Sáng sớm, Huyền Ngọc vẫn còn đang ngủ, bất chợt cảm thấy có vật gì đó ấm nóng đè ép lên đôi môi của mình, mở mắt ra thì thấy gương mặt tuấn tú phóng đại của Bát ca ở ngay trước mắt nàng, nàng hoảng hốt, hé miệng định kháng cự, nhưng bát ca đã thuận thế đem đầu lưỡi ấm nóng luồn vào miệng nàng.
Hôn say sưa, hôn ngọt ngào môi lưỡi giao nhau không tách rời, vốn dĩ vẫn còn đang say ngủ nên thần trí còn có chút không tỉnh táo nên Huyền Ngọc để mặc Huyền Tú làm loạn.
Mơ màng còn vòng tay lên nữa, và nàng thấy đôi tay của Huyền Tú thăm dò lên bộ ngực còn non tơ của nàng, nhẹ miết đỉnh hồng của nàng, nàng thở hổn hển, đưa tay đẩy tay Bát ca ra, vừa ngồi dậy thì thấy Thất ca tựa lưng vào cửa đôi mắt nóng rực nhìn nàng chằm chằm. Nàng vội vã tung chăn chạy nhanh vào phòng tắm.
Trời ạ, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì đây? Tại sao hai ông anh trai bỗng nhiên trở nên kì lạ như thế?
Vốn nàng không có bao nhiêu bạn bè, bản tính mặc cảm tự ti nên nàng luôn luôn khép kín, nhưng nàng cũng hiểu đã là anh em thì nên có khoảng cách, không nên chung đụng xác thịt, nhưng dù hai người họ không phải là anh trai ruột của nàng, nhưng bốn năm qua, nàng đã xem họ như anh trai, bây giờ đột ngột chuyển thành tình nhân những hai người làm sao nàng chấp nhận được.
Không được, phải tìm cách rời khỏi nơi này, nàng không thể chấp nhận mối quan hệ nhập nhằng như thế này được.
Nghĩ như thế, nhưng nàng phải đi về đâu, và liệu sẽ trốn thoát khỏi tay hai ông anh này hay không?
Huyền Tú sốt ruột đập cửa phòng:
“Tiểu Ngọc Nhi, em không ra ăn sáng là sẽ không kịp giờ đi học đó.”
Huyền Ngọc lúc này ước gì cánh cửa kia mãi mãi đóng chặt, nàng sẽ không ra để đối diện với tình thế khó xử như thế này.
Nhưng, nàng dù sao cũng phải đối diện với nó thôi. Thở hắt ra một hơi, Huyền Ngọc âm thầm tính toán, cứ nhận mệnh trước đi đã, sau đó sẽ tìm cách.
Nàng ung dung bước ra bên ngoài, thì Thất ca đã đợi sẵn, bát ca thì không thấy, chắc có lẽ xuống lầu để chuẩn bị bữa sang.
Thất ca đang ôm bộ đồng phục của nàng trong tay, nàng nhìn nó ngán ngẫm, nói:
“Em không muốn đi học, có thể chuyển về trường cũ được hay không?”
Thất ca dịu dàng vuốt tóc nàng:
“Đây là trường học nổi tiếng nhất toàn quốc, em cứ yên tâm học đi nhé, không ai dám bức hiếp em đâu.”
Thất ca kéo nàng vào lòng hôn nhẹ lên trán, nàng cảm nhận được sự bình an, không tiếp tục nói hay kể chuyện ở trường nữa, nàng thầm nghĩ, có lẽ trốn tránh một chút cũng không sao.
Nhưng nàng đâu ngờ, vì một chút ủy khuất của nàng, mà chỉ trong một đêm, nhà họ Lâm nhà tan cửa nát, cô gái kênh kiệu chanh chua kia cũng đã mất tích không biết đến tận nơi đâu, thế mới biết thế lực của đồng tiền thực sự là ghê gớm.
Họ không tiếc bất cứ thứ gì, hay bất cứ thủ đoạn nào để loại bỏ đi chướng ngại vật chắn trên đường đi của bảo bối của họ. Bọn họ cũng âm thầm thề tuyệt đối sẽ không để bảo bối chịu bất kì thương tổn nào.
Huyền Tú từ nhà dưới gọi vọng lên:
“Tiểu Ngọc nhi, ăn sáng thôi.”
