm đôi mắt lại.

Tiếng điện thoại trong túi xách reo vang lanh lảnh, làm Huyền Ngọc bất chợt rùng mình, cô đã quên bỏ di động lại nhà mất rồi.

Nhìn chằm chằm vào cái tên hiển thị trên màn hình, Huyền Ngọc khẽ rung mình lần nữa.Là Bát ca, Bát ca đang gọi cho cô.

Đã ba hôm nay, hai anh em họ không gọi, cũng không về nhà. Chỉ có một mình cô, ở trong căn nhà rộng lớn đơn độc đó.

Thiếm Trương nấu bếp mỗi khi làm xong công việc đều lặng lẽ về nhà.

Mỗi buổi sang đồng phục và cặp sách đều nằm ngay ngắn trên bàn học, chú tài xế với gương mặt phúc hậu thì lẳng lặng ở dưới sân chờ cô đi xuống. Sau đó đưa cô đến trường.

Ba ngày qua, ba ngày của tự do không bị gò bó, nhưng cô một chút cũng không cảm thấy vui vẻ. Có lẽ đó là thói quen. Một thói quen thật đáng sợ!

Ngẩn người nhìn di động trong tay, cô chợt nhớ Tuyết Cần đã từng nói, chỉ cần sóng di động ở nơi nào liền có cách để tìm ra.

Hiện nay cô đã phạm vào cấm kị lớn nhất của hai anh, nếu hai anh bắt được cô, chắc chắn cô sẽ chết rất khó coi.

Không được, tuyệt đối không thể các anh bắt lại được. Cô rất sợ thất ca. Dù cô biết, anh ngoài cứng nhưng bên trong thì mềm nhũn, nhưng cô vẫn rất sợ, đây là tội lớn nhất. Hai người họ thường hay thủ thỉ bên tai cô mỗi tối.

Cô muốn bất cứ thứ gì cũng được, miễn không được, trốn đi, không được bỏ rơi bọn họ ở lại một mình.

Nếu không tự gánh lấy hậu quả!

Huyền Ngọc nhìn điện thoại trong tay, không một chút do dự cô ném thẳng chiếc điện thoại ra ngoài cửa sổ.

Chiếc xe lửa đang chạy với vận tốc cao, thoáng chốc mất hút.

Lúc này, ở nhà. Huyền Thiên đang ngồi trên sô pha ở phòng khách, sắc mặt xanh mét.

Huyền Tú thì bất an liên tục nhấn gọi, một lát sau tín hiệu truyền đến là không liên lạc được.

Anh đưa mắt nghìn ông anh trai nóng tính của mình.

Buổi chiều hôm nay, vốn dĩ hai anh em muốn về nhà, mang Ngọc Nhi đi mua sắm và đã đặt tiệc ở một nhà hang lớn với đầy đủ các loại bánh ngọt mà Huyền Ngọc thích ăn.

Đến nhà, Huyền Thiên nôn nóng chạy vội lên lầu hai tìm Huyền Ngọc nhưng bên trong phòng trống rỗng.

Sách vở và quần áo còn khá đầy đủ, nhưng cái thẻ bạch kim mà anh đưa cho Ngọc nhi nằm trơ trọi trên bàn làm anh có linh cảm xấu. Mấy hôm nay chỉ đợi khi cô ngủ say, mới dám len lén vào phòng nhìn cô, anh thấy Huyền Tú nói đúng, không hiểu anh trừng phạt cô hay anh trừng phạt cả hai người bọn họ.

Mỗi tối, anh và Tú gần như thức trắng không thể ngủ được vì thiếu thân thể mềm mại ấm áp của cô.

Thế mà bây giờ……

Cô mất tích!

Chuyện này giống như một đòn giáng thẳng vào lồng ngực của anh, anh gần như không thể thở nổi.

Hốt hoảng, tưởng tượng lo sợ đủ thứ mọi chuyện xảy ra.

Gần như lảo đảo, Huyền Tú thấy anh mặt mày xanh mét vội vã, chạy đến: “Thiên, xảy ra chuyện gì? Tiểu Ngọc nhi đâu?”

Huyền Thiên giọng nói hơi run rẩy, “Không biết, không thấy.”

Huyền Tú trầm ngâm chạy lên lầu hai, dạo một vòng, lướt sơ qua tình cảnh trong phòng, sau đó vội vàng chạy xuống triệu tập những người trong nhà, gồm thiếm Trương, tài xế và ba vệ sĩ.

Nhưng bọn họ chỉ nói thấy tiểu thư nói đi dạo một lát, không cho bọn họ theo.

Ba hôm nay, ba vệ sĩ canh Huyền Ngọc cũng hơi lơi lỏng vì đa phần Huyền Ngọc chỉ ở trên lầu không xuống nhà dưới.

Hôm nay cô mặc một bộ đồ thật đơn sơ, đi một vòng vườn hoa nói là đi dạo. Bọn họ cũng không đề phòng.

Len lén liếc mắt nhìn Thất thiếu gia, ba người thấy sắc mặt âm trầm của anh đồng loạt đổ mồ hôi lạnh.

Huyền Thiên không nói gì, chỉ đang suy nghĩ đến điều xấu nhất

( Sorry, cho ta cười một chút, anh nì thật sự trí tưởng tượng quá cao siêu, lúc nào cũng nghĩ đến tình huống xấu nhất, yêu quá hóa mù à. *Thiên* Trừng mắt* : Hừ…. *co giò chạy*)

Huyền Tú gọi một loạt cuộc điện thoại, sau đó nhìn Thiên nói: “Thiên à, em nghĩ Ngọc nhi bỏ trốn.”

Huyền Thiên sửng sốt, đáp án này là đáp án mà anh không bao giờ ngờ tới nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.