Huyền Thiên bay qua bên ấy là cố giúp công ty kia đứng vững, thực ra nói đó là một đối tác, hay nói đúng hơn đó chính là công ty của các anh dùng để rửa tiền đen, đưa vào kinh doanh cho hợp lí từ những lợi nhuận phi pháp khác.
Nhưng chuyện này hoàn toàn không ai hay biết, chẳng lẽ tên kia thần thông quảng đại đến mức đã điều tra ra cả chuyện này?
Nhưng dù thế nào các anh nhất quyết ko thể để công ty đó sụp đổ được.
Đến trưa ngày hôm sau anh mới nhận được tin tức của Huyền Thiên, trông anh mệt mỏi bơ phờ. Anh bảo đừng cho Huyền Ngọc hay, anh đangcố hết sức để vực dậy.
Chẳng may là, Huyền Ngọc đã nghe tất cả, cô đứng sau lưng Huyền Tú, đại khái đoán cũng được 7,8 phần.
Tên kia thực sự quá mức ác độc, hắn muốn các anh tán gia bại sản để cô theo hắn. Hừ, hắn nghĩ cô là hạng người nào, dù các anh có ra sao, cô cũng nhất quyết đi theo các anh đến chân trời góc biển.
Bên này, Triệt Nhất không ngừng vung thanh kiếm gỗ tấn công người đối diện trong phòng luyện kiếm, đường kiếm vô cùng sắc bén, mỗi chiêu điều hiểm hóc bất ngờ, nhưng người kia cũng không phải tay vừa, đỡ hết tất cả những đường tấn công của anh ta, thậm chí lợi dụng sơ hở để quật đòn lại.
Đấu ngang tài ngang sức đột nhiên một thanh niên tre mở cửa bước vào, nghiêng người cung kính:
“Ngài Sơn Bản, có lão thái gia đến.”
Âm thanh bất ngờ làm hai đối thủ đang đấu kịch liệt bất chợt sựng lại. Triệt Nhất bị trúng một đòn vào hông, anh ta phát điên xoay người tấn công người mới vào.
Tả Đằng Lam Tử dường như đã quá quen thuộc với tính khí anh ta, nên vứt mặt nạ phòng hộ vung kiếm nhào đến trước chặn lại.
Vừa may đỡ cho người kia một chiêu trí mạng, nhưng người kia vẫn bị trúng một cước của Triệt Nhất vung ra văng vào một góc tường, khóe miệng rướm máu tươi.
Triệt Nhất mắt lạnh lùng nhìn hai người, hừ lạnh một tiếng quăng tất cả đồ phòng hộ hừ lạnh rời đi.
Bỏ lại Lam Tử ôm người kia chật vật đứng dậy, nhưng người nọ ko hề có chút cảm kích vung tay đẩy Lam tử ra gượng gạo đứng dậy đi về phía cửa. Lam Tử bình thản cười cười đi theo phía sau, trầm giọng hỏi:
“Định giận anh đến khi nào?”
Chàng trai trẻ có gương mặt như búng ra sửa kia hừ mũi không đáp, hôm nay lão thái gia đến, bình thường khi Triệt Nhất luyện kiếm ghét nhất là bị người khác quấy rầy. Trời có sập xuống cũng không được làm phiền anh ta.
Cố tình hôm nay biết anh ta luyện kiếm với Lam Tử, nên hắn mới vào để chọc tức.
Cả ba thân nhau từ nhỏ, hắn là người gia nhập sau bộ ba, nhưng vẫn hiểu rõ tánh tình của Triệt Nhất hơn ai hết. Bình thường Triệt Nhất cũng không tấn công hắn như thế, hôm nay phát điên như thế này chắc chắn có liên quan đến việc lão thái gia đến đây.
Với lão thái gia, anh ta vừa kính vừa sợ, lại vừa hận. Lần này, việc anh ta tìm kiếm tung tích của tiểu thư làm oanh động cả bang phái, gần như là một lời tuyên chiến với lão thái gia. Nhưng dù như thế nào anh ta vẫn sợ phải đối mặt như thế này.
Mãi suy nghĩ thì một vòng tay ấm áp kéo anh ta vào lòng, hơi thở ấm áp phả vào vành tai mẫn cảm của anh ta. Anh ta giật cả mình vội vùng vẫy.
Nhưng Lam Tử đâu dễ dàng buông con mồi ngon mấy hôm nay trốn tránh anh ta chứ, ban đêm không được ôm ấp để ngủ đã đủ thảm lắm rồi.
“Anh và cô ta không có gì, anh nói bao nhiêu lần em mới chịu tin anh đây?”
Chàng trai hừ lạnh:
“Anh và cô ta có gì hay không chẳng liên quan đến tôi nữa, hình ảnh sống động như thế cơ mà.”
Giọng nói nghe sao chua quá, nói không quan tâm mà đến đây, nếu hắn ta không muốn dù có lật ngược cả Đài Loan này cũng chưa chắc tìm được hắn ta.
