Oan Trái - Cấm Luyến

Chương 12: Chương 12: Vào trường mới




Huyền Thiên và Huyền Tú nhìn ngắm tiểu bảo bối đang ngủ say sưa, lẳng lặng tháo lớp áo ngủ của cô ra, nhẹ nhàng ve vuốt, thỏa mãn khi thấy cô uốn cong rên rỉ theo từng ngón tay ve vuốt của hai anh, Huyền Thiên bật cười khi Ngọc nhi của anh co người rút sát hơn vào anh, có lẽ trong giấc ngủ cô đã quen với sự hiện diện của anh, nên thường hay dựa dẫm vào anh thật gần, anh tiếc nuối thở dài: “Tú, bao lâu nữa mới đến sinh nhật của bé con?”

“Một tháng nữa, là bé con đã được mười bảy.”

Huyền Thiên thở ra một hơi dài, tiếc nuối in những dấu hôn lên bộ ngực non tơ trắng noãn của Ngọc nhi, hai hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn bầu vú non mềm, Huyền Ngọc theo bản năng thút thít khe khẽ. Huyền Tú lầm bầm: “Tra tấn kiểu này, em chết mất.” Huyền Thiên cười khổ, “Cô bé còn non quá, ráng đợi đi,”

Anh ngồi dậy định đưa tay vén lại áo ngủ, trong cơn mơ màng Huyền Ngọc xoay người, nằm đè lên người Huyền Tú đang nằm ở một bên làm hai anh em cười khúc khích.

Sáng sớm hôm sau, Huyền Ngọc vẫn còn đang say ngủ, bất chợt một bàn tay vỗ mạnh vào mông làm cô hốt hoảng ngồi bật dậy, mở lớn mắt thì thấy Huyền Tú đã chỉnh tề ngồi ở một bên, còn Thất ca sắc mặt u ám đang trừng mắt liếc Huyền Tú. Huyền Tú làm như không thấy đôi mắt sắc bén đang liếc về phía mình, vỗ mông của Huyền Ngọc: “Chú heo con, thức dậy đi học, ngày đầu đến trường mới đừng đến trễ.”

Đến trường? Huyền Ngọc nghe thế ngồi bật dậy, chay nhanh vào phòng tắm. Trên đời này, nếu có thứ gì làm cô say mê nhất đó là việc học, bởi cô biết, chỉ có học thành tài cô mới không còn lo lắng cho tương lai về sau nữa.

Huyền Ngọc vừa khuất bóng trong phòng tắm, Huyền Thiên mở miệng: “Có cần phải làm bé con giật mình thế không? Không cho phép có lần sau.”

Huyền Tú b ỡn cợt: “Hay Thiên định hôn cô bé thức dậy?”

Thiên trừng mắt: “Chuẩn bị đồng phục cho bé con đi.”

Huyền Tú gật gật đầu, sau đó đi đến bên tủ, lấy bộ đồng phục vừa đi đến cửa phòng tắm đã nghe Huyền Ngọc cất tiếng gọi: “Bát ca, anh lấy giùm em bộ đồng phục.”

Hai anh em nhìn nhau cười hiểu ý.

Trường Trung học Đông Dương

Đó là một ngôi trường nổi tiếng toàn nước thậm chí toàn bộ thế giới. Lịch sử đã lâu, thực lực hùng hậu. Không kể đến người đứng đầu thành lập nên ngôi trường này thế lực và tài phú vô cùng hùng hậu, mà nơi này còn là nơi đào tạo ra những nhân tài xuất sắc nhất liên quan đến các loại phương diện về kinh tế chính trị xã hội, mà phàm là những người có xuất xứ từ ngôi trường này đều dung tài phú của mình củng cố thêm địa vị ngôi trường càng thêm vững chắc. Nơi đây là nơi Long xà hỗn tạp, nhưng đa phần học sinh ở nơi này đều thuộc hàng thiên kim công tử quý tộc nhất của đất nước.

Chế độ giaó dục ở trường trung học Đông Dương này không chỉ có hoàn thiện mà còn toàn diện hơn nữa. Trường học chia làm hai khối lớn. Giáo dục một khối, chia làm sáu ngành: Nghiên cứu, kinh tế, khoa học, chính trị, năng khiếu và kĩ thuật. Khối còn lại dành cho các cấp từ sơ trung đến cao trung.