Huyền Ngọc xoay người mang cặp sách vào định đi xuống lầu, nhưng bị một cánh tay hữu lực kéo vào lòng. Thất ca hừ khẽ:
“Ngọc nhi quên hôn chào buổi sáng rồi, phải chịu phạt.”
Nói xong, anh kéo Ngọc nhi vào lòng hôn thật sâu, thật nồng nàn làm Huyền Ngọc thở không nổi, chỉ biết bám lấy cổ anh để khỏi té ngã lăn trên đất, bàn tay to ma quái của anh lần dò xuống cái mông tròn trịa của nàng, kéo nàng càng sát lại vào anh hơn, dùng phần thân dưới đang căng cứng của mình cọ sát vào giữa hai chân của cô, lửa nóng hừng hực, súng sắp khai hỏa, bất ngờ anh buông Huyền Ngọc ra, loạng choạng khẽ cười khổ. Tự gây nghiệt không thể oán ai. Tiểu đệ đệ của anh dạo này gần như quá tải rồi………
Huyền Ngọc mặt cũng đỏ bừng, chạy vội xuống thang lầu, thấy bát ca cô cúi gằm mặt xuống, chạy nhanh đến bàn ăn. Thật là, không biết nên nói sao đây, vẫn biết là sai trái nhưng gần như nàng cũng không hiểu nổi chính bản thân của mình nữa.
Bửa ăn sáng của nàng trôi qua trong sự lặng lẽ và xấu hổ, nhưng hai người kia thì bình tĩnh thong thả, dường như không để ý đến sự xấu hổ của nàng. Bọn họ đã quyết định, bé con của bọn họ da mặt mỏng đến thế thì bọn họ sẽ hảo hảo dạy dỗ cho trở nên dày hơn.
Ra xe, Bát ca lái xe, Thất ca ngồi ở phía sau. Huyền Ngọc vừa bước vào xe, đã bị Thất ca ôm gọn đặt nằm ở trong lòng, Huyền Ngọc theo bản năng giãy dụa nhưng làm sao thoát khỏi bọn họ.
Đến trường, lại là một màn hôn chào tạm biệt, che đôi môi đỏ ửng bước xuống xe, trong đầu Huyền Ngọc lúc này thầm nghĩ nên chạy đi thật xa, nhưng thật sự cô cũng không biết chạy đi đâu.
Vào lớp học, cô nghe một tin chấn động, Lâm Tố Như, con gái của tập đoàn Lâm gia hôm qua bỗng nhiên mất tích, cả tập đòan Lâm gia chỉ trong một đêm đã thân bại danh liệt, Lâm Chấn Hưng, tổng tài của Lâm thị và cũng là phó thị trưởng của thành phố Đài Loan bỗng dưng bị phát hiện là tham ô, tịch biên gia sản, cả nhà li tán.
Nghe nói, chuyện này giống như có bàn tay của ai đó từ bên ngoài nhúng tay vào, dường như Lâm gia đắc tội một thế lực nào đó, chứ thật ra Lâm Chấn Hưng vốn là một người thanh liêm trong sạch, chỉ mỗi tội quá nuông chìu cô con gái một của mình, nay cô bé ấy đã mất tích, Lâm thị sụp đổ, Lâm Chấn Hưng chấn động,bệnh tim tái phát nhập viện, còn vợ ông ta gần như đã phát điên.
Huyền Ngọc rùng mình một cái, chuyện này có khi nào liên quan gì đến cô không nhỉ? Có lẽ là không, vì các anh trai cô dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mới lớn, dù có muốn cũng đâu thể một tay che trời, quyền khuynh thiên hạ được.
Nhưng cô đã lầm, họ là thần đồng, mười hai tuổi đã thâm nhập sâu vào giới thượng lưu, tấn công vào giới kinh doanh, một mình khuynh đảo thị trường chứng khoán tại các khu kinh tế lớn như Mỹ và HongKong. Huyền Thiên đối ngoại, Huyền Tú đối nội, hai anh em kết hợp ăn ý đến mức lão thái gia gật gù mãi không thôi.
Một khi họ đã xác định được mục tiêu, thì sẽ không bao giờ buông tay cho đến khi thành công, hoặc là…. Sẽ phá hủy. Mà Huyền Ngọc là mục tiêu lớn nhất của họ từ trước đến nay.
Đó là bảo bối của họ, là bảo vật của họ. Họ đã quyết tâm, không để cho cô có một chút ủy khuất. Dù là bất cứ ai, có gan chạm vào cô cũng nên có gan nhận lãnh sự trừng phạt.