Mấy hôm trước, hắn nhận được một xấp ảnh của Lam Tử và Marico Sakayaki trần trụi quấn lấy nhau chung một chỗ, trên ảnh chụp có đề ngày tháng rõ ràng là ngày mà anh ta bảo phải sang Trung Quốc công tác một tuần. Cô gái này yêu Lam Tử lâu rồi, thường tạo cơ hội để gần gũi với anh ta, dạo gần đây anh ta lạnh nhạt, hay đi ra ngoài thường, có đôi khi sẽ bắt gặp đang cặp kè cùng ra cùng vào với cô nàng nóng bỏng đó.
Đến hôm nhận được xấp ảnh thì như nước đã tràn ly, hắn không nói một lời lặng lẽ thu dọn đồ đạc chuyển sang nơi khác.
Lam Tử về đến nhà thấy nhà trống không, phát hiện ra xấp ảnh nằm trên bàn kia, anh ta gần như nổi điên, kiếm tìm hắn không ngừng, nhưng hắn là ai chứ, là Mộc Dạ của bang Đế Vương, có biệt tài truy tìm tung tích hay tuyệt và đương nhiên cũng có tài giấu luôn tung tích của chính mình.
Tìm kiếm bảo bối của mình không được anh ta gần như phát điên trút hết cơn giận dữ vào Marico Sakayaki, làm cô ta thân bại danh liệt, trốn chui nhủi ra khỏi đất nước Nhật Bản. Khốn kiếp thật! Dám tính kế trên đầu anh ta, lợi dụng anh ta uống rượu say vì cãi nhau với bảo bối rồi lột hết đồ nằm vào giường anh ta, cho rằng anh ta uống say, muốn bỏ thêm xuân dược vào để hai người gạo nấu thành cơm, cô ta quên rằng anh ta chính là người sử dụng độc thuật hay nhất bang, loại thuốc nào mà anh ta chưa thử qua cơ chứ, nên ngửi thấy mùi là lạ anh ta ngồi bất dậy cô ta bám riết lấy cổ anh định gạo nấu thành cơm.
Hừ cả đời này anh ta chỉ trung thành với một mình bảo bối, bảo bối mà anh ta cực khổ lắm mới đeo đuổi được, khi nào thì đến lượt cô ta nhúng tay xen vào chứ.
Anh ta không phân trần gì, chỉ đưa lưỡi khẽ liếm vành tai đang ửng hồng kia, gục đầu vào bờ vai gầy của cậu ta:
“Mộc Dạ.....”
Hơi thở ấm áp của anh ta phả vào cổ cậu, âm thanh kia lại kéo dài làm cậu ta rùng mình, nhưng cơn tức từ hôm đó đến nay cậu ta vẫn chưa thể nguôi được, chỉ vì không muốn qua Đài Loan với anh ta mà anh ta giận dữ hành cậu suốt cả đêm, còn không nói không rằng chạy đi tìm người đàn bà khác.
E hèm, dù sự thật thì cậu ta cũng biết Lam Tử không hề như thế, nhưng thân thể này đã từng bị người khác sờ qua, lột hết quần áo thì bảo sao cậu ta không giận cho được.
Càng nghĩ càng tức, cậu ta vung tay đẩy Lam Tử đam bám lấy mình gần như không có khe hở. Cậu ta tức tối nghiến răng:
“Đừng gọi tôi, anh đi tìm các cô gái của anh đi.”
Trước kia chưa đeo đuổi được mình anh ta tìm mọi cách lấy lòng, thậm chí không tiếc công tìm mọi cách vào nhà mình ở. Nói nhà anh ta bị cúp điện, cúp nước, rồi nào là nói rằng như thế mới ngủ được, dụ dỗ, trêu chọc rồi lần lần đem cậu ăn sạch, hôm nay chán chê cậu muốn theo những cô gái bốc lửa đó à? Hừ đi đi, cậu không cần!
Nhưng ai kia vẫn da mặt dày bám dính vào cậu ta như khối kẹo da trâu, kéo mãi cũng không ra, còn sụt sịt ra vẻ như oan ức lắm.
“Anh chỉ biết có mỗi mình bảo bối, từ hôm bảo bối giận đến nay anh có ngủ được đêm nào ngon giấc đâu, ngay cả tiểu đệ đệ của anh cũng nhớ bảo bối, thổn thức khóc mãi nè.”
Vừa nói anh ta vừa cưỡng bức đưa tay cậu ta vào đũng quần mình, xem’tiểu đệ đệ’ của anh ta đã ‘khóc’ ẩm ướt cương cứng.
Cậu ta đỏ bừng cả mặt gắt khẽ:
“Tôi không quan tâm...”
Câu nói chưa hoàn thì đã thấy bàn tay ma quái của anh ta lòn dưới quần cậu, thăm dò nơi nào đó đang nhớ anh ta mà cứng rắn tựa như sắt mới ra khỏi lò, anh ta khàn khàn đáp:
“Miệng không chút thành thật, phải phạt.”
Vừa nói anh ta vừa bế bảo bối lên đi về phía một gian phòng trống mặc cho ai kia giãy dụa la hét, anh ta đã dùng môi bịt lại cái miệng luôn phun ra những lời trêu tức anh ta, chỉ có cách làm cậu ta ba ngày ba đêm không thể xuống giường được, mới ngăn chặn được cái miệng chua ngoa chọc tức chết người ko đền mạng này.