Ngôi trường nhìn từ bên ngoài vào vô cùng rộng lớn và trang nghiêm, xe chỉ được đưa đến trước cổng trường là dừng lại, sau đó có những tuyến xe phân lớp chở những học sinh vào từng lớp của mình, theo Bát ca nói, Huyền Tú theo học lớp chuyên dành riêng cho những đại tiểu thư nhà giàu rất thân thiện, vui vẻ.

Vào bên trong khuôn viên trường thấy sự kết hợp của kiến trúc Tây Âu hiện đại kết hợp với kiến trúc Trung Quốc truyền thống cổ kính hòa lẫn vào nhau.

Bát ca dừng xe lại, Huyền Ngọc vội vàng xuống xe, nhưng Huyền Thiên nhanh tay hơn, kéo cô lại ngã nhào vào lòng mình, “Vội vã đi đâu thế? Không biết phép tắc. “ Nói xong dùng môi che kín lại đôi môi phấn hồng còn đang ngơ ngác, Huyền Ngọc còn đang ngu ngơ chưa hiểu được chuyện gì thì Thất ca đã buông ra đôi mắt nóng rực, Huyền Tú chồm tới, hôn nhẹ lên môi nàng, thầm trách Thất ca quá lỗ mãng.

Mãi đến một lúc sau Huyền Ngọc mới hoàn hồn, ngu ngơ hỏi: “Sao hai anh lại hôn em?”

Bát ca cười khẽ, “Chỉ là nụ hôn tạm biệt thôi mà, đừng nghĩ nhiều.”

Huyền Ngọc đỏ ửng cả khuôn mặt, bối rối xuống xe đi vào trường.

Phòng học của nàng nằm ở khu vực phía sau trường, đó là một dãy phòng học kiến trúc cổ kính có những bóng cây thật cao râm mát. Bước vào lớp học đang ồn ào, vị giáo sư trẻ tuổi anh tuấn dẫn Huyền Ngọc giới thiệu trước lớp, sau đó đưa cô về chỗ trống cuối cùng ở lớp học.

Đưa mắt rụt rè nhìn xung quanh, thấy chung quanh toàn là các bạn nữ sinh, đa số đang nhìn nàng với vẻ hiếu kì, trong đó có một ánh mắt kiêu ngạo lạnh lẽo làm Huyền Ngọc rung mình quay mặt đi.

Những tiết học trôi qua bình thản, đến giờ ra chơi. Huyền Ngọc vì chưa quen ai, nên rụt rè ngồi dưới một tán cây to, nhìn các bạn chơi đùa, bổng nhiên từ phía sau lưng có một giọng nói sắc bén vang lên:

“Mày là con bé mới chuyển trường đến à?”

Huyền Ngọc ngẩng đầu lên, đó là một cô bé khoảng mười sáu tuổi, gương mặt xinh xắn phục trang xinh đẹp, nhưng đôi mắt lạnh lẽo hung dữ đang nhìn nàng chằm chằm, nàng gật đầu.

Cô bé kia hất hàm: “Tao là trùm ở trường này, nhà tao là giàu nhất nên chỉ có tao mới được quyền mặc đồ đẹp và đi xe đẹp, nhìn dáng vẻ nghèo hèn của mày mà cũng bày đặt ngồi trên chiếc Rolls-Royce mạ vàng đến trường, lại mặc bộ y phục thịnh hành nhất mùa thu của nhãn hiệu Chanel.”

Vừa nói, cô ta vừa đưa tay giật lấy cái nơ đính trên áo của Huyền Ngọc làm Huyền Ngọc ngơ ngác nhìn áo của mình rách một mảng để lộ cả chiếc áo lót bra.

Cô bé kia hất hàm nói tiếp: “Ba tao là một trong những người sáng lập ra trường này, nên tao ra lệnh cho mày ngày mai chỉ được đi xe buýt đến, không được đi xe hơi.”

Huyền Ngọc ngơ ngác đỏ cả hốc mắt, lúc trước ở ngôi trường bình dân kia của cô, và cả những năm tháng học ở HongKong chưa từng xảy ra cảnh tượng này, hôm nay ngày đầu tiên đi học sao lại thế này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.